Tại bên ngoài Tân Thủ Thôn, sau khi các người chơi nhìn thấy hệ thống thông cáo thì liền nhao nhao từ khu vực dã quái chen trở về Tân Thủ Thôn.
Trong lúc nhất thời, âm thanh chửi bậy và âm thanh cảm tạ đã trộn chung lại tạo ra cảnh tượng vô cùng huyên náo.
“Ta lại một lần nữa chen đến dây lưng quần muốn rơi mất rồi!”
“Dây lưng quần rơi mất thì chính mình lấy tay xách, đừng có mù khoe khoang!”
“Tôi chỉ mới cấp 1, vừa vặn thừa dịp khoảng thời gian này tôi phải thăng cấp thật tốt! Cảm tạ Lâm Thiên đại thần, mặt khác mem mới cầu cưu mang!”
“Đám các người thật là không biết xấu hổ! Chó ngoan thì không cản đường, để cho tôi đi qua nào!”
“Vãi! Cậu dám nói tôi là chó à?”
......
Tại bên trong những người chơi này, có người thao tác thành thạo mà nắm giữ kinh nghiệm tham gia võng du, và cũng có người tự cho là đúng mà không ngừng rêu rao ăn nói bậy bạ.
Ngay cả hội trưởng của Thập Đại Công Hội tại《 Thần Vực 》 cũng mang theo thành viên của mình lặng lẽ chen vào đám người để xác nhận nhiệm vụ.
Gã Hỏa Bạo Ca cực độ tự tin nhưng bất tài kia từng xem Lâm Thiên như đối thủ của mình cũng lặng yên chen lấn đi vào.
Cường Đầu Trọc và người chơi ‘con trai ngốc của nhà địa chủ’ cũng bỏ qua thân phận mà hỗn tạp vào trong đám người.
Cùng lúc đó, các đại quốc như Mỹ Quốc và Nhật Quốc đều trở nên rất mong mỏi. Bọn hắn cũng mong mỏi tại bên trong bọn khu vực của mình cũng có thể có được một dạng nhân vật như Lâm Thiên đại thần tới trồng cây hạnh phúc, để cho đám người chơi của nước mình có cơ hội điên cuồng thăng cấp.
Từ đó bọn hắn sẽ có thể bồi dưỡng ra được chiến đội đỉnh cấp làm vẻ vang cho nước nhà, đồng thời còn thu hoạch được quyền nói chuyện lớn hơn và kiếm được càng nhiều lợi nhuận hơn.
......
......
Hiện tại Lâm Thiên đã mang theo Lâm Manh và Giang Tiểu Tuyết đi tới cửa vào của Vạn Cốt Thành.
Vù!
Vù!
Vù!
Tiếng gió thổi qua và những hạt cát liên tục diễn tấu ở trên da mặt làm bọn họ đau rát mặt không thôi.
Nếu như không được “Lâm Thiên” đại thần đưa đến nơi này, vậy đoán chừng Lâm Manh và Giang Tiểu Tuyết có bị đánh chết thì cũng sẽ không dám đi tới đây.
Lâm Manh và Giang Tiểu Tuyết cùng nhau nhìn về phía xa, nơi có từng con dã quái dày máu thì đã bị hù cho không dám bước đi.
Đặc biệt là Lâm Manh chỉ mới cấp 1, cho nên khi nhìn thấy Phong Sa Quái cấp 12 có màu sắc ám hồng thì lập tức bị chấn trụ.
Cô bé đứng im không dám nhúc nhích tại chỗ, ngay cả thở mạnh mà cũng không dám, vì chỉ sợ Phong Sa Quái sẽ công kích tới để cho mình một giây liền trở về thành.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Lâm Manh cảm thấy rất khó chịu, vì mới vừa rồi cô bé còn hưng phấn không thôi, nhưng trong nháy mắt đã trở thành Manh Tân Nữ Đế lắm lời.
“Lâm Thiên đại thần, chúng ta sẽ không bị một giây trở về thành chứ?” Lâm Manh hỏi ra lo lắng của mình.
“Có khả năng! Cho nên hai người hãy chú tâm đi theo sau lưng tôi!” Lâm Thiên có chút cảm xúc muốn bảo vệ trước mặt em gái nên nói.
Lâm Manh nghe Lâm Thiên nói vậy thì liền bị hù cho không còn dám lên tiếng.
Cô bé xê dịch thân thể mình vào gần lưng Lâm Thiên, đồng thời còn ra hiệu cho Giang Tiểu Tuyết cũng tới gần một chút.
Cứ việc con đường phía trước rất nguy hiểm, nhưng muốn cầu phú quý thì phải vào trong nguy hiểm, cho nên ý chí của Lâm Manh và Giang Tiểu Tuyết vẫn vô cùng kiên định.
“Dã quái của Vạn Cốt Thành sẽ chủ động công kích, cho nên hai người nhất định phải dán tại phía sau lưng tôi, không được vượt qua tôi và cũng không được đi ra xung quanh, mà càng không thể bị tụt lại phía sau!” Lâm Thiên nói.
Lâm Manh và Giang Tiểu Tuyết đều yên lặng gật đầu.
Lâm Thiên giao phó một phen:
“Lát nữa chúng ta sẽ nhanh chóng xuyên qua đám Phong Sa Quái, tiếp đó sẽ đi vào khu vực của đám Phệ Cốt Thú!”
“Phệ Cốt Thú có số lượng nhiều hơn mấy lần so với Phong Sa Quái, và lực công kích cũng càng thêm cường hãn!”
“Tại khu vực trung tâm của Phệ Cốt Thú có một bộ hài cốt cực lớn, đến lúc đó tôi sẽ đi đến phía dưới hài cốt còn hai người sẽ leo lên phía trên hài cốt để không bị Phệ Cốt Thú đánh tới.”
“Nghe rõ chưa?”
Lâm Thiên đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Manh và Giang Tiểu Tuyết.
Vốn là trong lòng còn đang thấp thỏm lo lắng, nhưng sau khi nghe Lâm Thiên nói xong thì nội tâm cả hai chỉ sợ nếu mình bị dã quái đánh bại thì sẽ làm lãng phí “Tâm huyết” của “Lâm Thiên đại thần”.
“Hai người không cần lo lắng, một lần không thành công thì chúng ta vẫn còn có thể tiến hành lần thứ hai, lần thứ ba!” Lâm Thiên lại cho hai cô bé uống một liều thuốc an thần.
“Tốt! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!”
“1......”
“2......”
“3......”
“Đi!”
Lâm Thiên đứng mũi chịu sào và dùng thân thể của mình để chống cự công kích của Phong Sa Quái.
-1
-15
-Miss
......
Vô số trị số sát thương màu đỏ bay ra từ trên thân Lâm Thiên.
Nhưng hắn giống như một cái khiên thịt mà không chút hoang mang vững vàng bước tới.
Lâm Manh và Giang Tiểu Tuyết theo sát phía sau Lâm Thiên, thân thể cả ba gần như dán chặt vào nhau.
Lâm Thiên lúc này cũng không rảnh để ý đến mùi thơm xử nữ tỏa ra.
…