Thế giới rộn rộn ràng ràng, nhân tâm phân phân nhiễu nhiễu.
Trên thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.
Sau khi Lâm Thiên thu được nhiệm vụ đánh giết “Chiến tướng”, đã có rất nhiều người ở đây cảm thán chính mình có vận khí quá kém mà chửi bậy 《 Thần Vực 》 thăng cấp quá khó, nhưng cũng có chút ít người mang dụng tâm khác, nhưng đều đang đau khổ muốn hành động.
Tại Hoa Hạ Quốc, một vị trưởng lão tay cầm quyền trượng, đem giao diện trò chơi《 Thần Vực 》 hiện lên trên không trung, và biểu hiện ra thông cáo thế giới Lâm Thiên thu được tư cách tham gia nhiệm đánh giết chiến tướng.
“Thật không nghĩ tới Hoa Hạ Quốc của chúng ta lại còn có nhân vật lợi hại như thế! Cũng không biết người này là thuộc hạ của tập đoàn hay là đơn đả độc đấu đây? Đại trưởng lão, người này thật sự là người của Hoa Hạ Quốc chúng ta sao? Tôi nghĩ tương lai của Hoa Hạ Quốc sẽ có hi vọng!” Một người đàn ông trung niên ngồi ở trên đế vị, trên than tỏa ra duệ chí thâm trầm, trong ánh mắt tản mát ra một loại biểu lộ khát vọng nói.
Chỉ thấy vị trưởng lão kia nhìn xem đám chúng thần chung quanh và nói ra lo nghĩ của mình.
“Đúng vậy! Hoa Hạ Quốc chúng ta chắc chắn sẽ có người kế tục! Mà tôi chỉ đang lo lắng nhỡ đâu người này bị quốc gia khác tìm đến ám sát, như vậy chúng ta sẽ nên làm cái gì?”
Người đàn ông trung niên ngồi ở trên đế vị bỗng nhiên đứng lên nói: “Đại trưởng lão nói rất đúng! Chúng ta cần phải tìm tới người chơi Lâm Thiên này để bảo vệ cậu ta thật tốt! Nếu như cậu ta có năng lực và nhân phẩm xuất chúng, vậy thông qua khảo sát tôi sẽ có thể cân nhắc nhường ngôi cho cậu ta!”
“Được!” Đại trưởng lão và nhóm Thần Thương Yếu Viên nhao nhao gật đầu nói phải.
Tại Trục Nhật Quốc, một người thanh niên đầu tóc dày cộm, tay cầm đao võ sĩ và có chút cuồng loạn hét lên: “Thật không nghĩ tới người chơi thứ nhất thu được tư cách tham gia nhiệm vụ đánh giết chiến tướng lại xuất hiện ở Hoa Hạ Quốc! Vì cái gì? Vì cái gì?”
Đám Thần Thương Yếu Viên bị hắn ta hù cho quỳ gối, cả đám đều không dám ngẩng đầu mà nhao nhao dập đầu như giã tỏi.
“Đám heo mập các người bồi dưỡng ra Công Hội và Tập Đoàn đều làm ăn kiểu gì mà dĩ nhiên lại bị Hoa Hạ Quốc giành trước?”
“Chúng thần có lỗi với Thiên Hoàng rồi!” Những vị Thần Thương Yếu Viên kia từng cái run như muốn tè ra quần hô lên.
Cả đám mang ánh mắt hoảng sợ phảng phất như chỉ một giây sau là sẽ bị Thiên Hoàng của bọn hắn mổ bụng.
Tại Tiểu Mễ Quốc, Quốc Vương trời sinh tóc vàng, trên mặt mang đầy nếp nhăn, chỉ số nổi giận đạt 99.99%.
Cái phổi của ông ta đều đã sắp bị tức đến nổ tung, cái đầu đong đưa liên tục giống như là trống lúc lắc gắn động cơ vĩnh cửu.
“NO, NO, NO! Ai có thể nói cho tôi biết đây không phải là sự thật không?”
Một câu nói này đã hù dọa tất cả đám Thần Thương Yếu Viên, từng người như hồn phi phách tán và run như cầy sấy. Bọn hắn giống như những người đáng thương mắc phải hội chứng Parkinson vậy.
“Đám phế vật các người! Vì cái gì không phải là Tiểu Mễ Quốc chúng ta mà lại là Hoa Hạ Quốc?”
“Tại sao lại là Hoa Hạ Quốc?!!”
“Why?!!”
Những nếp nhăn trên mặt Quốc Vương của Tiểu Mễ Quốc hiện ra cực kỳ khoa trương, phảng phất như ông ta đang có một dấu chấm hỏi lớn nhất thế giới.
“Trong đám lừa ngốc các người ai có thể nói cho tôi biết vì cái gì hay không?!!”
......
......
Cùng lúc đó, trong khi thế giới đang vì Lâm Thiên mà khiếp sợ. Nhưng cứ việc Lâm Thiên còn không biết mình đã tiến vào bên trong tầm mắt những nhân vật đầu lĩnh của các quốc gia, nội tâm hắn đang dâng lên chiến ý như lửa và đã sớm nhẫn nại không được đối với nhiệm vụ đánh giết chiến tướng này.
Lâm Thiên đã từng nhìn thấy nhiệm vụ đánh giết chiến tướng bên trên Website Offical《 Thần Vực 》. Đây là một cái nhiệm vụ có thể để cho người chơi trong toàn bộ server cuồng hỉ.
Vì nghe nói, phàm là người chơi nào có thể mở ra cái nhiệm vụ này thì sẽ thu được ban thưởng không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Thiên đã từng tưởng tượng chính mình có thể thu được dạng ban thưởng này.
Mà bây giờ, tại toàn bộ trò chơi 《 Thần Vực 》, hắn dang là người chơi thứ nhất xác nhận nhiệm vụ đánh giết chiến tướng.
Lâm Thiên đã cách phần khen thưởng càng gần hơn một chút.
“Đinh, mới ngài đi tới phía dưới Cổ Hòe Thụ để tìm kiếm quỷ bà ngoại.”
Ngay khi nội tâm Lâm Thiên còn đang sung sướng thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Dưới chân Lâm Thiên liền xuất hiện một cái mũi tên giả tưởng.
Hắn đi theo phương hướng chỉ dẫn cuar mũi tên mà đi ra phía sau Tân Thủ Thôn, nơi đây có một gian nhà rách rưới.
Căn cứ vào chỉ dẫn, Lâm Thiên đi vào gian nhà này.
Trước đó nơi này là một cấm khu mà bất luận người chơi nào cũng không thể tiến vào.
Sau khi Lâm Thiên đi vào, không gian sáng tỏ thông suốt, bên trong không hề rách nát mà là một tràng cảnh bị hoán đỗi đến trước mặt một gốc Cổ Hòe Thụ.
Gốc Cổ Hòe Thụ này có cành lá rậm rạp, xanh um tươi tốt, vòm cây to lớn không gì so sánh được. Mặc dù nó đã trải qua tuế nguyệt tang thương nhưng vẫn như cũ rất cứng cáp kiên cường, tỏa ra vô hạn sinh cơ.