Ngày về, ông nội Cừu lưu luyến không rời.
Mỗi lần Cừu Lệ đi, ông chỉ hận không thể bắn pháo ăn mừng, nhưng lần này ông luyến tiếc Nặc Nặc.
Nặc Nặc ngoan ngoãn hiểu chuyện, người già nào cũng thích có một cô cháu gái như vậy.
Ông cụ già rồi, nói chuyện cũng chẳng có mấy người trẻ tuổi nào chịu lắng nghe, nhưng Nặc Nặc không như vậy.
Cô lên máy bay còn vẫy tay chào ông cụ.
Cách khá xa, cô nhìn ông nội Cừu chống gậy, lẻ loi đứng đó nhìn theo thì đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Nhất định là ông nội Cừu rất yêu vợ của mình, nếu không sẽ chẳng chịu ở nơi đó để canh giữ cho bà.
"Không nỡ xa ông nội sao? Sang năm chúng ta lại về thăm."
Nặc Nặc cúi đầu, không biết nên trả lời Cừu Lệ thế nào.
Anh cong môi, cũng không cần cô trả lời.
Lúc Nặc Nặc về biệt thự, mẹ Trần đã sớm dẫn người tới đây để đón.
Qua năm mới, dáng vẻ mẹ Trần vẫn như vậy, biểu cảm lạnh nhạt, lễ nghi hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
"Cừu thiếu, cô chủ, hoan nghênh về nhà."
Nhưng thật ra Nặc Nặc rất vui vẻ, cô biết bà là người ngoài lạnh trong nóng nên vui mừng gọi: "Mẹ Trần."
Mẹ Trần khom lưng: "Cừu thiếu có muốn ăn cơm trước không ạ?"
Cừu Lệ nói: "Ừ."
Nhưng mà đoàn người còn chưa kịp đi vào, một chiếc xe thể thao đã chạy tới, đến cửa lớn biệt thự thì bị vệ sĩ ngăn lại.
Trương Thanh Đạc từ trên xe xuống dưới: "Nhường đường đi, đừng có cản tôi."
Cừu Lệ: "Để cậu ta vào."
Trương Thanh Đạc đẩy đám người ra rồi chạy vào.
Hắn ta ít khi tập thể dục, chạy một đoạn đường cũng quá sức.
"Anh Lệ." Lúc mở miệng, Trương Thanh Đạc có chút do dự.
Theo Cừu Lệ nhiều năm như vậy, anh vô tình thế nào thì hắn ta biết rõ ràng, nhưng tình nghĩa ngần ấy năm khiến hắn không thể không tới đây: "Trần Thiến đang ở tầng thượng bệnh viện, cô ấy muốn nhảy lầu, anh tới xem một chút được không?"
Cừu Lệ cười nhạt một tiếng: "Nếu cô ta có cái gan đó thì cứ nhảy, nếu đã đoán được thời gian tôi trở về thì chỉ sợ cô ta không lỡ nhảy thôi."
Trương Thanh Đạc gấp muốn khóc: "Dù sao chúng ta cũng quen biết Trần Thiến nhiều năm như vậy, tuy cô ấy có lỗi..." Hắn ta nhìn thoáng qua Nặc Nặc đang dùng đôi mắt to lúng liếng nhìn mình thì ấp úng nói: "Nhưng gây ra mạng người không hay lắm.
Coi như em với Bách Diệp xin anh.
À không, Trần Mậu làm việc cho anh lâu như vậy, cậu ta cũng chỉ có mỗi cô em gái là Trần Thiến, anh Lệ, anh đi xem một chút đi mà."
Cừu Lệ cười lạnh, vừa định nói "không, cút xa tôi một chút".
Nhưng anh lại nhớ tới cuộc nói chuyện giữa Nặc Nặc và ông nội Cừu trong đêm giao thừa, cô sợ tính cách lạnh nhạt tàn khốc của anh.
Cừu Lệ trầm ngâm một lát: "Chở tôi đến đó."
Sau đó anh nói với Nặc Nặc: "Em ăn trước đi nhé."
Nặc Nặc gật đầu, dù sao cô cũng không thể đi theo được.
Thật ra chuyện mà Trần Thiến đã làm, bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy bài xích.
Một người như Vệ Vịnh, mặc kệ cô gái nào rơi vào tay hắn ta thì cũng để lại một hậu quả rất nghiêm trọng.
Lúc ăn cơm, mẹ Trần hỏi tình huống ở chỗ ông nội Cừu, Nặc Nặc đều ngoan ngoãn trả lời.
Vốn dĩ cô cho rằng Cừu Lệ đã tới đó thì Trần Thiến sẽ không nhảy lầu.
Nhưng không lâu sau, có một cuộc gọi gọi đến điện thoại của Nặc Nặc.
Lúc ấy cô đã ăn xong, đang làm bài ở trong phòng.
Đầu dây bên kia là Trần Mậu, giọng điệu của hắn ta cũng rất lạnh: "Tống tiểu thư, em gái tôi nhảy xuống rồi."
Hai mắt của Nặc Nặc mở to.
Trần Mậu cười, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra: "Có phải tôi đã sớm nói rằng Cừu Lệ chính là kẻ lạnh nhạt vô tình đúng không? Thiến Thiến đứng trên đó lâu như vậy, sớm đã đau lòng muốn chết, nhưng Cừu Lệ ngay cả dỗ dành con bé một câu thôi cũng không làm."
Nặc Nặc nhíu mày: "Trần tiên sinh, trạng thái của anh hình như không tốt lắm."
Nói ra Cừu Lệ cũng không có nghĩa vụ phải dỗ dành Trần Thiến.
Đời này Nặc Nặc không thích nhất chính là loại người không biết yêu quý bản thân mình.
Huống chi tính cách của nam chủ đã như vậy, cho dù toàn thế giới này trách anh vô tình bạc nghĩa thì anh cũng chẳng quan tâm.
"Không tốt? Hahaha, Tống Nặc Nặc, Thiến Thiến vẫn còn sống nhưng có khả năng cả đời này nó sẽ là người thực vật.
Hết thảy đều là mấy người ban tặng đấy.
Cô cho rằng Cừu Lệ thích cô sao? Hahaha không, anh ta thích từ trước tới nay không phải cô.
Ngay từ hồi học cấp ba tôi đã quen Cừu Lệ, khi đó anh ta thích Tưởng Tân Nguyệt.
Cô nghĩ tại sao Cừu Lệ lại coi trọng cô? 17 tuổi, gương mặt thanh thuần, tính cách nhu nhược, cô chính là Tưởng Tân Nguyệt thứ hai.
Cô chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi."
Nặc Nặc: "...."
Chuyện thần kì gì thế này? Vậy mà Cừu Lệ lại còn có một bạch nguyệt quang nữa? Cô xuyên nhầm sách à? Hay truyện này có tên là "Người tình thế thân của tổng tài bá đạo?"
Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, lúc trước hình như bạn cùng phòng có nói sau này có một nữ phụ vô cùng lợi hại xuất hiện, thiếu chút nữa đã thành công ly gián nam nữ chính.
Chẳng lẽ chính là Tưởng Tân Nguyệt?
Trần Mậu vẫn luôn bình tĩnh nay vì chuyện của Trần Thiến mà hoàn toàn mất lí trí.
"Tống Nặc Nặc, lúc trước Tưởng Tân Nguyệt ra nước ngoài, Cừu Lệ còn uống rất nhiều rượu.
Bây giờ cô ta đã về rồi, bọn họ cũng đã gặp lại nhau.
Có phải Cừu Lệ còn chưa về nhà đúng không? Cô thấy đây có phải tin tốt không?"
Nặc Nặc thành thật đáp: "Đúng."
"...." Thiếu chút nữa Trần Mậu đã không biết nói cái gì: "Ngày đó cô không cứu Thiến Thiến, hiện giờ tôi cũng sẽ mở to mắt để xem kết cục của cô."
Nặc Nặc tắt điện thoại, cảm thấy hai anh em nhà Trần Mậu này đúng là dùng cả cuộc đời để nỗ lực làm một vai phụ.
Rõ ràng Tống Liên không tham gia cốt truyện nhưng bọn họ vẫn liều mạng bẻ cốt truyện trở về.
Nặc Nặc chống cằm nghĩ, Tưởng Tân Nguyệt sao?
Cô lại cầm lấy gương nhỏ soi soi, trong gương là khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần lại đầy phấn chấn của tuổi trẻ.
Giống như Trần Mậu nói, thanh thuần động lòng người.
Tưởng Tân Nguyệt cũng đã từng như thế này, đột nhiên Nặc Nặc nghĩ, lần đầu tiên ở trong đêm mưa Cừu Lệ nói khả năng sẽ yêu cô, có phải vì hồi niên thiếu đã từng thích một cô gái như Tưởng Tân Nguyệt?
Kết quả đối với bạch nguyệt quang cầu mà không được nên bây giờ mới chọn Tống Nặc Nặc?
Cô đột nhiên có chút cảm khái.
Haiz, Tưởng Tân Nguyệt ơi Tưởng Tân Nguyệt, tôi thật sự mong cô hãy cướp Cừu Lệ đi.
Cả một buổi chiều Cừu Lệ không về, lúc anh về tới biệt thự thì trời đã tối.
Anh lạnh mặt, vừa về đã lên phòng Nặc Nặc.
Cô đang call video với Lữ Tương.
Lữ Tương thích anh hàng xóm của mình.
Mấy năm trước anh chàng đó đã dọn đi, năm nay ăn Tết trở về thăm người thân, Lữ Tương thấy rất khẩn trương.
"Mình hồi hộp quá, cậu nói xem mình có thể thành công theo đuổi anh ấy không?"
Nặc Nặc cách màn hình dạy cô nàng: "Lữ Tương, cậu vén tóc ra sau một chút."
"Ừ ừ đúng rồi, ấy đừng kẻ mắt vội.
Đánh son đã, chọn màu tự nhiên thôi.
Sau đó thì tỉa lông mày..."
Cô nghe thấy tiếng bước chân thì vội nói: "Mình tắt trước nha, lát mình gọi lại sau."
Nặc Nặc ngoái đầu nhìn lại liền thấy Cừu Lệ với cả người nồng nặc mùi rượu.
Cô mới chỉ kịp tắt điện thoại, người đàn ông đã vài bước đi tới trước mặt cô.
"Cừu...ưm..." Nặc Nặc cơ hồ bị anh ép cho từng bước lui về sau, mãi cho đến khi lưng dựa vào tường.
Người đàn ông đầu hôn lấy môi cô, hơi thở với mùi rượu toả ra, lúc cô ở nhà không mặc nhiều áo, anh nắm lấy eo cô, tựa như dùng hết sức lực toàn thân muốn nuốt cô vào bụng.
Một nụ hôn ẩn nhẫn, đau khổ, cầu mà không được.
Chân Nặc Nặc nhũn ra, gương mặt đỏ bừng.
Một tay cô bị ấn trên đỉnh đầu, một tay khác liều mạng cấu véo đánh anh.
Nhưng Cừu Lệ giống như không cảm thấy đau, anh còn như trả thù mà hung hăng cắn môi cô.
Đau, ghê tởm.
Một tay khác của cô cũng bị anh bắt lấy, đây là làn đầu tiên anh hôn cô như vậy, cưỡng bách, bá đạo giống như không muốn sống.
Trên người Cừu Lệ nồng nặc mùi rượu, lộ ra phẫn nộ ngập đầu cùng chiếm hữu.
Nặc Nặc tức muốn khóc, cô không trêu chọc anh mà...!Lâu lắm rồi cô có làm gì chọc điên tên bậnh tâm thần này đâu.
Chính là hôm nay anh đi uống rượu, vừa về đã động dục.
Anh còn nhận ra cô là ai sao?
Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc biết bá đạo tổng tài trong sách hôn thế nào, cô gắt gao cắn răng.
Anh hừ lạnh một tiếng, nắm cằm cô, ép cô phải há miệng.
Dùng tư thế hoàn toàn xâm chiếm, không quan tâm cảm thụ của cô mà điên cuồng chiếm đoạt.
Sau đó trong lúc Nặc Nặc ngây ra, anh đút nước miếng của mình cho cô.
Nặc Nặc chớp chớp mắt, nước mắt cũng chực trào ra.
Cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại một chút, ở bên tai cô nỉ non nói nhỏ: "Sao em lại muốn rời xa tôi..."
Nặc Nặc cả kinh, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn cũng lìa khỏi xác.
Nhưng cô nghĩ lại, không đúng, Cừu Lệ đâu có biết chuyện giữa cô và ông nội Cừu.
Trần Mậu cũng nói rằng anh đã từng mua say vì bạch nguyệt quang.
Bây giờ Tưởng Tân Nguyệt cũng về nước, mà Cừu Lệ lại say thành như vậy.
Tưởng Tân Nguyệt rời khỏi anh khi anh còn niên thiếu, nên hiện tại anh nhận nhầm cô thành cô ta?
Nặc Nặc vừa tức vừa hận, cô chưa bị ai hôn như vậy bao giờ.
Cố tình người đó lại là Cừu Lệ mà cô ghét cay ghét đắng.
Đây đúng là một quyển sách có độc.
Trên môi cô vẫn còn giữ lại cảm giác kì quái chán ghét kia, hơi thở của người đàn ông vây quanh cô.
Lần đầu tiên trong mắt Cừu Lệ toát ra đau khổ cùng hận ý, phảng phất như đã áp lực lâu lắm, muốn giết chết cô nhưng không lỡ.
Rốt cuộc là anh thích, anh nhớ Tưởng Tân Nguyệt đến cỡ nào?
Trách không được Tống Liên trong sách cũng thiếu chút nữa bị bạch nguyệt quang xử lý.
Bạch nguyệt quang đúng là lợi hại.
Môi Cừu Lệ vẫn còn chưa rời đi, Nặc Nặc giận không làm gì được.
Tên biến thái này quả là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Anh có tiền có thế, nếu thích Tưởng Tân Nguyệt thì cứ theo đuổi đi, tự dưng về nhà phát điên cái gì không biết.
Nặc Nặc không động đậy, cô dứt khoát nhón mũi chân cắn anh.
Đi tìm chết đi đồ xấu xa.
Cô không đủ cao mà Cừu Lệ lại quá cao, cô cắn vừa vặn đến cằm của anh.
Nặc Nặc dùng lực, trong mắt còn mờ mịt hơi nước.
Bộ dáng uất ức lại tỏ vẻ hung dữ.
Cô cắn không nhẹ, lập tức liền đổ máu.
Anh đau đến nhíu mày, nắm má cô để cô nhả miệng ra.
Trên cằm Cừu Lệ cũng xuất hiện một dấu răng thấm máu.
"Ô ô, Cừu Lệ, anh là đồ xấu xa...."
Người đàn ông không tỉnh táo, nhưng vẫn biết khống chế lực đạo.
Mặt cô đau, nói chuyện cũng chẳng rõ.
Anh rũ mắt nhìn cô, lệ chí ở khoé mắt cô tẩm qua nước như phát sáng, vừa khóc vừa mắng.
Chỉ nhìn đôi mắt cô thôi mà muôn vàn không bình tĩnh chả anh giờ phút này đột nhiên lắng xuống.
Thật ra anh cũng chẳng nghe rõ cô nói cái gì.
Nhưng nói cái gì cũng được.
Cứ như vậy nhìn cô, toàn thế giới như lộng lẫy sáng ngời, cô ngẩng mặt, trong mắt ngập nước chỉ có một mình anh.
Đêm nay anh thật sự đã say.
Nhưng là uống say anh vẫn nhớ rõ cô sợ, cô nhát gan, không thể doạ cô.
Nên anh buông tay, trong mắt dịu dàng, thấp giọng nói với cô: "Ừ, tôi nghe em.".