Chờ đến lúc tan học Triệu Lệ cũng không có ý muốn răn dạy cô, xem ra Triệu Lệ đã coi Nặc Nặc là bùn nhão không thể trát tường.
Nặc Nặc đi vào trong lớp học.
Diêu Giai Giai một bộ vui sướng khi người gặp hoạ, mà Tống Liên cũng chỉ nhìn Nặc Nặc, không nói một câu nào.
Tống Liên còn nhớ rõ những lời nhục mạ của Cừu Lệ hôm đó.
Tất cả đều do Tống Nặc Nặc.
Tống Nặc Nặc muốn thấy cô ta xấu mặt.
Nặc Nặc đi đến trước mặt cô ta: "Tống Liên, tôi có chuyện muốn nói với cô. Có thể ra ngoài một chút được không?"
Theo bản năng, Tống Liên lạnh lùng đáp trả: "Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả."
Nặc Nặc có chút vô thố, cảm xúc lúc trước của nữ chủ cũng không tệ như vậy, chẳng lẽ tình cảm của cô ta vì thái độ của nam chủ mà xảy ra biến hoá?
Cô muốn tráo đổi cốt truyện nhưng cũng phải xem Tống Liên có đồng ý hay không, rốt cuộc cô cũng rất sợ tên bệnh tâm thần kia, mà cô cũng hiểu đạo lí nếu quá gượng ép thì sẽ chẳng có kết quả tốt. Nếu như Tống Liên không muốn thì tất cả các kế hoạch của cô đều trở thành thừa thãi. Đến lúc ấy cô lại phải nghĩ cách thêm một lần nữa.
Nặc Nặc nói: "Là chuyện rất quan trọng, xin cô đấy."
Dưới ánh mắt hoài nghi của Diêu Giai Giai, cuối cùng Tống Liên cũng xả ra một nụ cười, đứng lên: "Được rồi. Tan học rồi nói."
"Ừm, cảm ơn."
Nặc Nặc vừa trở lại chỗ ngồi đã bị Lữ Tương giữ chặt tay: "Cậu bị làm sao vậy? Sao ngày hôm qua không đi học?"
Nặc Nặc nhỏ giọng nói với cô nàng: "Mình bị bệnh, hôm qua phải nằm ở viện."
Lữ Tương đau lòng muốn chết: "Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Trong lòng Nặc Nặc vô cùng ấm áp, gật gật đầu: "Đỡ nhiều rồi."
Hai nữ sinh lại bắt đầu vui vẻ nói chuyện phiếm. Chẳng qua Nặc Nặc ít nói mà cô cũng không biết nên nói cái gì. Phần lớn đều là Lữ Tương nói còn cô đảm nhận nhiệm vụ nghe là được.
Mặc kệ Lữ Tương nói toàn những chuyện nhảm nhí không đâu, cô đều vô cùng nghiêm túc nghe, trên gương mặt còn treo ý cười nhàn nhạt. Thật sự cô rất thích cô bạn này.
Giờ ra chơi này Hàng Duệ không ra ngoài.
Hai nam sinh phía sau cậu cũng không có đi tỏ tình với Tống Nặc Nặc. Tính cách Hàng Duệ lạnh lùng xa cách, không mấy khi giao tiếp với mọi người cho nên cậu không biết, đôi khi nam sinh khoác lác với nhau, thì không bao giờ là sự thật cả.
Chờ đến tan học, quả nhiên Tống Liên ở lại đợi Nặc Nặc.
Nặc Nặc đi tới, hai người cùng nhau đi đến cánh rừng nhỏ sau trường học.
Các cô đi ngược hướng với mọi người, rất nhanh đã đến khu rừng nhỏ quạnh quẽ đó.
Nặc Nặc đi theo sau Tống Liên. Đột nhiên cô cảm thấy quan hệ của nguyên thân với nữ chủ quá xấu hổ, không giống chị em một chút nào.
"Nói đi. Có chuyện gì?"
"Tuần trước cô có tới Cừu gia rồi. Cô cảm thấy Cừu Lệ là người thế nào?"
Tống Liên ngẩn người, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, cô ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa, giọng nói bén nhọn cất lên: "Tống Nặc Nặc, cô đang muốn khoe khoang với tôi à? Tôi nói cho cô biết, chuyện này chẳng có gì để kiêu ngạo cả. Loại bán sắc như cô còn không biết xấu hổ?"
Nặc Nặc mờ mịt nhìn Tống Liên.
Rõ ràng cô còn chưa nói cái gì, Tống Liên lại suy diễn ra chuyện gì vậy?
Vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi xem nữ chủ có cảm giác với nam chủ hay không. Ai ngờ vừa hỏi xong Tống Liên đã tức giận.
"Việc hôm trước tôi xin lỗi." Nặc Nặc nói: "Tôi không biết sẽ xảy ra chuyện đó."
Nặc Nặc dừng một chút, Tống Liên lại dùng ánh mắt như nhìn thấy người xa lạ mà nhìn cô.
Nặc Nặc cũng sợ nhiều lời sẽ gây ra sai sót, dù gì nữ chủ cũng là em gái của nguyên thân, đối với nguyên thân cũng có hiểu biết nhất định. Cho nên cô không lòng vòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính.
"Nếu cô đã gặp qua Cừu Lệ rồi. Vậy cô có thể đến Cừu gia làm vị hôn thê của anh ta được không?"
Sắc mặt Tống Liên chậm rãi đọng lại: "Cô...cô nói cái gì?"
Nặc Nặc nhẹ giọng nói: "Tôi muốn rời khỏi anh ta, tôi với Cừu Lệ không hợp nhau. Nếu như cô đồng ý thì thứ năm tuần này, người bên cạnh anh ta sẽ đổi thành cô."
Bàn tay của Tống Liên nắm chặt lại, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Cô có đồng ý đến Cừu gia làm vị hôn thê của Cừu Lệ không sao?
Người đàn ông kia lạnh lùng, trẻ tuổi lại có tiền. Tuy tính tình rất đáng sợ nhưng nếu được người đàn ông như vậy chung thuỷ với một mình mình...đây chính là sự dụ hoặc khó có thể chống đỡ.
Tống Liên nghe thấy thanh âm từ dưới đáy lòng của mình, cô ta đồng ý.
Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cừu Lệ, anh mặc áo sơmi đen, mặt mày lộ ra nhợt nhạt cấm dục. Tống Liên có loại cảm giác vô cùng kì quái, cô ta muốn có được người đàn ông này.
Tuy ý nghĩ này rất đáng xấu hổ, cô ta cũng không muốn nói cho bất cứ ai nghe, dù sao chị gái cùng cha khác mẹ của cô ta chính là vị hôn thê của anh.
Từ ngày ở Cừu gia về, Tống Liên vẫn luôn suy nghĩ, tại sao người được đưa đến đó lúc trước không phải là mình? Cô ta rất nguyện ý hi sinh vì người nhà mà?
Tống Nặc Nặc thì có gì tốt? Cô không xứng với người đàn ông kia.
Chính là giờ phút này, Tống Nặc Nặc lại đem cơ hội ấy bày ở trước mắt cô ta.
Tống Liên cũng không tin tưởng cô. Theo như hiểu biết của cô ta đối với Tống Nặc Nặc, thì cô ta càng tin rằng Tống Nặc Nặc đang chơi mình, muốn nhìn thấy mình xấu mặt sau đó nhân cơ hội mà chê cười cô ta.
Thấy biểu tình của Tống Liên thay đổi thất thường, Nặc Nặc nghĩ nghĩ, biết cô ta không yên tâm chuyện gì.
"Tôi nói rất nghiêm túc. Tôi không thích anh ta."
Nặc Nặc lại nói tiếp: "Thứ năm tuần này tôi sẽ rời khỏi biệt thự. Đến lúc ấy nhất định anh ta sẽ rất tức giận. Cô chỉ cần nói với ba là cô đồng ý thay thế tôi để làm vị hôn thê của Cừu Lệ là được."
Bàn tay đang nắm chặt của Tống Liên cũng dần buông lỏng: "Thứ năm tuần này cô sẽ rời đi thật chứ?"
"Đúng vậy."
"Nếu cô thật sự làm được, đến lúc đó rồi nói sau."
Nặc Nặc cũng biết Tống Liên băn khoăn cái gì, nhưng nữ chủ chịu nói như vậy, cũng chứng minh cô ta không bài xích việc ở bên cạnh nam chủ.
Quả nhiên Tống Liên có cảm giác với Cừu Lệ.
Nặc Nặc có chút vui vẻ, việc đó có phải chứng minh sớm hay muộn gì thì Cừu Lệ cũng sẽ yêu Tống Liên không?
Chuyện này coi như hai người đã bàn bạc xong.
Trong lúc Nặc Nặc đang muốn đi về phía cổng trường, Tống Liên lại gọi cô lại: "Tống Nặc Nặc."
Nặc Nặc quay đầu, biểu tình của Tống Liên có chút kì quái: "Sao cô lại chọn thứ năm tuần này?"
Nặc Nặc: "..."
Chẳng lẽ muốn cô nói cho Tống Liên biết rằng do dự báo thời tiết nói thứ năm tuần này sẽ có một trận mưa kèm theo sấm chớp, bầu không khí rất thích hợp để biểu diễn tiết mục tiểu kiều thê bỏ trốn sao?
Tống Liên: "Cô cố tình chọn ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của mình để trốn đi là muốn khiêu khích ba mẹ sao?"
Nặc Nặc sửng sốt.
Cô thật sự không biết thứ năm là sinh nhật của nguyên thân.
Cô vội vàng lắc đầu: "Không phải vậy. Chỉ trùng hợp mà thôi."
"Cô vì Hàng Duệ nên mới rời khỏi Cừu Lệ?"
Nặc Nặc có chút xấu hổ.
Nhưng vẻ mặt Tống Liên vẫn rất hoài nghi, xem ra một câu cô ta cũng không tin.
Nặc Nặc phát hiện nữ chủ có một tật xấu, Tống Liên chỉ tin chính bản thân mình. Nhưng hiệu ứng trong sách cũng quá mạnh mẽ, mới một giây trước Tống Liên còn thích Hàng Duệ, sang giây tiếp theo cô ta đã yêu Cừu Lệ luôn rồi.
Nặc Nặc không muốn quan tâm gút mắt tình cảm của cô ta, tự mình đi về phía cổng trường.
Khá tốt, nếu nữ chủ đồng ý...
Thì chờ đến thứ năm đi.
Hôm nay là thứ ba, còn có hai ngày nữa.
-
Tống Liên về đến nhà suy nghĩ thật lâu, trong lòng âm thầm nhảy nhót một hồi lại trầm xuống.
Nhỡ đâu Tống Nặc Nặc chơi cô ta thì sao?
Vốn dĩ Tống Nặc Nặc không phải loại người tốt đẹp gì, mẹ cô chết khiến cô vẫn luôn ghi hận trong lòng. Tại sao lại đột nhiên nhường Cừu Lệ cho cô ta?
Tống Liên trằn trọc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Tống Chiêm.
"Ba, cho con mượn điện thoại một chút."
Tống Chiêm rất cưng chiều cô ta, thấy vậy thì cười cười: "Đây con cầm đi, có điện thoại thì đưa cho ba là được rồi."
Hôm nay Tống Chiêm vô cùng vui vẻ phấn chấn, không biết Cừu thiếu vì chuyện gì mà có tâm trạng tốt đến vậy, còn ra tay giúp công ty của ông một phen. Khiến ông nhận được rất nhiều cơ hội hợp tác mà trước nay không dám mơ tới.
"Vài phút là được rồi ạ."
Tống Liên cầm điện thoại, nhấn vào số điện thoại của Cừu Lệ.
Tim cô ta đập liên hồi, ngón tay cũng run nhè nhẹ.
Cô ta cứ cầm điện thoại phát ngốc nửa ngày, có chút sợ người đàn ông kia.
Cuối cùng Tống Liên vẫn cắn răng một cái, soạn một cái tin nhắn:
[Xin chào Cừu thiếu, tôi là Tống Liên, em gái của Tống Nặc Nặc. Hôm nay chị ấy có nói với tôi một chuyện, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng...]
Tống Liên nghĩ nghĩ, lại đổi chữ "lo lắng" thành "lo lắng cho chị ấy".
Sau đó hô hấp dồn dập, nói kế hoạch chạy trốn của Tống Nặc Nặc cho anh.
Mặc kệ chuyện này có phải thật hay không.
Chỉ cần Cừu Lệ biết chuyện này thì trong lòng anh sẽ có nghi ngờ với Tống Nặc Nặc. Anh cao ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không tha cho ai dám lừa dối mình. Đến lúc ấy cô ta mới thật sự có cơ hội đến gần anh.
Trong đầu Tống Liên lộn xộn.
Chờ cô ta thật sự gửi đi, bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Tống Liên ngơ ngẩn nhìn dòng nhắc nhở đã gửi tin nhắn thành công.
Thật lâu sau chân cô ta mới bắt đầu mềm nhũn, xụi lơ ngồi ở trên giường.
Hoá ra trong nội tâm của cô ta cũng xấu xí như vậy sao?
-
Nặc Nặc tan học về đến nhà, ngoài cửa biệt thự lại ngoài ý muốn xuất hiện ba con becgie Đức đen xì kia. Nhân viên thuần dưỡng đang chuẩn bị mang chúng nó về.
Năhc Nặc xuống xe sau đó dừng một chút, ổn định lại tâm trạng mới thấp thỏm đi đến trước mặt ba con chó Đức kia.
Cả ba con đều ngẩng đầu nhìn cô.
Trong lòng Nặc Nặc có chút e ngại, cô rụt rè hỏi nhân viên thuần dưỡng: "Tôi có thể cho bọn nó ăn không?"
"Được ạ thưa tiểu thư."
Nặc Nặc cẩn thận cầm lấy đồ ăn, đổ vào chén của từng con một.
Nhân viên thuần dưỡng cười nói: "Tiểu thư không cần sợ. Chúng nó rất ngoan và cũng thông minh nữa. Sẽ không cắn người một nhà."
Nụ cười của Nặc Nặc cứng đờ.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...
Trách không được đêm đó bọn chúng không cắn cô mà chỉ cắn Hàng Duệ.
Rốt cuộc cô rất sợ chó, cũng không dám gần chúng nó quá. Ba con becgie nhận được mệnh lệnh ăn cơm, chúng nó ngửi ngửi đồ ăn, sau đó vui vẻ bắt đầu ăn thức ăn mà cô cho.
Bộ dáng vẫy vẫy đuôi khi ăn cơm của chúng nó quả thật rất đáng yêu.
Nặc Nặc nhìn trong chốc lát, nhưng những lúc chúng nó hung ác thì cũng rất đáng sợ.
Cho chó ăn xong, trong lòng cô cũng bình tĩnh lại.
Không phải sợ. Không có việc gì cả.
Lúc Nặc Nặc mở cửa đi vào, bên trong biệt thự không bật đèn.
Cô vừa học xong tiết tự học buổi tối, về đến nhà cũng gần 10 giờ. Cô còn tưởng Cừu Lệ vẫn còn đang bận nên chưa về.
Nhưng đến lúc cô mở đèn lên, lại thấy người đàn ông đang ngồi trên sopha hút thuốc, trong lòng theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.
Anh giống như bị ánh đèn làm cho chói mắt.
Hơi hơi nheo mắt nhìn qua đây.
Thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp của Nặc Nặc lại biến thành bộ dáng tầm thường của Tống Nặc Nặc, anh cười nhạt một tiếng.
Cô đúng là rất có bản lĩnh, rất lợi hại.
Hoàn toàn như hai người khác nhau.
Cừu Lệ nhớ tới tin tức hôm nay nhận được, trong lòng như bị đâm một nhát dao.
"Lại đây."
Nặc Nặc không dám làm trái ý của anh, hơn nữa cô lại nhớ tới thứ năm, vì thế chỉ có cách ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh.
Cừu Lệ kéo lấy cô, để cho cô ngồi trên đùi mình.
Loại tư thế xấu hổ như này khiến Nặc Nặc chỉ muốn tặng cho anh một cái tát cho anh tỉnh ra.
Một tay khác của anh luồn ra sau lưng Nặc Nặc, tay còn lại thì vuốt ve khoé miệng cô: "Hết bệnh rồi. Không nóng nữa."
Nặc Nặc tránh khỏi tay của anh.
Mặc dù muốn xem cô có phát sốt hay không thì cũng nên sờ trán chứ không phải sờ khoé miệng cô một cách sắc tình như vậy.
Cừu Lệ thấy cô tránh đi, ánh mắt ám lại.
Nhưng trên gương mặt anh lại nở nụ cười: "Nặc Nặc, ngày kia là lễ thành nhân của em rồi."
Hai chữ "Nặc Nặc" anh nhấn nhá vô cùng lưu luyến.
Sau khi cô nghe được hai chữ "ngày kia" thì trong lòng nhảy dựng, cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh.
Cô giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng Cừu Lệ lại ôm cô vào trong ngực, vùi đầu vào cổ của cô.
Nặc Nặc bị động tác ngửi đến say mê của anh làm cho cứng đờ, da đầu tê dại.
Anh cười cười nói: "Em thích quà gì? Hửm?"
Nặc Nặc lắp bắp nói: "Không...không cần..."
Anh hít vào một hơi, mùi hương của cô rất dễ ngửi, mùi thơm cơ thể của thiếu nữ vừa thanh nhã vừa nhu hoà.
Cừu Lệ tuy cười, nhưng ánh mắt lại lạnh giống như băng: "Đương nhiên phải muốn. Lễ thành nhân hôm đó của em. Tôi sẽ tặng em một món quà lớn."
Món quà khiến em cả đời không thể quên.