Nặc Nặc nghiêng ngả lảo đảo về phía trước, bởi vì không nhìn thấy nên không cẩn thận đụng vào cái gì đó khiến đầu gối đau xót.
Mẹ Trần vội vàng tiến lên giữ chặt cô.
Cuối cùng Nặc Nặc mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc ăn sáng Cừu Lệ cũng không cưỡng ép cô, chỉ là sau khi ăn xong anh hỏi: "Hôm nay tôi đưa em đi chơi được không?"
Có quỷ mới thèm đi chơi với anh, Nặc Nặc lắvc đầu: "Không cần đâu."
Cô nhìn không thấy, chỉ có thể nghe được giọng nói lãnh đạm của người đàn ông: "Hoặc là tôi lên giường nằm với em, hoặc là ra ngoài chơi, trong hai chọn một."
Nặc Nặc cắn môi, cô hận anh muốn chết.
Đây căn bản không phải là chọn, cô không nhìn thấy gì hết, anh còn muốn chơi cái gì?
Cô nhút nhát hỏi: "Chơi cái gì?"
Cừu Lệ cong cong môi: "Tới rồi em sẽ biết."
Nặc Nặc thấp thỏm cả một đường, cô gắt gao nắm lấy đai an toàn.
"Nặc Nặc, xuống xe đi."
Tuy cô không biết anh muốn làm cái gì, nhưng cô biết tên này là đồ điên, Nặc Nặc có chút sợ: "Cừu Lệ, không đi được không?"
Anh cười khẽ một tiếng: "Đừng sợ, trò chơi nhỏ thôi mà."
Nặc Nặc không biết trò chơi như thế nào được gọi là trò chơi nhỏ, cô chỉ cảm thấy gió ở nơi này hơi lớn.
Trước khi ra ngoài mẹ Trần có khoác cho cô một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, nhìn cô càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu.
Cô nghe thấy giọng của Trương Thanh Đạc ở phía trước: "Anh Lệ, ở đây."
Theo bản năng cô liền cảm nhận được một dự cảm không tốt.
Nhưng Cừu Lệ đã giữ chặt tay cô, mạnh mẽ dắt cô đi về phía trước.
Bách Diệp kinh ngạc mở miệng: "Cô ấy..."
Cừu Lệ quét mắt nhìn anh ta một cái, Bách Diệp thức thời mà câm miệng.
Hình như ở đây có rất nhiều người, Trần Thiến cũng đi theo Trương Thanh Đạc tới, cô ta vừa thấy Nặc Nặc xuất hiện, sắc mặt liền không tốt lắm.
Trần Mậu vẫn là người bình tĩnh nhất, chẳng sợ nhìn thấy Tống Nặc Nặc ở đây, mặt hắn ta vẫn không đổi sắc: "Cừu thiếu, anh muốn chơi cùng cô Tống sao?"
Cừu Lệ cong cong môi: "Mang đồ tới đi."
Nặc Nặc có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó Cừu Lệ lại buông tay cô ra. Một lát sau trên eo cô trầm xuống, bị thứ gì đó gắt gao trói lại.
Cô luống cuống: "Ang muốn làm gì?"
Lần này cô không rảnh quan tâm đến vết thương, duỗi tay muốn tháo băng gạc xuống.
Cừu Lệ cười khẽ một tiếng, túm lấy hai tay cô bắt chéo sau lưng: "Ngoan một chút, sẽ không làm em bị thương đâu."
Trương Thanh Đạc cũng cảm thấy hơi đáng sợ, cậu ta dùng bả vai huých nhẹ vào vai Trần Mậu: "Cậu thông minh, cậu nói xem anh Lệ muốn làm cái gì?"
Cô gái nhỏ nhà người ta dịu ngoan nũng nịu, không thích hợp chơi mấy trò như thế này lắm.
Trần Mậu cười nhưng không trả lời câu hỏi của cậu ta: "Không biết."
"Đm, cậu cố tình không nói phải không?"
"Tôi không biết thật."
Nặc Nặc bị anh nửa ôm đi một đoạn đường.
Gió càng lúc càng lớn, tóc của cô hỗn độn.
Nặc Nặc nghe thấy tên bệnh tâm thần này cười ở bên tai mình: "Nặc Nặc, em sợ cao đúng chứ?"
Sắc mặt Nặc Nặc trắng bệch, theo bản năng muốn rời khỏi anh.
Tay anh ghìm chặt, làm cô cố định ở trong lồng ngực anh.
Cừu Lệ cười: "Sợ?"
Vậy tốt lắm, anh thật ra muốn nhìn một chút, xem cô sợ anh hơn hay sợ độ cao hơn.
"Nặc Nặc, em nhớ cho kĩ." Anh thấp giọng cười: "Đây là lần cuối cùng tôi chủ động ôm em, giây tiếp theo tôi sẽ buông tay, tuân thủ hứa hẹn không chạm vào em."
Nặc Nặc ngơ ngẩn chưa kịp hiểu, rốt cuộc Cừu Lệ muốn làm cái gì?
Anh thật sự sẽ không chủ động chạm vào cô nữa?
Cô còn chưa kịp hiểu kĩ, ngay sau đó cả người đã bị nhấc lên trên không trung, rồi lại không chịu khống chế mà rơi xuống dưới.
Bên tai là tiếng gió vun vút, thậm chí cả tiếng gào thét chói tai của cô cũng bị áp chế trong cổ họng.
Đôi tay đang ôm eo cô đột nhiên buông lỏng ra.
"Cừu Lệ!" Cô khóc to, kẻ điên, đồ tâm thần!!!
Anh ta vậy mà lại đưa cô đi nhảy bungee???
Nặc Nặc không nhìn thấy nên những giác quan khác càng thêm nhạy bén, cảm giác sợ hãi khi treo trên không cùng với cận kề cái chết làm đầu óc cô trống rỗng. Còn đáng sợ hơn cả đêm cô bị Cừu Lệ giết chết.
Nặc Nặc gắt gao ôm lấy eo anh, đầu dựa vào ngực của anh.
Gió núi sắc bén thổi tan tiếng khóc run rẩy của cô.
Cừu Lệ không nhịn được cười, đây là lần đầu tiên anh được cô chủ động ôm chặt như vậy.
Trong nháy mắt dây nhảy bắn ngược lại, cô khóc đến nỗi gần điên rồi.
Cừu Lệ gỡ tay cô ra, giọng nói đạm mạc: "Nặc Nặc, tôi nhớ rất rõ, là em không cho tôi chạm vào em!"
Nặc Nặc cảm thấy mình sắp chết, không, thà anh ta cứ cho cô chết một cách thoải mái còn hơn.
Hiện tại cô đã như người gần chết, chỉ nghĩ bắt lấy một thân gỗ mục.
Cô ôm chặt lấy eo của người đàn ông khóc nấc lên.
Cừu Lệ lại gỡ một tay cô ra, anh yêu muốn chết bộ dáng chỉ biết ỷ lại vào anh lúc này của cô: "Bảo bối, chúng ta bàn điều kiện."
Cô không biết mình đã nuốt vào bao nhiêu gió núi, cả người cô cứng đờ, đã sợ tới mức sắp không còn năng lực tự hỏi. Cô nhất định là sắp chết rồi.
"Để tôi chạm vào sao?"
Cô nức nở, vất vả lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Cho...tôi sợ, Cừu, Cừu Lệ....dừng lại đi mà, hức..."
Lại rơi xuống một lần nữa, lại một lần được cảm nhận cảm giác cận kề cái chết.
"Nói em yêu anh." Anh gỡ ra bàn tay còn lại của cô.
Nặc Nặc cắn răng, cả người run bần bật.
Trước khi ngón tay cuối cùng của cô bị gỡ ra khỏi eo anh, rổ cuộc Nặc Nặc mới nức nở nói: "Em, em yêu anh..."
Trên eo bỗng dưng căng thẳng, anh mạnh mẽ kéo cô trở về, dùng tư thế hoàn toàn chiếm hữu ôm cô vào trong ngực.
Ngay sau đó Nặc Nặc cảm thấy trên môi nóng lên, anh đã hôn xuống.
Cô đã không còn suy nghĩ được nữa, người đàn ông hung hăng hôn cô.
Đầu lưỡi duỗi vào bên trong.
Cô bị bắt nuốt hết tất cả.
Nụ hôn này quá lâu, mỗi giây đều là tra tấn đối với cô.
Cuối cùng cô hoàn toàn không còn sức lực, cảm thấy mình sẽ chết ở chỗ này.
Dây bắn không bắn ngược lại nữa, cô nghe thấy ngữ khí mang theo ý cười của anh, thân mật sủng ái vô cùng:
"Nặc Nặc, tôi cũng rất rất rất yêu em!"
Yêu, yêu cái quỷ nhà anh.
Nếu bây giờ đưa cô một con dao, cô nhất định sẽ không chút do dự mà đâm thẳng vào ngực của tên đàn ông xấu xa thủ đoạn này.
Lúc Nặc Nặc quay trở lại đỉnh núi, chân cô mềm nhũn ngồi trên mặt đất, dạ dày quay cuồng, cô rất muốn nôn.
Tóc tai cô hỗn độn, trên môi hồng nhuận, một bộ bị người hung hăng yêu thương chà đạp.
Sắc mặt Trần Thiến càng trắng hơn, tuy cô ta không biết bọn họ ở dưới vực núi làm gì, nhưng nhìn thấy Cừu Lệ vừa cười vừa bế Nặc Nặc lên, bộ dáng thoả mãn của anh làm cô ta tức đến phát điên.
Trần Mậu giữ chặt cô ta: "Thiến Thiến!"
Trần Thiến oán hận quay đầu đi.
Không biết qua bao lâu Nặc Nặc mới dần dần khôi phục sức lực.
Cô không nói một lời, run rẩy gỡ băng gạc xuống.
Cừu Lệ nhíu mày dỗ dành cô: "Đừng chạm vào băng gạc, sẽ làm mắt em bị thương mất."
Nhưng cô quá cố chấp, không gỡ được thì xé. Cừu Lệ sợ mắt cô bị thương nên duỗi tay gỡ cho cô: "Ngoan, để tôi tháo."
Trước mắt rốt cuộc sáng lên.
Thình lình nhìn thấy ánh sáng khiến cô không khoẻ, Cừu Lệ vươn tay che mắt cô lại, chờ cô hoàn toàn thích ứng mới chậm rãi buông ra.
Lúc này Nặc Nặc mới thấy rõ bọn họ đang ở đâu.
Trời xanh mây trắng, trước hội sở xa hoa chính là vách núi dựng đứng cực kì đáng sợ.
Là nơi nhảy bungee của những kẻ có tiền.
Trước mặt có vài người quen.
Lần đầu tiên Nặc Nặc tức đến run người, Cừu Lệ cho rằng cô còn sợ nên ôm lấy cô, ôn nhu nói:
"Đừng sợ, không sao đâu, nhảy bungee rất an toàn."
Hội sở lộ thiên xa hoa, rượu vang đỏ giá trên trời không biết được sản xuất từ năm bao nhiêu.
Nặc Nặc nghẹn ngào nói: "Ôm tôi qua đó."
Mắt cô nhìn về phía bàn rượu.
Cừu Lệ nghe được cô nói yêu mình, quả thực hận không thể sủng cô lên trời cao.
Anh không có sợ hãi sau khi nhảy bungee, vững vàng ôm cô đi tới bàn rượu.
Nặc Nặc vươn bàn tay nhỏ trắng muốt cầm lấy một chai rượu vang đỏ.
Đôi mắt cô vẫn còn sưng, xanh xanh tím tím. Cừu Lệ cảm thấy tim mình như bị ai đó hung hăng đấm một cái đau đớn vô cùng.
Nặc Nặc hỏi anh: "Chai này đắt không?"
"Không đắt."
"Tôi muốn đắt nhất."
Cừu Lệ liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ, cậu ta nhanh chóng cầm một chai rượu khác trên giá đến.
Màu sắc của rượu vang đỏ hết sức mỹ lệ.
Cô cầm trong tay, cong cong môi, nhợt nhạt cười.
Đây là lần đầu tiên Cừu Lệ nhìn thấy cô cười ở khoảng cách gần như vậy, mỗi lần đối diện với anh, cô đều rất ít cười. Phần lớn thời gian đều là khóc hoặc tức giận.
Anh không tài nào rời mắt được, chẳng sợ bây giờ mắt cô đang bị thương, chính là nụ cười lại rực rỡ như hoa đào tháng ba, anh nghe thấy tim của mình đập càng lúc càng nhanh hơn.
Nổi điên, mất khống chế.
Lúc anh không nhịn được muốn cười...
Nặc Nặc giơ bình rượu trong tay lên, dùng sức lực cuối cùng của mình, đập mạnh vào đầu của Cừu Lệ.
"Choang", chai rượu vang đỏ vỡ vụn.
Chất lỏng màu đỏ chảy từ tóc mái của anh xuống dưới, chảy qua hàng mi rồi xuống đến cằm.
Ấm áp trong mắt anh biến mất không thấy, Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình.
Thuỷ tinh làm mặt anh bị thương.
Con ngươi cảu anh đen nhánh, bên trong một mảnh vắng lặng, lẳng lặng nhìn cô.
Anh vốn dĩ có thể trốn, nhưng anh không làm vậy.
Bởi vì anh đang ôm cô, cô đang ở trong ngực anh, anh không thể buông tay.
[1992 words]
21/04/2021