"Uống nhiều không?"
Nặc Nặc không nhớ rõ, cô choáng váng nghĩ lại, hình như lúc đầu Lữ Tương rủ rê cô uống, sau lại thấy khá ngon nên cô tự uống một mình.
Có cả bạn học lén lút gọi rượu trắng, cô thấy không thích hợp lắm nhưng cũng trót uống một ly.
"Còn nhận ra tôi không?"
Cô nhăn nhăn mũi, ra vẻ ghét bỏ: "Cừu Lệ."
Anh cười: "Ừ."
Cuối cùng cô mới tỉnh táo lại đôi chút, bắt đầu đòi ngồi xuống ghế.
Cừu Lệ nói: "Không được quậy, cả người em đầy mùi rượu mà ông đây vẫn còn nguyện ý ôm em, em phải thấy vui chứ?"
Nặc Nặc rất giận, tuy cô có hơi choáng nhưng không phải mất hết sức lực.
"Em thi đại học xong rồi." Cừu Lệ không đợi cô nói, đột nhiên anh lạnh mặt: "Muốn đi học đại học đúng không?"
Đôi mắt đen láy của Nặc Nặc nhìn anh, sau một lúc lâu mới gật đầu.
Ý cười của anh lạnh lẽo: "Nhưng mà Nặc Nặc này, tôi sợ em sẽ chạy mất."
Nghe câu nói ấy, Nặc Nặc cảm thấy cơn say của mình cũng bị dọa cho bay sạch.
Nét hoảng sợ vừa thoáng qua trong ánh mắt của cô, Cừu Lệ cười lương bạc: "Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy em thả lỏng lại vui vẻ đến vậy, là vì nghĩ sắp có thể rời khỏi tôi sao?"
Cô giật mình, cả người hơi run.
Cảm giác thả lỏng sau khi thi xong tan thành mây khói, Nặc Nặc lắp bắp nói: "Không...không phải...tôi không..."
Ánh mắt của anh lạnh băng, nhìn đi, không phải vẫn như vậy sao? Mặc kệ anh đối xử với cô tốt thế nào thì cô vẫn không muốn ở bên anh.
"Em muốn chờ ông nội đến đón em, hửm?"
Giọng nói của Nặc Nặc run rẩy: "Tôi không hiểu anh nói cái gì."
Anh vuốt vuốt tóc cô: "Ông già rồi, chắc em vẫn hy vọng ông sẽ sống an nhàn lúc về già đúng không?"
Nặc Nặc biết anh đang uy hiếp, tức giận đến nỗi ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết anh cũng có.
"Ông cụ muốn áp chế tôi cũng chỉ có vài thủ đoạn đơn giản, nếu ông ấy quyết tâm muốn giấu em đi, thì chuyện tìm được em cũng chỉ là vấn đề thời gian đối với tôi mà thôi."
Anh khẽ cười nói: "Cho nên Nặc Nặc à, nếu em muốn đi đại học thì đêm nay phải nghe theo tôi.
Tôi sẽ cho em đi."
Nặc Nặc đột nhiên mở to hai mắt, cô không tin Cừu Lệ sẽ bỏ qua cho mình.
Nhưng điều kiện là cái gì?
Mà lúc này xe đã dừng ở trước Cục Dân Chính, Tiết Tán xuống mở cửa xe: "Cừu tổng, cô chủ."
Theo lẽ thường thì Cục Dân Chính đã sớm tan tầm.
Nhưng đó không phải vấn đề.
Ít nhất là trong quyển sách này, Cừu Lệ chính là tất cả.
Nặc Nặc nhìn ba chữ "Cục Dân Chính" to đùng ở trước mặt, bị dọa tới nỗi cả người toát mồ hôi lạnh.
Cô lập tức hiểu điều kiện của anh là gì, vội vàng lắc đầu: "Tôi không muốn kết hôn với anh."
Nhưng đêm nay Cừu Lệ cũng không giống bình thường, nghe cô nói vậy, mặt anh lạnh dần: "Em cho rằng tôi đang hỏi ý kiến em sao? Không muốn? Không muốn cũng phải muốn."
Cô tức đến nỗi gần khóc: "Cừu Lệ! Tôi mới 18 tuổi, còn chưa đến tuổi kết hôn."
Anh lạnh nhạt hỏi: "Vậy sao?"
Sau đó dùng 1 tay bế Nặc Nặc lên, đi vào bên trong Cục Dân Chính.
Anh thấy Nặc Nặc kịch liệt giãy giụa thì cười khẽ: "Em xem, mấy tháng này tôi cũng dung túng em nhiều rồi.
Nhưng em nhìn lại mình xem, cuối cùng vẫn muốn chạy khỏi tôi.
Nếu tốt với em mà vẫn có kết cục như vậy, chi bằng cứ dùng cách của tôi."
Cách của anh, cách của anh lại là cái gì đây? Là cưỡng ép sao?
Nặc Nặc còn chưa kịp mắng anh, Cừu Lệ đã buông cô xuống, một tay cởi cà vạt để trói tay cô lại.
Mạnh mẽ dẫn cô đi về phía trước.
Thật ra anh có rất nhiều cách để kết hôn mà không cần tới đây.
Nhưng đối với Nặc Nặc mà nói, kết hôn chỉ có một lần, phải tới nơi chính quy nhất trong mắt cô thì mới có thể khiến cô nhỡ rõ được.
Nặc Nặc tức gần chết, cô cho rằng liễu ám hoa minh*, kết quả nam chính đột nhiên biến thái.
Trong tiếng Trung, thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Ví dụ: Sau khi anh ấy trải qua hết lận đận trong cuộc sống, giờ đây đúng là đã liễu ám hoa minh rồi (trong hoàn cảnh khốn khó, mà tìm được lối thoát).
Cô có giãy giụa cũng không thoát khỏi Cừu Lệ được, đi vài bước đã đến trước mặt người nhân viên với nụ cười cứng đờ.
Nhân viên công tác cười nói: "Cừu tổng, phu nhân."
Nặc Nặc: "Anh không thấy tôi bị ép sao? Cục Dân Chính không phải có quy định hai bên tự nguyện mới được lãnh chứng sao? Tôi mới 18 tuổi, các người không thể làm vậy được."
Nhân viên giống như không nghe thấy cô nói gì, cầm lấy sổ hộ khẩu: "Cừu tổng và phu nhân đều đã đủ tuổi, nếu hai vị tự nguyện thì xin chúc hai vị tân hôn vui vẻ."
"..." Nặc Nặc thật sự rất muốn chửi bậy.
"Tôi không cần, ai muốn kết hôn với anh ta.
Nếu anh muốn thì anh lấy anh ta đi."
Nhân viên nghe vậy thì sợ tới nỗi tái mét mặt.
Cừu Lệ lại không đổi sắc, ý cười của anh lạnh lẽo: "Tính tình phu nhân nhà tôi không tốt lắm, cứ bắt đầu đi."
Lãnh chứng có phân đoạn chụp ảnh.
Nặc Nặc đã giận đến mức gần khóc, lúc cô bị ấn ngồi xuống ghế đối diện với camera, cô dùng hết ác ý lớn nhất cuộc đời để làm ra biểu cảm xấu xí dữ tợn nhất.
Cừu Lệ lại cười lạnh: Suýt nữa thì tôi quên mất, tấm ảnh này dù sao cũng phải theo em cả đời.
Vẫn là xinh đẹp thì tốt hơn, tẩy trang cho cô chủ đi."
Chuyên viên trang điểm rất nhanh đã tới: "Cừu tổng, có cần trang điểm lại cho cô chủ không ạ?"
Anh nhìn gương mặt thuần tịnh ngây thơ của cô, cố tình bởi vì tức giận mà phấn má hồng hào.
Không cần, như vậy đã đẹp lắm rồi.
Nặc Nặc sống trong những ngày yên bình quá lâu, suýt nữa đã quên thân phận của nam chính.
Cho dù thời gian trước anh có thả lỏng cho cô, nhưng trong xương cốt anh vẫn là người đàn ông bá đạo lại thần kinh.
Cừu Lệ nâng cằm cô lên: "Nặc Nặc, tôi đã cho em cơ hội.
Nhưng lâu như vậy mà em vẫn chưa thông suốt.
Ngoan một chút thì sẽ bớt khổ.
Một tấm không đẹp thì chúng ta sẽ chụp một nghìn tấm, một triệu tấm.
Sau đó lấy ảnh chụp mà tôi không hài lòng để chia cho bạn học và thầy cô của em xem, em thấy thế nào?"
Nặc Nặc giận đến mức ho khan: "Đồ điên."
Anh vuốt ve cằm cô, cả người Nặc Nặc bị trói trên ghế không thể động đậy.
Anh khen: "Đẹp lắm."
Trong mắt Nặc Nặc ngập nước: "Tôi không muốn kết hôn với anh, tôi không thích anh.
Anh là chịu ngược cuồng sao?"
Đám người của Cừu Lệ cùng nhân viên công tác đều vội vàng cúi đầu.
Sắc mặt anh lạnh vài phần, môi mỏng gằn từng chữ: "Đương nhiên là không phải." Anh sờ sờ đầu cô: "Nhưng em đừng có kích thích dục vọng ngược đãi của tôi."
Nặc Nặc run run.
Lúc đối diện với camera, Cừu Lệ nói: "Nặc Nặc, tôi hy vọng em sẽ cười một cái, bằng không đêm nay người phải khó chịu chính là em.".
Ngôn Tình Sủng
Thật ra Nặc Nặc chưa thấy Cừu Lệ thế này bao giờ, cô xuyên sách cũng lâu như vậy, hầu như mỗi sự kiện cô đều có thể thương lượng và tìm được cách xoay chuyển.
Nhưng hôm nay giống như điểm mấu chốt của Cừu Lệ.
Nặc Nặc không rõ sao anh lại biết chuyện của ông nội Cừu, nhưng thái độ đêm nay của anh quá mức bá đạo, vốn dĩ đã không cho cơ hội phản kháng.
Nặc Nặc biết mình không thể chạy được, cô cũng ngầm nhận ra Cừu Lệ biết rõ việc mình muốn trốn đi, cũng hiểu vì sao bây giờ anh mới ép cô kết hôn.
Bởi vì cô cố gắng hơn nửa năm, mỗi ngày mỗi đêm đều ôm lấy hi vọng không tha.
Bây giờ hy vọng được học đại học đang ở ngay trước mắt, cô không nỡ dễ dàng từ bỏ như vậy, vì thế sẽ nỗ lực sống sót.
Nếu Cừu Lệ cưỡng ép cô từ sớm, có khả năng cô sẽ cá chết lưới rách với anh.
Đến lúc này cô mới biết Cừu Lệ đáng sợ thế nào.
Anh đã sớm tính kế đâu vào đó rồi.
Tuy Nặc Nặc rất giận, nhưng nhớ đến uy hiếp của anh, còn có bóng đêm đen kịt bên ngoài.
Cô nỗ lực nửa ngày mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Hai cuốn sổ màu hồng được Cừu Lệ đút vào túi áo vest, ngay cả cơ hội nhìn một cái Nặc Nặc cũng không có.
Cô bị trói trên ghế, nhân viên công tác nói: "Chúc Cừu thiếu tân hôn vui vẻ."
Cừu Lệ đúng là rất vui, ra tay cũng hào phóng.
Nặc Nặc cắn môi, mắt to ướt dầm dề: "Mấy người yên tâm, lần sau Cừu thiếu kết hôn các người còn có thể chúc phúc lần nữa."
Cừu Lệ lạnh mặt.
Nặc Nặc hận không thể làm anh tức chết.
Nhưng cô lại không dám, tay cô còn đang bị trói đấy.
Nếu Cừu Lệ thật sự muốn làm gì đó, thì cô muốn thọc anh một dao cũng không được.
Bây giờ cô phẫn nộ đến mức ngay cả ý nghĩ tự sát cũng chẳng có, cô không thể chết được, loại người xấu xa như anh còn chưa chết, dựa vào cái gì mà cô phải chết?
Tới khi về đến biệt thự, nhìn căn biệt thự được trang hoàng tràn ngập hơi thở của đêm tân hôn, còn có đám người hầu đồng thanh hành lễ gọi cô hai tiếng "phun nhân".
Nặc Nặc cảm thấy lượng cồn còn sót trong người như muốn đốt cháy mình.
Cừu Lệ vẫn chưa cởi trói cho cô, rốt cuộc anh còn muốn làm cái gì nữa?
Phòng của Cừu Lệ vốn dĩ có gam màu lạnh, lúc Nặc Nặc bị bế vào, cô thấy hoa hồng trải đầy đất.
Trên giường trải chăn đỏ rực, nghiễm nhiên như là một căn phòng tân hôn thực sự.
Cừu Lệ xoay xoay đồng hồ trong tay, cười: "Làm vẻ mặt gì vậy? Đã kết hôn rồi em còn định ngủ riêng sao?"
Nặc Nặc biết mắng anh cũng vô dụng.
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, thậm chí cô còn tưởng mình uống quá nhiều nên mơ một giác mơ hoang đường như vậy.
Cô nghĩ thầm, kết hôn cũng vô dụng, cô còn có thể ly hôn cơ mà.
Hơn nữa bản thân cô cũng không phải Tống Nặc Nặc, chỉ là một tờ giấy chứng nhận quan hệ mà thôi, chỉ cần xem nó không phải chuyện của mình thì sẽ không sao cả.
Nặc Nặc chớp chớp mắt, trong mắt ướt dầm dề: "Anh trói tôi đau quá."
Vẻ mặt của anh quỷ dị mất một giây, sau đó mới bế cô lên giường.
Cầm lấy cà vạt định cởi trói cho cô.
Nặc Nặc nghĩ thầm: Anh cởi ra tôi sẽ đánh chết đồ xấu xa nhà anh.
Cừu Lệ cởi được một nửa, cười cười rồi cắn vào má cô một cái.
Nặc Nặc nhịn.
Trong giây phút Cừu Lệ mới cởi xong, cô vừa định ra tay thì đột nhiên anh túm lấy cổ tay cô, sau đó trói lại bằng một đầu cà vạt, đầu còn lại buộc vào đầu giường.
Nặc Nặc:...
Cô ngây ra một hồi mới biết anh vừa làm cái gì.
Tên xấu xa này lại dám trói cô vào giường???
"Cừu Lệ, anh làm cái gì vậy hả?"
"Làm gì?" Anh rũ mắt nhìn, tay chống cạnh người cô: "Đương nhiên là làm em."
Anh nhìn cô hồi lâu, mới ách giọng nói: "Qua mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ bù cho em."
Hôn lễ cái quỷ gì!!!
Nặc Nặc khóc: "Tôi không cần, anh thả tôi ra đi mà huhu.
Như vậy không có kết cục tốt đâu, nếu anh cứ ép buộc tôi thế này, không chừng có ngày tôi sẽ cho anh một dao đó."
Anh không để ý mà còn cười, sờ sờ tóc cô: "Em sợ chuyện này à?"
Nặc Nặc cảm thấy có cơ hội xoay chuyển tình thế nên vội gật đầu.
Nét mặt của anh lạnh nhạt: "Chỉ đau một lát thôi, lần thứ hai sẽ không đau nữa.
Tốt nhất em cũng nên nhớ kĩ sự đau đớn ấy, giống như phải nhớ kĩ tôi vậy."
Là anh nghĩ sau rồi, lúc trước còn định học theo tên Lưu tổng kia.
Lúc ấy anh cũng không nghĩ ra, ông ta còn được ngủ với vợ mình, còn vợ anh thì ngay cả chạm vào cũng không được, hơn nữa lại một lòng muốn chạy, thậm chí ngay cả giấy hôn thú còn chưa lãnh.
Có thể giống nhau sao?
Sợ rằng anh có moi tim ra thì trước khi bỏ đi, cô còn ném nó về biệt thự.
Nặc Nặc thấy không có tác dụng gì thì khụt khịt nói: "Cừu Lệ, anh đừng có hối hận.
Nếu anh dám, đợi lúc nào đó có cơ hội, tôi sẽ cho anh đội nón xanh*"
* Ý nói chị sẽ cắm sừng anh
Thần sắc của anh lạnh hơn vài phần.
"Em cũng dũng cảm đấy."
Nụ cười của anh lạnh lẽo: "Em dám nhưng người khác cũng không dám phối hợp.
Tôi đã nói rồi, đêm nay em chớ chọc tôi giận, bằng không người chịu khổ chỉ có em thôi."
Anh nhẹ nhàng hôn hôn cần cổ của cô, Nặc Nặc cảm thấy có chút ngứa, còn có cảm giác sởn gai ốc.
Cô cắn môi, nói điều kiện với anh: "Tôi nói cho anh nghe môit bí mật, anh thả tôi ra được không?"
Cừu Lệ cười nhạo nói: "Nằm im, câm miệng, không muốn nghe.".