-
Nghe lời thú nhận thẳng thắn này, Nặc Nặc cảm thấy rất khó xử.
Cô tránh né ánh mắt anh, anh cũng không buồn bực: "Ánh nắng mặt trời rất tốt, tôi đưa em ra ngoài đi dạo một chút."
Thấy Nặc Nặc không phản đối, Cừu Lệ đẩy cô ra vườn hoa.
"Em chờ một chút." Phía sau vườn có mấy người làm vườn vừa mới dựng một giàn nho, Cừu Lệ đi tới, xắn tay áo lên, "Để tôi làm."
Khí chất của anh mang vào phần lạnh lùng cùng kiêu ngạo, làm cho người khác không dám cãi lại.
Nặc Nặc quan sát một lát mới nhận ra anh đang làm một cái xích đu.
Anh rũ mắt, trông vô cùng nghiêm túc.
Có lẽ chưa từng làm công việc này nên có chút không được lưu loát, không lâu sau động tác của anh liền trở nên thuần thục hơn.
Những tia nắng buổi sáng bao phủ quanh giàn nho mang vẻ sống động, rực rỡ mà các cô gái yêu thích.
Sau khi rửa tay, anh hỏi Nặc Nặc "Em có thích không?"
Nặc Nặc nhẹ gật đầu, tuy không biết mối quan hệ giữa nam chính và chủ nhân của thân thể này nhưng cô cảm thấy trạng thái tinh thần của anh như đang kìm nén phẫn nộ vậy.
Chỉ cần đối mắt với Tống Chiêm và Tống Liên, anh liền trở nên vô cùng hung dữ.
Anh nở nụ cười: "Chờ khi nào chân em bình phục thì lại tới đây đi dạo."
Tất nhiên Nặc Nặc cũng không có gì phản đối.
Ngày hôm sau, đồ đạc của cô đã được chuyển đến căn phòng ban đầu của Cừu Lệ, cách bài trí bên trong cũng hoàn toàn mới.
Bởi vì đặc biệt giàu có nên muốn làm gì hiệu suất cũng rất cao.
Căn phòng lạnh lẽo ban đầu nay đã trở nên tràn ngập hơi thở thanh xuân rộn ràng.
Thời điểm Nặc Nặc mở sách vở của nguyên chủ, cô mới nhận ra chủ nhân của thân thể này đang chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học.
Nặc Nặc: "..." Không hiểu sao cô lại có cảm giác thật lạ lẫm, lại phải thi đại học thêm một lần nữa thì thật sự có chút bi thảm.
Nhưng may mắn thay, tính tình cô tốt, cũng không cảm thấy quá khó khăn.
Khi việc học hành chăm chỉ đã trở thành thói quen thì cũng sẽ không cảm thấy vất vả nữa.
Cừu Lệ đã cho cô rất nhiều không gian để di chuyển, hoạt động, khi anh ở nhà sẽ cùng cô đi dạo.
Lúc vắng nhà sẽ gửi cho cô mấy món quà nho nhỏ.
Lúc đầu cô rất sợ hãi, tâm tình không yên, nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.
Dù cô vẫn nhớ bố mẹ và muốn quay về.
Nhưng hiện tại cô không nghĩ ra cách quay trở lại, nên tạm thời chỉ có thể ở lại đây.
Trong khoảng thời gian đó, Tiết Tán đã được thăng chức, anh ta trở thành đội trưởng đội vệ sĩ của Cừu Lệ, việc được thăng chức làm anh ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Trịnh Văn Văn lo lắng, đứng ngồi không yên trong văn phòng Cừu Lệ, trong tay Cừu Lệ đang cầm một cây bút.
Cách cầm bút giống như động tác cầm điếu thuốc, có thể thấy anh rất muốn hút thuốc, nhưng Trịnh Văn Văn đã ở đây mấy ngày rồi, cô ta không hề thấy Cừu Lệ hút thuốc lần này, có lẽ anh đang cai thuốc.
Bất kể Trịnh Văn Văn nói gì, anh đều lắng nghe nghiêm túc.
Lần đầu tiên Trịnh Văn Văn nhìn thấy một khách hàng hợp tác như vậy, lại còn là Cừu Lệ nức tiếng ở thành phố B với tính cách tồi tệ cùng một bụng nham hiểm, độc ác.
Trong lòng Trịnh Văn Văn đã chửi thề được 1000 lần rồi.
Trịnh Văn Văn ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục: "Ngài nên tạo thêm nhiều không gian cho tiểu thư, cô ấy còn trẻ tuổi, nên giúp tiểu thư hoạt bát, hòa nhập tốt hơn."
Anh nhẹ gật đầu: "Còn gì nữa không?"
Trịnh Văn Văn hoảng hốt: " Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra."
Cừu Lệ nhận thấy rằng Nặc Nặc không còn cảm giác sợ hãi như lúc ban đầu.
Lúc đầu cô không biết gọi anh là gì nên rụt rè gọi theo người khác là Cừu tổng, Cừu thiếu.
Anh vuốt tóc cô: "Gọi Cừu Lệ là được rồi."
Đôi mắt của cô long lanh, nhỏ giọng lặp lại, "Cừu Lệ."
Anh cười rồi "ừ" một tiếng.
Cuối tháng 5, vết thương trên chân của cô đã lành.
Cừu Lệ hỏi cô: "Em có muốn đến trường không?"
Cô ngạc nhiên nhìn anh, lúc lâu sau mới gật gật đầu.
Cừu Lệ nhẹ vuốt má cô: "Tôi sẽ đưa em đến đó." Khi làm mấy động tác thân mật này anh đều rất cẩn thận, cố gắng không vượt qua giới hạn của cô, cùng lắm thì cô cũng chỉ nhăn mặt, nhíu mày.
Nặc Nặc cảm thấy nhân vật nam chính này cũng không tệ lắm.
Cô có chút e ngại khi lần đầu tiên đến trường, dù sao thì cô cũng không biết Tống Nặc Nặc học ở lớp nào.
Khi Cừu Lệ nói lời tạm biệt với cô, không biết cố ý hay vô tình mà nói một câu:, "Giáo viên chủ nhiệm A3 biết em nghỉ vì bị bệnh nên sẽ không nói gì đâu, đừng sợ."
Cô thở phào nhẹ nhõm, thì ra là học lớp A3.
Nặc Nặc mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt, đi được một đoạn mới nhớ tới quay đầu lại liếc nhìn anh một cái.
Người đàn ông tựa vào trước xe, khi nhìn thấy cô quay lại, trong mắt thoáng lên một tia say đắm.
Anh cười cười nhìn cô.
Nặc Nặc không biết tại sao, cô cảm thấy anh có chút đáng thương.
Cô đi tới lớp không tính là sớm, trong lớp học sinh đã ngồi kín chỗ.
Liếc nhìn xung quanh, đại khái xác định được chỗ ngồi của Tống Nặc Nặc, nhưng khi cô vừa bước vào lớp, cả lớp liền im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mọi ánh nhìn đều rơi trên người Nặc Nặc, Nặc Nặc cảm thấy kỳ quái, lo lắng không biết mình có vào nhầm lớp hay không?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tống Liên và Hàng Duệ, cô biết rằng mình không có vào nhầm lớp.
Một lúc lâu sau cả phòng học gần như nổ tung: "Mẹ kiếp, cô ấy là ai vậy?"
"Cậu ấy xinh quá, có phải là bạn học mới không?"
"Tại sao tôi lại có cảm giác...!Cậu ấy trông hơi giống Tống Liên, họ có phải chị em không nhỉ?"
"So với Tống Liên cậu ấy còn xinh đẹp hơn.
Cậu ấy không phải học sinh trường mình đâu nhỉ? Nếu không, ai mà lại không biết đến vẻ đẹp cấp bậc mỹ nữ, hoa khôi như này chứ."
"Cậu ấy đang mặc đồng phục học sinh của trường mình mà."
Nặc Nặc nghe thấy những tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên trong phòng học, nhưng cô không biết họ đang nói cái gì, ngay cả vẻ mặt của Hàng Duệ cũng trở nên chấn động, sắc mặt của Tống Liên cũng thay đổi.
Triệu Lệ đã được thông báo trước, nhanh chóng chỉ cho Tống Nặc Nặc chỗ ngồi của mình: "Tống Nặc Nặc, em có thể ngồi ở đây."
Triệu Lệ nói với các học sinh trong lớp: "Yên lặng nào, bạn cùng lớp Tống Nặc Nặc trước đây bị bệnh nên xin nghỉ, hiện tại trở lại lớp học mà thôi.
Có cái gì mà xì xào bàn luận, mau lật sách đến trang 68."
Nặc Nặc luôn cảm thấy ánh mắt của các bạn trong lớp không bình thường cho đến khi Lữ Tương lắp bắp hỏi: "Cậu...!cậu thật sự là Tống Nặc Nặc?"
Nặc Nặc gật đầu, cô có cảm giác rằng tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô và bàn tán.
"Cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"
"...!Không."
"Cậu..." Lữ Tương che miệng, "Cậu bây giờ thật đẹp, thay đổi quá nhiều."
Nặc Nặc giật mình, rốt cuộc cô hiểu chuyện gì đã xảy ra, mặt cô liền tái đi - cô xuyên vào cuốn sách nên đã làm ảnh hưởng đến cơ thể này, không giống với cơ thể của nguyên chủ.
Nam chính khẳng định nhận ra vậy mà anh ta lại không hề có phản ứng khác thường nào.
Nặc Nặc cẩn thận suy nghĩ lại, sắc mặt trở nên xấu đi.
Chẳng lẽ anh ta đang che giấu một âm mưu lớn nào đó để chuẩn bị giết cô đấy chứ?
Sau đó trong trường truyền ra lời đồn, Tống Nặc Nặc khi nghỉ phép đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Cuộc phẫu thuật rất thành công cho nên bây giờ cô trở thành một cô nàng xấu tính xinh đẹp.
Nặc Nặc trải qua buổi sáng với tâm trạng vô cùng bất an, Hàng Duệ đột nhiên nói: "Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Nặc Nặc có chút sợ hãi khi đối mặt với các nhân vật chính của quyển sách, nhưng trốn tránh cũng không phải biện pháp hay, cuối cùng Nặc Nặc cũng đồng ý.
Họ đi đến khu rừng sau trường học để nói chuyện, hai người sóng vai nhau cùng bước đi.
Hàng Duệ đột nhiên lên tiếng: "Cậu có phải là Tống Nặc Nặc không?"
Nặc Nặc im lặng một lúc không nói gì.
Cô không thích nói dối, và cũng không giỏi nói dối.
Hàng Duệ không cũng không bận tâm đến câu hỏi này nữa, hỏi tiếp: "Dạo này cậu thế nào rồi? Cừu Lệ có còn làm khó gì cậu không?"
Nặc Nặc lắc đầu: "Mọi chuyện đều ổn cả."
"Cậu sẽ không rời khỏi Cừu gia nữa sao?"
Nặc Nặc suy nghĩ đăm chiêu, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể cùng nam phụ bỏ đi, bởi vì như vậy sẽ khiến nam phụ có một kết cục bi thảm, cho nên cô nhẹ nhàng đáp: "Ừ, tôi quyết định không đi nữa.
Trước đây...!là lỗi của tôi."
Hàng Duệ im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu: "Ra vậy." Cậu là một thiếu niên phong nhã, vừa đi được vài bước, đột nhiên không nhịn được quay đầu lại, ôm Nặc Nặc vào lòng.
Nặc Nặc hơi sợ hãi, nhưng cậu đã buông tay trước khi cô kịp vùng vẫy, hai mắt ửng đỏ: "Chúc cậu hạnh phúc."
Cô thất thần đứng tại chỗ, tháng năm trong khuôn viên trường, cánh hoa rơi rải rác khắp nơi.
Ánh mặt trời chiếu rọi, chiếu lên bộ dạng ngây thơ mang vài phần khó xử của cô.
Hàng Duệ nhìn cô một cái, bất kể cô quyết định ở lại vì lý do gì, tương lai của hai người sẽ không thể có liên quan gì đến nhau nữa.
Tại sao trước đây Nặc Nặc lại nói dối cậu, thậm chí gương mặt trước sau lại thay đổi nhiều như vậy, cậu sẽ không tiếp tục truy xét nữa.
Ban đầu cậu quyết định giúp cô, chính là bởi vì cậu không muốn trên đời này lại có một người giống như mẹ của cậu, kết hôn với một người đàn ông bạo hành chính gia đình của mình, cuối cùng quá bi phẫn mà nhảy lầu tự tử.
Không liên quan gì tới chuyện tình cảm, chỉ là dù sao cũng có chút nuối tiếc.
Nặc Nặc nhìn theo bóng lưng của cậu một lúc lâu, cuối cùng đi dọc theo con đường cậu đi, tiến vào lớp học.
Cùng lúc đó, một màn ôm nhau này của họ đã bị Trần Thiến chụp lại, được in ra và đặt trên bàn của Cừu Lệ.
Trần Thiến rất kích động: "Em không nói dối anh, Tống Nặc Nặc cùng người khác ôm ôm ấp ấp, cô ta căn bản không thèm quan tâm đến cảm nhận của anh chút nào."
Cừu Lệ dùng ngón tay mảnh khảnh, tái nhợt cầm bức ảnh một đôi trai gái đang ôm nhau, ngữ khí bình tĩnh lãnh đạm: "Rồi sao?"
Trần Thiến sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nói:" Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phản bội anh, ở bên cạnh anh giả vờ ngoan ngoãn, nhu thuận, nhất định là có mưu đồ gì đó, Cừu thiếu, vị hôn thê như vậy, sao anh còn muốn giữ cô ta lại? "
Cừu Lệ cong môi, nụ cười có chút sâu xa: "Vì cái gì ư? Bởi vì tôi yêu cô ấy."
"...Anh! "Trần Thiến đột nhiên trợn to mắt," Cô ta, cô ta cùng người khác......"
Sắc mặt anh chợt trầm xuống: "Những người mà cô phái đi theo dõi Nặc Nặc mau rút về hết đi, bằng không không riêng gì bọn họ, đến cô cũng phải chịu trách nhiệm."
Cho đến khi Trần Thiến bị Tiết Tán dẫn đi.
Cả người cô ta còn chưa hoàn hồn.
Cừu Lệ ngài ấy...!anh vì để giữ Tống Nặc Nặc bên mình, ngay cả việc vợ mình ngoại tình, mình bị phải bội mà anh cũng không để ý sao? Anh điên rồi!
Đúng vậy, Cừu Lệ lạnh lùng ném bức ảnh vào thùng rác.
Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, cho dù cô có yêu anh hay không, chỉ cần cô không rời đi, chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đóng tài liệu đang xem dở lại, chuẩn bị đi đón Nặc Nặc tan học.
Chiếc xe anh lái đến công ty quá gây chú ý, đành để chú Trương lái, anh ngồi ở ghế sau.
Chú Trương, tài xế của Nặc Nặc, có chút sợ hãi, ông cảm thấy công việc của mình khó mà giữ được.
Cừu Lệ khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vô số khuôn mặt trẻ trung rực rỡ thanh xuân, anh chỉ cần liếc nhìn một cái liền nhận ra Nặc Nặc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, như có tâm sự gì đó, hết sức bất an.
Anh biết cô đang bất an điều gì, hôm nay cô mới nhận ra ngoại hình của mình khác với Tống Nặc Nặc, bất an, sợ hãi là chuyện bình thường.
Nặc Nặc lên xe, thấy anh ở trong xe liền bị dọa sợ.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên, lãnh đạm của anh, cô không còn sợ hãi như vậy nữa.
Bây giờ Nặc Nặc chỉ muốn che mặt mình lại rồi quay về tìm ảnh của nguyên chủ để hóa trang cho giống.
Mặt cô xoay về một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, Cừu Lệ lên tiếng, "Nặc Nặc."
Cô quay đầu nhìn lại anh, nghe anh nói, "Đừng sợ."
Những ngón tay của cô nhanh chóng níu chặt lấy quần áo mình, cô không nhìn thấu được ý đồ của anh.
Cô ngập ngừng thăm dò: "Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đây, tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên như thế này."
Anh cười và nói, "Ừ." Có vẻ như anh thực sự tin vào điều đó.
Cô sụt sịt, không biết tại sao mình lại có chút ủy khuất.
"Anh rõ ràng là không tin."
Ngữ điệu của anh nhẹ nhàng hơn vài phần, dỗ dành cô: "Em nói gì tôi cũng tin em, Nặc Nặc sẽ không bao giờ nói dối đâu."
Khi cô nghe được những lời này, hai má liền đỏ bừng vì xấu hổ, vừa rồi cô vừa mới lừa anh đó thôi.
Đôi mắt anh bình tĩnh, hỏi cô, "Vậy nói cho tôi biết, em thích tên nhóc họ Hàng đó sao?"
Nặc Nặc giống như lâm đại địch, cô cảm thấy rằng người đàn ông này hẳn là đang tính toán chuyện cũ đây.
Xe chạy tới biệt thự đường núi vắng vẻ, thưa thớt, nam chính có giết người giấu xác cũng không ai biết được.
Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, cương quyết nói: "Không thích."
"Chưa từng thích ư?"
"Chưa từng."
"Còn tôi thì sao?" Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn vào mắt anh, "Em có thích tôi không? Dù chỉ một chút?"
Bốn mắt chạm nhau, đồng tử của Cừu Lệ tối đen.
Cô run lên, có vẻ sợ hãi hơn khi phải nhìn vào đôi mắt của anh.
Nhưng mới được bao lâu chứ, cô cũng không phải cùng anh nhất kiến chung tình, làm sao cô có thể thích anh một cách nhanh chóng như vậy được.
Nhưng cho dù người đàn ông này có dịu dàng với cô thế nào đi nữa thì khí chất lạnh lùng của anh cũng khiến cô có vài phần khiếp sợ, Nặc Nặc luôn cảm thấy đây là một chủ đề trí mạng, không dám lừa dối anh, cô căng thẳng nói: "Anh, anh là người tốt..."
Sau khi cô nói xong lời này thì gần như muốn khóc.
Cô đã gắn nhãn người tốt cho vị tổng tài giàu có, bá đạo này.
Cô thu mình trong góc, thận trọng nhìn anh, có chút đáng thương xen lẫn hối hận, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
Anh cười: "Tôi không phải người tốt, tôi cũng không muốn trở thành người tốt."
Cô sững sờ: "Gì cơ?"
"Nặc Nặc." Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, còn thật sự nghiêm túc chỉ bảo cô:"Tôi muốn trở thành người đàn ông của em."
3016 words.