Thật ra Nặc Nặc rất ít khi ở chung với người khác giới, vả lại cô cảm thấy mục đích của mình quá khó nói rồi.
Nặc Nặc nhớ rõ Cừu Lệ có tính gắt ngủ, cho nên buổi sáng là lúc anh lạnh nhạt nhất.
Cô có chút gấp gáp, trong mắt ướt dầm dề, không duyên cớ lại lộ da vài phần đáng thương. Cừu Lệ không nói lời nào mà rũ mắt nhìn cô. Nếu Nặc Nặc có dáng vẻ này thì một là cô đang áy náy, hai là cô đã làm sai chuyện gì đó.
Bình thường lúc này anh đã xuống lầu.
Nặc Nặc thấy anh muốn xoay người thì trong lòng hoảng hốt: "Cừu Lệ."
Anh ngoái đầu nhìn lại, má cô hồng hồng, lắp bắp nói: "Anh có cần...cần tôi thắt cà vạt cho không?"
Thần sắc lạnh nhạt của anh chững lại một giây, trong mắt thay đổi liên tục.
Nặc Nặc sợ hãi đứng ở cửa nhìn anh, gương mặt nhỏ vì xấu hổ mà đỏ lên, cúi đầu lại không chịu đi.
"Lại đây."
Thiếu nữ vội vàng đi tới.
Tròng mắt của anh đen nhánh, ở trong căn phòng có ánh sáng lờ mờ lại càng thêm lạnh lùng. Cừu Lệ không chọn, tuỳ tiện cầm một cái cà vạt đưa qua, cô cũng vội nhận lấy.
Tay cô vừa nhỏ vừa trắng, không biết có phải do khẩn trương không mà theo bản năng nắm chặt cà vạt, lúc phản ứng lại mới vội vàng nới lỏng.
Anh im lặng không nói để xem cô muốn làm gì.
Nặc Nặc cầm cà vạt trên tay mà thầm cảm thán, cà vạt của tổng tài bá đạo đúng là không phải làm từ chất liệu tầm thường.
Ngày hôm qua khi dì Tôn dạy cô thì cả người đều ngồi, Nặc Nặc còn cao hơn dì ấy một chút nên cô dễ dàng thực hành. Lúc mới đầu cô cứ nghĩ sẽ rất khó, nhưng học một lát mới phát hiện nó chẳng khác thắt khăn quàng đỏ là mấy, bởi vậy nên mới thả lỏng tâm trạng.
Nhưng giờ phút này Cừu Lệ dựa rất gần, cô mới ý thức được sự khác biệt này lớn lao thế nào.
Thắt khăn quàng đỏ cái gì chứ???
Cừu Lệ cao hơn cô rất nhiều, dáng người của người đàn ông cao lớn, khi rũ mắt nhìn cô, cảm thấy cô vừa vô thố lại đáng thương.
Nặc Nặc muốn nói rằng, anh có thể cúi đầu thấp xuống được không?
Nhưng thắt cà vạt thì cần cúi đầu sao?
Nặc Nặc vẫn còn phân vân, ngước mắt nhìn Cừu Lệ.
Anh thấy rõ sự mờ mịt cùng khó hiểu trong mắt cô.
Hoá ra là sẽ không.
Nhưng ngay sau đó, cô nhón mũi chân, trong nháy mắt xích lại gần.
Anh có thể cảm nhận được xúc cảm dịu dàng, từ sau cổ anh rồi chậm rãi đến trước cổ. Cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vụng về thắt cà vạt.
Cừu Lệ không nói một lời, trước sau vẫn luôn nhìn cô.
Bởi vì quá hoảng loạn nên cô quên mất cả lí thuyết, thắt xong cô cũng không nỡ nhìn thành phẩm quá thảm hại của mình, hai mắt chớp chớp, vừa khó hiểu vừa uất ức.
Giống như một học sinh ngoan không hiểu sao mình lại không đạt điểm chuẩn trong kì thi.
Gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng, tay chân luống cuống thắt xong, sau đó ngước mắt trông mong nhìn anh.
Nặc Nặc thấy anh không nói lời nào thì cảm thấy có hơi đáng sợ.
Cô nhớ tới dì Tôn còn dặn rằng, sau khi thắt xong còn phải chỉnh lại cổ áo. Nặc Nặc căng da đầu không nhìn cà vạt mình thắt xấu tệ hại mà nhóm chân chỉnh lại cổ áo cho anh.
Cừu Lệ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, giọng nói hơi trầm khàn: "Rốt cuộc em muốn cái gì, hửm?"
Nặc Nặc mờ mịt: ....
Cừu Lệ lạnh mặt, nắm lấy cằm của cô: "Muốn cái gì thì nói thẳng ra."
Nặc Nặc ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt anh hiện ra vài phần lạnh lẽo, rồi lại có những cảm xúc mà cô không hiểu. Tựa như sợ cô nói ra sẽ làm tổn thương anh nên anh mới dựng lên một bức tường chắc chắn bén nhọn như vậy.
Cô trừng mắt nhìn lại, mẹ Trần đoán sai rồi, bệnh đa nghi của Cừu Lệ quá nặng. Cô chăm chỉ học tập thì anh nổi giận đùng đùng, cô đối tốt với anh thì anh lại nghi ngờ cô có mưu đồ gì đó.
Nặc Nặc có chút uất ức, đây chính là lần đầu tiên trong đời cô lấy hết can đảm đi thắt cà vạy cho một người đàn ông.
Anh thờ ơ lạnh nhạt thì thôi đi lại còn nghi ngờ cô.
Tuy rằng mục đích của cô không trong sạch gì.
Cô duỗi tay tét vào mu bàn tay của anh: "Anh buông ra đã, tôi sẽ nói cho anh biết tôi muốn gì."
Thần sắc của anh lại lạnh đi, dùng biểu cảm nguy hiểm nhìn cô như thể muốn nói: "Tôi biết ngay là thế này."
Nặc Nặc xoè hai tay ra: "Tôi muốn tiền boa."
Cừu Lệ cứng đờ người, nhìn cô đang chớp chớp mắt: "Quỷ hẹp hòi, lúc trước tôi thấy người trong cao ốc Hoàng Du mới khom lưng với anh mà anh cũng cho người ta tiền boa, vậy mà tôi lại không có."
Anh nhíu mày nhìn cô: "Không còn gì khác?"
Nặc Nặc cảm thấy nam chủ của loại tiểu thuyết này có chứng vọng tưởng bị hại.
Cô nhẹ nhàng nói: "Anh có cho không?"
Cừu Lệ rút ra một chiếc thẻ đen đưa cho cô: "Mật mã là xxxxx."
Nặc Nặc cũng không nhìn, tuỳ tiện nhét vào túi áo đồng phục.
Cô cảm thấy bệnh đa nghi của Cừu Lệ quá nặng, sau đó đóng giả một cô nhân viên khom lưng nói với sếp: "Cảm ơn tổng tài đại nhân."
Buổi sáng lạnh lẽo hôm ấy, rốt cuộc trên mặt anh cũng xuất hiện một nụ cười.
Rũ mắt nhìn cô, trong lòng mềm mại đến kì cục.
Lúc này mới hồi tưởng lại xúc cảm dịu dàng lại tinh tế kia, thật ra anh nhớ rõ mọi động tác của cô, lúc đầu là vô thố hoảng loạn, sau khi phát hiện mình thắt quá xấu thì ảo não xấu hổ.
Nặc Nặc đã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời đi thì cả người cô đã bị đôi tay anh vây lại, giọng nói còn mang theo ý cười: "Nặc Nặc, sáng mai còn thắt cà vạt nữa không?"
Nặc Nặc vẫn thích dáng vẻ lạnh nhạt lúc nãy của anh hơn.
Cô lắc đầu, khom lưng chui ra. Nặc Nặc chạy đến cạnh cửa, cũng không quay đầu lại, tiếng nói mềm như bông: "Tôi không thắt nữa đâu, Cừu Lệ, anh tiết kiệm tiền đi."
Anh nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô, khoé miệng không nhịn được mà cong lên.
Tiết Tán kinh ngạc phát hiện, hôm nay sếp của họ không ra ngoài đúng giờ như mọi hôm. Vài bảo an cũng không dám tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thất cà vạt của anh.
Tuy Cừu Lệ không có chứng cưỡng bách, nhưng hôm nay anh phải đi gặp mấy vị khách nước ngoài. Vậy mà anh vẫn giữ nguyên chiếc cà vạt như ban đầu cả ngày, không hề chỉnh lại cũng chẳng cởi ra.
1295 words
29/10/2021