Trên đường phố vẫn luôn là nơi mà các tập đoàn thương nghiệp hàng đầu quốc gia xây dựng trụ sở, và tập đoàn Hoàng Triều cũng có ở đây.
Đẩy ra cánh cửa hoa lệ vừa dầy vừa nặng chính là phòng họp của tập đoàn Hoàng Triều.
Các đại lão nghe xong hồi báo của người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ thì liền vỗ tay nhiệt liệt.
Người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ giống như đang tiếp nhận huân chương ban phát từ lãnh đạo, hắn ta kiêu ngạo lên như con gà trống lớn.
“Thưa các vị đại lão, tôi cảm thấy chúng ta đã khinh thường Quần Hùng Công Hội rồi! Có nhóm trang bị này thì chúng ta sẽ có thể lập tức tạo ra mấy cái chiến đội để cấp tốc thăng cấp và tiến lên hạng nhất!”
Sau khi nói xong, trong ánh mắt hắn ta hiển thị rõ vẻ nịnh hót mà nhìn xem một người trẻ tuổi có cái đầu trọc lóc và đang ngậm tẩu thuốc.
Người trẻ tuổi ngậm tẩu thuốc này nghe xong suy nghĩ từ người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’, hắn ta liền lấy tay sờ vào cái đầu trụi lủi của mình và thâm trầm gật đầu một cái và nói: “Không tệ! Chúng ta còn có thể dùng mấy cái chiến đội này để chuẩn bị đầy đủ trang bị nhằm phân phối cho các phần tử tiềm năng trong Công Hội.”
“Hội trưởng nói rất đúng!” Người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ nhìn thấy thiếu niên trọc đầu nói chuyện thì liền vội vàng gật đầu cười ngây ngô đáp lại.
Thiếu niên đầu trọc nói ra lời thề son sắt: “Cường Đầu Trọc tôi nhất định có thể để cho cha tôi lau mắt mà nhìn đối với tôi! Tôi chắc chắn có thể đem Quần Hùng Công Hội của chúng ta chế tạo thành đệ nhất Đại Công Hội của 《 Thần Vực 》.”
Trong chớp mắt này, tất cả hình tượng hùng thao vĩ lược, cái thế vô song, đánh đâu thắng đó đều thuộc về gã thiếu niên tên Cường Đầu Trọc này.
Cường Đầu Trọc đột nhiên nghĩ tới cái gì nên nói: “Đúng rồi! Vị Lâm Thiên đại thần mà cậu nhắc đến kia nhất định phải được điều tra thêm lai lịch! Hãy tận lực tranh thủ mới hắn ta lại đây, không nên để cho hắn ta bị các Công Hội khác lôi kéo! Hoặc là ngay trong hiện thực tìm được hắn ta thì càng tốt!”
“Lão đại, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi cam đoan không có vấn đề gì!” Người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ mang bộ dáng như đã tính trước mà hết sức kích động nói ra.
Sau khi ra khỏi phòng họp, người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ lập tức bị đám người xông tới hỏi thăm.
“Này anh địa chủ, anh thật sự rất có bản lĩnh! Anh thế mà lại tiện nghi đến nổi có thể mua đến nhiều trang bị như vậy!”
“Công Hội của chúng ta ngoại trừ hội trưởng ra thì đương nhiên sẽ thuộc về anh địa chủ của chúng ta rồi! Chuyện này cực kỳ có khả năng!”
“Anh địa chủ, về sau tại trước mặt hội trưởng anh hãy nói đỡ giúp tôi nhiều lời ngon ngọt nhé!”
......
Người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ nghe thấy mọi người tung hô mà trong lòng sinh ra đắc ý, cảm giác khó mà nói nên lời.
“Tất cả các vị đi xuống đây để tôi phân phó một chút! Tôi sẽ cho mọi người trang bị thật tốt, sau đó các vị hãy nắm chặt cơ hội mà thăng cấp, như vậy về sau hội trưởng sẽ ban cho các vị một chút tài chính!”
“Vâng vâng, cảm tạ anh địa chủ đã bồi dưỡng!”
Đám người lại tung hô một trận, khiến cho người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ cao hứng không thôi.
......
Cảm giác giàu có này như một loại phê đá, vì từ một người nghèo không có đồng nào và sống trong tầng hầm, thế mà Lâm Thiên chỉ cần 3 giờ đánh quái là đã kiếm được hơn 25 vạn nhân dân tệ.
Lâm Thiên kích động đến nổi kém chút mất ngủ, vào nửa đêm hắn đã đứng lên nhiều lần và nhìn xem điện thoại. Hắn nhìn số dư tài khoản rất nhiều lần rồi sau đó mới dần dần ngủ thiếp đi.
Giống như đang mơ một giấc mộng đẹp mà Lâm Thiên từ rất lâu rồi không được ngủ ổn định như vậy.
Không biết qua đi bao lâu, Lâm Thiên mở ra con mắt nhập nhèm và thấy được một cô gái.
Cô gái này thanh xuân tịnh lệ, thân hình cao gầy, cột tóc đuôi ngựa ghim lên thật cao, ăn mặc váy ngắn xinh xắn, thân hình hơi đung đưa.
“Ồ, là cô em gái sống nương tựa lẫn nhau cùng ta đây mà!” Lâm Thiên lập tức ngồi bật dậy và thốt lên.
Cô gái này đang đưa lưng về phía Lâm Thiên để chỉnh đốn hành lý thì nghe được âm thanh mà vội vàng xoay người lại.
Cô ấy có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hạnh nhân thông minh, khí chất chững chạc đoan trang, lại phối thêm một vẻ non nớt, và đây chính là cô em gái của Lâm Thiên.
“Lâm Manh!” Lâm Thiên kêu lên.
“Hi hi, chào anh hai thân yêu! Anh không nghĩ tới phải không? Em đã tới từ sớm rồi! Anh có vui không?” Lâm Manh xoay người ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên và nghịch ngợm làm một bộ mặt quỷ, nói.
Lâm Thiên theo thói quen đưa tay khuôn mặt vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô em gái nói: “Anh vui chứ! Anh thật không nghĩ tới em lại tới đây sớm như vậy, làm anh chưa kịp thu dọn phòng ốc!” Lâm Thiên vừa nói chuyện vừa lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
Từng ấy năm tới nay, Lâm Thiên từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình không có cho em gái một hoàn cảnh học tập và sinh hoạt thật tốt. Đây là điều mà hắn áy náy nhất đối với em gái mình.
Lâm Manh cười nói: “Anh nhìn xem, không phải em đã thu dọn phòng ốc thật tốt rồi sao?”
Theo ngón tay ngọc thon dài của Lâm Manh, Lâm Thiên nhìn thấy gian phòng thuê 20 m vuông đã được quét dọn sạch sẽ không nhuốm bụi trần.
Quần áo và các đồ đạc khác của Lâm Manh cũng được treo bên trong tủ quần áo giản dị của Lâm Thiên.