• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Giai Kỳ.


Nặc Nặc cũng không biết mình đi vào giấc ngủ kiểu gì.


Cừu lệ đúng là một tên biến thái không hơn không kém, anh ốm rất chặt, cả người Nặc Nặc đều khó chịu. Nhưng cũng bởi vì xấu hổ và không biết làm thế nào, cô cứ thế trợn tròn mắt đến rạng sáng, lúc trời tờ mờ sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ.


Lúc trước ở nhà của ông nội Cừu, hai người bọn họ cách nhau rất xa, nhưng hôm nay lại cực kì gần.


Có lẽ là do ngủ muộn nên Nặc Nặc cũng không dậy sớm như ngày thường.


Lúc cô có ý thức, cảm nhận được gương mặt ngưa ngứa, ngón tay bị ai đó nắm chặt.


Cơ hồ là tỉnh lại trong nháy mắt, mở to hai mắt nhìn người đàn ông nằm trên người mình.


Cừu Lệ thấy cô đã tỉnh thì nhẹ nhàng hôn qua khóe môi cô.


"Dậy rồi?"


Lúc này Nặc Nặc mớ nhận ra mười ngón tay của hai người đang đan vào nhau, môi anh còn hơi ươn ướt.


Sau khi sửng sốt một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào môi anh, rồi lại gian nan dời tầm mắt, mặc kệ vừa nãy anh có làm trò biến thái gì thì cô cũng không thể trở mặt lúc này được.


Nặc Nặc bị anh đè như vậy nên hô hấp cũng khó khăn.


Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi muốn xuống giường, anh bỏ tôi ra được không?"


Anh vẫn không nhúc nhích, Nặc Nặc đành cười mỉm với anh: "Cừu Lệ, anh buông ra nha."


Người anh hơi trầm xuống, giọng nói khàn khàn: "Em giúp tôi đi."


Ngay từ đầu Nặc Nặc còn không hiểu lời này có ý gì, lúc sau mới nhận ra thứ gì đó, gương mặt nhỏ lập tức đỏ lên.


Cô hít sâu mấy hơi, nếu không phải Cừu Lệ đang cầm tay cô thì cô sẽ nhịn không được mà cho anh ăn vài cái bạt tai mất.


Nặc Nặc đỏ mặt cắn răng: "Không."


Anh lại thấp giọng cười: "Vậy tôi tự mình đi vào."


"..." Nặc Nặc tức đến xù lông, cả người run lên vì giận, lại bởi vì sự vô sỉ không biết xấu hổ của Cừu Lệ mà ngượng ngùng.


Cừu lệ thấy dáng vẻ cô xấu hổ thì duỗi tay cởi cúc áo sơmi của cô: "Em là vợ tôi."


Vợ cái đầu nhà anh.


Bởi vì một tay được thả ra, Nặc Nặc vội nắm lấy tay anh, gian nan hỏi: "Anh nhịn được không?" Cô gần khóc tới nơi: "Tôi không biết."


Cô thật sự không muốn mà, vừa ghê tởm vừa kinh khủng.


Anh khẽ cười một tiếng: "Không được đâu Nặc Nặc, để tôi dạy em."


-


Sáng nay mẹ Trần tới biệt thự, đầu bếp hỏi ý kiến bà rằng đã chuẩn bị xong bữa sáng, có cần bưng lên hay không.


Mẹ Trần nhìn lên trên lầu, thở dài: "Cứ để đó đi."


Phỏng chừng hôm nay Cừu thiếu sẽ không đến công ty, dù gì hôm nay cũng coi như ngày tân hôn đầu tiên, anh xuống dưới muộn hơn mọi ngày cũng là chuyện bình thường.


Ngày thường Cừu Lệ và Nặc Nặc đều dậy rất sớm, hơn 6 giờ một chút đã rời giường, hôm nay đã gần 10h rồi mới thấy anh nắm tay cô đi xuống lầu.


Khó thấy được cô mặc một chiếc váy xinh đẹp như vậy.


Một gương mặt nhỏ tuyệt sắc lại thuần tịnh, chỉ có điều vẫn đang đỏ nựng lên.


Đặc biệt là khi nhìn thấy mẹ Trần, cả người cô liền không được tự nhiên.



Mẹ Trần cũng rất bình tĩnh: "Cừu thiếu, phu nhân, buổi sáng tốt lành."


10h mới là buổi sáng hả?


Nhưng cơm sáng thì vẫn phải ăn, trong lòng Nặc Nặc vẫn còn cảm giác ghê tởm, cô nhìn tay mình, những gì còn tàn lưu lại khiến cô chỉ muốn băm vằm nó ra. Bình tĩnh hít sâu một hơi, muốn băm thì cũng phải băm Cừu Lệ mới đúng.


Nặc Nặc ăn không nhiều lắm, mẹ Trần cũng nhìn ra.


Bà không tiếng động mà mang ly sữa bò của cô đi.


Dáng vẻ của cô rất uể oải.


Cừu Lệ hỏi: "Kỳ nghỉ hè rất dài, em muốn đi chơi ở đâu?"


Nặc Nặc lắc đầu: "Không muốn đi."


Cừu Lệ nhíu mày, anh còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy mẹ Trần báo: "Ông Cừu tới."


Cô bỗng nhiên ngước mắt, sự dịu dàng trong mắt của Cừu Lệ bay sạch. Anh nhìn Nặc Nặc, trong lòng châm chọc, ngoài miệng lạnh lùng nói: "Đi gặp ông nội thôi. Ông ấy cũng đến nhanh thật, háo hức muốn uống trà của cháu dâu vậy cơ à?"


Trong lòng Nặc Nặc phẫn nộ, nhưng cô biết bây giờ không thể làm gì tên xấu xa này.


Nếu anh có thể cùng cô đăng kí kết hôn trước khi ông cụ Cừu ra tay thì cũng đoán được ông cụ sẽ tức giận mà đến đây.


Cừu Lệ sẽ không tha cho cô, nếu khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng thì sự khuất phục từ tối qua đến sáng nay của cô đều uổng phí.


Mười ngón tay của Nặc Nặc đan vào nhau, nhìn anh cười cười rồi hỏi mẹ Trần: "Ông nội thích uống trà gì vậy ạ?"


Ánh mắt Cừu Lệ không rõ nhìn Nặc Nặc.


Mẹ Trần đi chuẩn bị.


Nặc Nặc đi vòng qua Cừu Lệ, ánh mắt của anh đen tối không rõ, nắm chặt lấy cổ tay cô: "Em làm cái gì?"


Mắt to của cô ướt dầm dề, dáng vẻ có chút tức giận: "Dâng trà chứ còn gì nữa, anh buông tay ra, tôi đang giận đó."


Lúc cô nói mình đang giận còn cố tình dùng giọng điệu mềm mại để nói.


Nặc Nặc thấy trong mắt anh rốt cuộc có ý cười, lá gan cô cũng lớn một chút. Một đấm vào ngực anh, cơ bắp của người đàn ông rắn chắc, cô lạnh gáy, thật ra cô đấm rất mạnh. Trên mặt cô bày ra vẻ uất ức lại chỉ trích: "Tối hôm qua anh còn nói sẽ không hung dữ với tôi."


Anh nắm lấy tay cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, cười nói: "Tôi sai rồi được chưa?"


Nặc Nặc thấy mình đánh mà anh ta không đau thì có chút tiếc, nếu đã diễn thì phải diễn cho thật giống, cô rút tay lại, bê ấm trà ra phòng khách.


Ánh sáng trong mắt Cừu Lệ lập lòe, cuối cùng vẫn đi theo sau cô.


Ông cụ ngồi ở phòng khách cứ liên tục ôm ngực, mẹ Trần cũng quá quen với trò này của ông cho nên rất bình tĩnh.


Việc ông cụ Cừu tức giận cũng không có gì sai, dù gì ông cũng hứa sẽ giúp cô rời đi sau khi kết thúc kì thi đại học, cho nên đã gài người của mình vào thành phố B từ sớm, tính chờ Nặc Nặc thi xong thì sẽ hành động luôn. Ai ngờ rằng tối hôm qua người của ông bị đánh bầm dập rồi ném trả về.


Trở về chỉ có 1 câu: "Cừu thiếu nói, người của ngài ấy tốt nhất ông đừng động vào."


Ông cụ tự biết mọi chuyện xảy ra là không tốt, mà tính cách của Cừu Lệ thế nào ông là người hiểu rõ nhất. Ngồi máy bay cả đêm để đến thành phố B, kết quả lại nghe thấy người hầu nói tối qua Cừu Lệ và Nặc Nặc đã đăng kí kết hôn. Ông cụ Cừu suýt nữa thì tức chết.


Không lâu sau đã thấy Nặc Nặc đi ra, cô thật sự rất thích ông nội Cừu, bởi vậy lúc nhìn thấy ông cũng rất vui vẻ, cô lễ phép dâng ly trà trong tay lên cho ông.


Ông cụ vội đứng lên: "Nặc Nặc, lại đây ông xem nào, cháu không bị làm sao chứ?"


Động tác của cô hơi khựng lại một chút, ngay sau đó cười cười: "Dạ cháu không sao ạ."


Ông ơi tuyệt đối đừng khóc nhé, thằng cháu trai còn đứng ở bên cạnh lạnh mặt nhìn kia kìa.


Nặc Nặc thấy ông cụ tiếp trà thì mới căng da đầu gọi một tiếng "ông nội".


Ông cụ Cừu cũng bị dọa sợ, suýt nữa đã làm đổ chén trà, Cừu Lệ đỡ lấy tay ông, giọng nói lại không khách khí chút nào: "Ông cầm chắc chút, đây là trà do cháu dâu ông dâng đấy. Nếu ông mang lì xì thì đưa cho Nặc Nặc, còn không thì đưa cái vòng tay gia truyền cho cô ấy."



Buông chén trà ra, ông cụ bắt đầu tìm gậy của mình: "Mày dám ép con bé. Tao đánh chết mày thằng ranh này. Đúng là gia môn bất hạnh mà, hôm nay tao phải thay trời hành đạo, lấy đại nghĩa diệt thân đánh chết thằng bất hiếu nhà mày."


Cừu Lệ cười lạnh một tiếng, anh vừa định nói tiễn khách.


Ai ngờ Nặc Nặc lại nắm tay anh, còn nói vớ ông cụ: "Ông nội đừng giận mà, là cháu tự nguyện ạ. Cừu Lệ rất tốt với cháu."


Hai ông cháu nhà kia đều ngẩn người.


Nặc Nặc cảm giác được tay mình bị anh nắm rất chặt.


Trong lòng cô bi thương không thôi, tự nguyện gì gì đó đều là giả dối hết. Nếu hôm qua không phải bị trói thì không bao giờ có chuyện cô đi đăng kí kết hôn với Cừu Lệ. Cũng may cô vẫn giữ cho mình một cái đầu lạnh và tinh thần thép, cứ nghĩ rằng mọi thứ ở thế giới này đều là của nguyên thân, chứ đừng nói là sổ hộ khẩu hay giấy đăng kí kết hôn.


Chẳng qua chỉ là hai tờ giấy mà thôi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.


Nhưng ông cụ Cừu lại không như vậy, nếu Cừu Lệ đã phát hiện thì ông không còn cách nào để mang cô đi nữa. Trừ bỏ khiến ông cụ áy náy lo âu thì cũng chẳng có tác dụng gì.


Ông cụ muốn tốt cho cô, mà cô cũng mong ông sống vui vẻ hạnh phúc.


Ông nội Cừu thở dài 1 tiếng, phảng phất như già thêm rất nhiều tuổi.


Ông không muốn ở lại biệt thự, ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà cứ thế đi thẳng. Ông già rồi, đúng là không quản nổi thằng cháu trai coi trời bằng vung kia nữa.


Nặc Nặc nhìn ông cụ rời đi, rất lâu sau cũng không nói gì.


Cừu Lệ xoa xoa tóc cô: "Vẫn còn giận, hửm?"


Nặc Nặc ngẩng đầu nhìn anh, sau một lúc mới nặn ra được nụ cười: "Không giận."


Anh thấp giọng cười, tâm trạng rất tốt: "Vậy tôi đưa em ra ngoài chơi?"


Lúc này cô cũng không từ chối nữa mà nhẹ nhàng gật đầu.


Nếu Cừu Lệ dám làm chuyện gì khiến cô không vui thì cô có thể quang minh chính đại đánh anh một trận.


Nhưng cô lại phải thất vọng rồi, bởi lúc này Cừu Lệ rất bình thường.


Anh đưa cô đến công viên giải trí.


Một nơi rộng lớn như vậy mà không có người, đương nhiên là do anh đã bao trọn.


Tiết Tán còn tri kỉ mà giải thích vói cô: "Đây không phải bao hết, mà công viên giải trí này là sản nghiệp của Cừu thị."


"..."


Cho nên buôn bán hay không buôn bán cũng chỉ được quyết định bởi 1 câu nói của sếp lớn.


Nặc Nặc cảm thấy người như Cừu Lệ thật mâu thuẫn, rõ ràng anh rất để ý vấn đề tuổi tác, nhưng lại cố tình dùng cách để dỗ dành những cô bạn gái nhỏ với cô. Cô cũng nhận ra anh đang dùng một phương thức vừa đáng sợ vừa ngu dốt của thẳng nam để "cưng" cô.


Có lẽ sợ cô nhàm chán nên anh còn tìm tới khá nhiều người, phần lớn là đám bạn của anh mà cô đã gặp qua ở Côn Sơn.


Chính là đám người Trương Thanh Đạc và Bách Diệp.


Nặc Nặc cũng không biết vẻ mặt của đám người này khi bị cưỡng chế tới công viên trò chơi này thế nào.


Một đám "thanh niên có sự nghiệp thành công" xấu hổ đứng nhìn nhau cười cười.


Bọn họ cũng mang theo bạn nữ, phỏng chừng là Cừu lệ sợ cô thấy không thoải mái.


Mấy cô gái kia cũng rất đặc sắc, chỉ có một cô gái khiến Nặc Nặc phải chú ý đến.


Một cô gái có tuổi sấp sỉ với Nặc Nặc đang tò mò nhìn cô, trong ánh mắt tàn đầy sự hâm mộ.


Cừu Lệ có tính toán của mình, vì thế xoa xoa đầu cô: "Em đi chơi đi."


Nặc Nặc không muốn đứng đây với anh nên đồng ý ngay, cô gái cùng tuổi kia cũng vội đi theo.



Các cô vừa đi, Lưu tổng cúi đầu khom lưng: "Cừu thiếu cứ yên tâm, tôi đã dặn dò Tiểu Hi, cô ấy nhất định sẽ tìm cách tâm sự, dỗ dành cho phu nhân vui vẻ."


Bách Diệp giương mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng cũng không nói cái gì.


Cừu lệ sờ sờ điếu thuốc của mình, vẻ mặt nhạt nhẽo gật đầu.


Lâm Hi đi theo, cười tủm tỉm nói với Nặc Nặc: "Xin chào Cừu phu nhân, tôi tên là Lâm Hi."


Nặc Nặc cũng lễ phép cười gật đầu, nhưng thật ra cô rất tò mò, không biết thân phận của Lâm Hi là ai.


Ánh mắt của Lâm Hi rất sáng: "Tôi thật sự rất hâm mộ cô."


Nặc Nặc khó hiểu nhìn cô ấy.


Lâm Hi mếu máo: "Cô biết chồng tôi là ai không?"


Đương nhiên là Nặc Nặc không biết, cô lắc đầu, Lâm Hi nói tiếp: "Chính là người đàn ông trung niên hói đầu đứng bên cạnh Cừu thiếu."


Nặc Nặc ngước mắt.


Lâm Hi đang cười: "Hiếm lắm mới có người không dùng ánh mắt kì thị nhìn tôi. Có một khoảng thời gian rất dài, tôi còn tự thấy xấu hổ, tôi là, là vì tiền mới theo Lưu Chí, trong lòng không tình nguyện. Nhưng sau này ông ấy đối xử với tôi khá tốt, tôi cũng nhận ra được điều ấy."


Nặc Nặc đoán được mục đích của Lâm Hi, ngay sau đó cô ấy liền nói: "Cừu thiếu trẻ tuổi lại nhiều tiền, hơn nữa còn rất đẹp trai. Nếu muốn so sánh giữa chúng ta thì cô hạnh phúc hơn tôi nhiều."


Nặc Nặc cảm thấy buồn cười.


Một tên thích cưỡng ép người khác, tính tình lại thô bạo, nếu anh mà không phải nam chính thì đã sớm bị độc giả phỉ nhổ cho đến chết rồi.


Nhưng Nặc Nặc cũng hiểu tại sao Lâm Hi lại nói những lời này, nếu cô dám nói mấy lời không hay thì chắc chắn Cừu Lệ sẽ có cách biết được. Vì vậy cô không phản bác mà chỉ gật gật đầu.


Lâm Hi thấy thái độ của cô mềm mại nhu hòa thì cũng vui vẻ, cảm thấy mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì thế thân thiết ôm tay Nặc Nặc đi về phía trước.


"Cô muốn chơi cái gì?"


Nặc Nặc cảm thấy đều là những cô gái 18 tuổi, nhưng Lữ Tương đáng yêu hơn Lâm Hi 1000 lần.


Đây chính là 1 gián điệp.


Nặc Nặc tùy ý chỉ một cái, là vòng quay ngựa gỗ.


Hai cô gái đi tới, Lâm Hi lộ ra hạnh phúc, lặng lẽ hỏi Nặc Nặc: "À...Cừu thiếu nhà cô...phương diện kia rất lợi hại hả?"


Nặc Nặc cơ hồ hiểu ngay "phương diện kia" là cái gì.


Mặt cô đỏ lên, thật sự muốn đá bay cô Lâm Hi này đi.


Nhưng Lâm Hi lại hiểu lầm cô đang ngại ngùng e thẹn nên dùng 1 ánh mắt hết sức hâm mộ nhìn Nặc Nặc, sau đó nói: "Cô xinh đẹp thế này, nhất định là ngài ấy hận không thể chết ở trên người của cô."


Mặt Nặc Nặc đỏ bừng.


Cừu Lệ biết gián điệp mà anh ta gài là người thế nào sao?


Anh có thể chết trên người cô hay không thì cô không rõ, nhưng nếu ngày nào đó cô có cơ hội đánh chết anh thì cô chắc chắn sẽ không do dự.


Nặc Nặc thấy vẻ mặt cô ấy muốn nóng lòng chia sẻ kinh nghiệm thì sợ sợ: "Không chơi nữa, về thôi."


Lâm Hi: "Mới không nhìn thấy Cừu tổng một lúc mà cô đã thấy nhớ ngài ấy rồi sao? Ngài ấy chắc chắn là đối với cô rất tốt đúng không?"


Quả thực Nặc Nặc rất khâm phục khả năng tự bổ não của Lâm Hi.


Lúc các cô quay trở lại khu nghỉ ngơi của khách VIP, vậy mà lại nghe thấy tiếng dương cầm.


Nặc Nặc liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái ngồi trước đàn dương cầm, cỡ khoảng 28 tuổi, mặc sườn xám, dáng người không tồi, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ. Ngón tay nhẹ nhàng thành thạo lướt trên phím đàn, Nặc Nặc không biết chơi dương cầm nhưng cô cũng cảm thấy khúc này rất êm tai, giống như lời nỉ non thương nhớ giữa hai người yêu nhau.


Diện mạo của cô gái này xinh đẹp thanh tú, khí chất xuất chúng, Nặc Nặc tò mò nhìn chốc lát, sau đó lại nhìn về phía đám người của Cừu Lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK