Đây là lần đầu tiên cô chịu yên tĩnh rúc vào trong lồng ngực của anh, Cừu Lệ thoả mãn gác cằm ở trên vai Nặc Nặc, nhẹ nhàng ngửi hơi thở của cô. Nặc Nặc không quen nên hơi động đậy, ánh mắt của Cừu Lệ trở nên đen tối, cố gắp áp chế dục vọng của mình mà chủ động buông cô ra.
Anh có thể cảm nhận được Nặc Nặc nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ có muốn cô thì anh cũng không thể làm gì được, bằng không cô sẽ càng chán ghét anh.
Thân thể Cừu Lệ vẫn còn đang ngo ngoe rục rịch, nhưng trên mặt lại không hề nhìn ra một tia dục niệm: "Tôi nói chuyện giữ lời rồi đấy, em về phòng ngủ đi."
Nặc Nặc nghe vậy thì vội chạy về phòng.
Đêm nay ngoài ý muốn lại thu được kết quả tốt nên cô có chút vui vẻ.
Tốt xấu gì Cừu Lệ cũng là nam chính của quyển sách này, tuy anh bá đạo không nói lý lại còn rất hư, nhưng cũng không đến nỗi nuốt lời tự vả mặt chính mình đâu.
Chỉ cần nam chính không chạm vào, vậy thì cô sẽ đăng kí thi một trường đại học ở rất xa rất xa, như vậy sẽ không phải quay lại nơi này nữa.
Cho dù không thể quay về thế giới thực nhưng có thể tránh xa tên bệnh tâm thần này là tốt rồi.
-
Ngày hôm sau Tống Liên liền trở về nhà họ Tống.
Tống Chiêm có hỏi gì thì cô ta cũng không chịu nói, cả người phảng phất an tĩnh rất nhiều.
Sáng thứ hai Nặc Nặc vẫn tới trường như thường lệ, nhưng Tống Liên lại không đi học.
Nặc Nặc thở dài, nữ chính đúng là không còn hi vọng nữa rồi, Tống Liên bị Cừu Lệ doạ cho sợ mất hồn mất vía, có lẽ là rất khó để bình tĩnh lại được.
Qua hai ngày Tống Liên mới đi học lại, đến giờ nghỉ trưa, cô ta đột nhiên giữ lấy tay Nặc Nặc, tựa hồ rất xấu hổ mà mở miệng:
"Cảm ơn cậu."
Tống Liên cũng biết rõ rằng nếu hôm đó không nhờ có Nặc Nặc thì chắc hẳn mạng cô ta cũng chẳng còn.
Nặc Nặc kinh ngạc nhìn cô ta.
Tống Liên có chút tức giận: "Cậu đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, cậu mới là người đáng thương nhất đấy, để tôi xem cậu ở cạnh anh ta được bao lâu."
Nặc Nặc cười, cô cười rộ lên rất đẹp, giống như hoa đào nở rộ vô cùng bắt mắt: "Không có gì." Sau đó cô lại nghĩ nghĩ: "Sống ngày nào biết ngày đấy?"
Tống Liên nhìn gương mặt xinh đẹp kia, đột nhiên có chút buồn bực, sao cô ta lại cảm thấy Nặc Nặc vẫn luôn không thuận mắt mình nay lại... hơi đáng yêu nhỉ?
Cô ta cảm thấy thật đáng sợ, cũng không nói chuyện với Nặc Nặc nữa mà cầm balo của mình đi.
Diêu Giai Giai chạy theo: "Tiểu Liên, cậu vừa nói gì với Tống Nặc Nặc vậy?"
Tống Liên mím mím môi: "Không nói gì hết."
Sắc mặt của Diêu Giai Giai trở nên vi diệu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Hôm qua mình nghe ba mình nói chủ tịch Cừu thị có vị hôn thê tên là Tống Nặc Nặc. Chẳng lẽ là cậu ta?"
Bước chân của Tống Liên dừng lại: "Cậu nghĩ nhiều rồi đấy, Cừu thị là tập đoàn lớn sao có thể để ý đến Tống Nặc Nặc? Huống hồ cậu ta mới bao nhiêu tuổi, làm sao mà đính hôn được?"
Diêu Giai Giai vẫn cảm thấy không đúng lắm, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng chẳng sai, các cô vẫn còn là học sinh cấp ba mà.
Huống chi Cừu Lệ lại là thần thoại của giới thượng lưu, bối cảnh của Tống gia còn chẳng tốt bằng Diêu gia, muốn trèo cao lên làm phu nhân chủ tịch Cừu thị cũng không đến lượt Tống Nặc Nặc.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều thứ tư là môn thể dục. Đây là môn học thả lỏng duy nhất của toàn khối 12, trường học gọi nó với cái tên vô cùng có cánh là "cường kiện thân thể".
12a3 cùng 12a7 đều học chung một tiết thể dục.
Bởi thế quan hệ của hai lớp mới tốt hơn mấy lớp khác.
Chiều nay học sinh A3 kích động một cách dị thường, Lữ Tương đã sớm nhắc mãi: "Trời ơi là thi đấu bóng rổ hữu nghị đấy, mình không nghĩ là học lớp 12 rồi mà vẫn còn có thể xem được. Nặc Nặc, chúng ta đến cổ vũ cho các bạn nam lớp mình đi."
Khi đó thời tiết cũng rất mát mẻ, Nặc Nặc nghe vậy cười cười: "Mình không đi đâu, mình muốn ở lại luyện đề."
Lữ Tương nũng nịu: "Xin cậu đấy, đi đi mà, mình đi một mình vừa chán vừa ngại, ngay cả hô lên cổ vũ cũng không dám nữa."
Nặc Nặc không làm gì được đành miễn cưỡng gật đầu.
Lữ Tương hoan hô một tiếng rồi bắt đầu kiểm tra đồ ăn vặt mang theo của mình.
Nhưng Lữ Tương đã lo xa rồi, tiết thể dục kia căn bản là cô ấy không ăn được đồ ăn vặt, mà trong toàn bộ quá trình đều ôm khoai lát thét chói tai.
Không hề rụt rè như vừa rồi bảo "không dám".
Nữ sinh A3 điên cuồng mà kêu: "12A3 cố lên!!!
A7 liền thét chói tai: "12A7 tiến lên, các cậu đẹp trai nhất!"
Các thiếu niên trong sân càng là nhiệt huyết sôi trào, chạy nhanh chuyền bóng cho đội mình, đây là sự toả sang chỉ thuộc về tuổi thanh xuân.
Giờ phút này Nặc Nặc mới có cảm giác đây là một thế giới chân thật, thanh xuân của bọn họ vô cùng đáng yêu, có máu có thịt cực kì nóng bỏng.
Cô nhìn một lát, không nhịn được mà bật cười.
Nặc Nặc cũng chỉ mới 18 tuổi, cùng bọn họ không khác nhau lắm, cô ngượng ngùng trong chốc lát, sau đó cũng hô lên giống Lữ Tương: "A3 cố lên!"
Chính lúc này Hàng Duệ chuyển bóng cho đồng đội, quay đầu nhìn lại đây.
Cậu rất cao, dáng người thiếu niên như gió, trên người mặc đồng phục màu xanh biển, ở trước áo còn ghi số "05", phía sau là dòng chữ "Hàng Duệ A3".
Hàng Duệ rất đẹp trai, chơi bóng cũng rất giỏi.
Không ít nữ sinh A7 trèo tường: "Hàng Duệ cố lên!!!"
"Hàng học bá cố lên!"
"Hàng Duệ aaaa, bạn đẹp trai cố lên!!!"
Mấy nam sinh A7 đứng xem: "Mẹ nó...."
Hàng Duệ lại không nghe thấy, từ lúc cậu nhìn thấy hộp băng cá nhân bị trả lại, đã rất nhiều ngày cậu không nói chuyện với Tống Nặc Nặc, quan hệ của hai người lại quay về như lúc ban đầu.
Thái độ lạnh băng như người xa lạ.
Phần lớn thời gian cô đều ngoan ngoãn an tĩnh, lúc không giải được đề lại cực kì đáng yêu, thích dùng bút chọc chọc vào cằm.
Từ trước đến nay Hàng Duệ chưa từng thấy bộ dáng hoạt bát này của cô, cô vậy mà cũng biết reo hò cổ vũ như những nữ sinh khác.
Cậu nhịn không được cong cong môi.
Điểm số của A3 càng ngày càng tăng, nam sinh A7 thở hồng hồng, rất muốn chửi tục.
Mệt rồi thì thôi đi, ai ngờ "đội cổ động viên" của lớp mình còn "trèo tường" nữa chứ.
Tiếng cổ vũ "A3 cố lên" đã sắp nuốt sống hai chữ "A7" rồi.
Khoảng cách điểm số của hai lớp bị kéo xa như vậy bọn họ cũng sốt ruột.
Rốt cuộc ở lúc Hàng Duệ chuẩn bị ném bóng, một nam sinh của A7 đột nhiên nhảy lên đẩy bóng ra ngoài.
Ba phần sức lực vốn đã rất mạnh lại bị cậu ta đập một cái, bóng rổ bay thẳng về phía các nữ sinh.
Các nữ sinh sợ tới mức kêu lên loạn xạ, trong số các cô không ai biết chơi bóng rổ nên chỉ biết né theo bản năng.
Nặc Nặc bị người đẩy ra ngoài.
Lữ Tương kêu to: "Nặc Nặc!"
Nhưng mà đã không kịp, bóng rổ đã hung hăng hay đến đây.
Huyệt thái dương cùng cái trán của Nặc Nặc đột nhiên đau rát, cô ngã ngồi trên mặt đất, mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, cô cảm thấy mình sắp ngất luôn rồi.
Trong đám người hoảng loạn, thiếu niên chạy tới đẩy bọn họ ra: "Tống Nặc Nặc."
Đau quá.
Nặc Nặc bị ném trúng khoé mắt, đôi mắt cơ hồ không mở được. Cô chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn là nó là quả bóng chứ không phải thứ gì đó sắc nhọn, nếu không cô sẽ mù mất.
Trong lúc mê mang, thiếu niên đã cong người bế cô lên.
Nặc Nặc chớp chớp mắt, nước mắt sinh lí chảy ra.
Cổ áo thiếu niên có mùi thơm thanh mát trộn cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt, cô nghe thấy giọng nói của cậu ấy run rẩy: "Nặc Nặc, Nặc Nặc, cậu sao rồi?"
Nặc Nặc che mắt mình lại: "Cậu bỏ tôi xuống trước đã."
Chân cô không bị thương, có thể tự đi đến phòng y tế.
Thiếu niên ngẩn người rồi thả cô xuống, Nặc Nặc quơ quơ, vừa đau vừa xấu hổ khiến má cô đỏ lên.
"Hàng Duệ, cậu về trước đi, mình có thể tự đến phòng y tế được mà, không sao đâu."
Vất vả lắm cô mới có được những ngày tháng bình yên, trong khoảng thời gian này Cừu Lệ rất bận, cũng vừa lúc "nói chuyện giữ lời" mà không đến quấy rầy cô, cho nên Hàng Duệ tốt nhất là bảo trì khoảng cách với cô, như vậy cậu mới có thể thi được đại học, có một tương lai tốt đẹp.
Cô cách xa cậu, chính là bảo vệ cậu.
Hàng Duệ cũng hiểu rõ đây là cô đang cố tình xa cách mình, thiếu niên mím môi, thần sắc hoảng loạn vừa rồi cũng biến mất.
Biểu tình lãnh đạm lại lần nữa xuất hiện.
Thiếu niên thiếu nữ tuổi này ai chẳng có lòng tự trọng cực lớn.
Hàng Duệ nói: "Vừa rồi bóng là tôi không cẩn thận đánh trượt, để tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Lúc ấy Nặc Nặc có quan sát nên biết không phải cậu.
Cô đau không mở được mắt, đôi mắt bị thương cũng không ngừng chảy nước.
Nặc Nặc che mắt lại, tự mình đi về phía phòng y tế, vừa đi vừa nói: "Không phải cậu, cậu về đi, còn chưa thi đấu xong mà."
Sắc mặt của Hàng Duệ trầm xuống, lẳng lặng đi sau cô.
Khi đó đã gần hoàng hôn, dáng người thiếu nữ mỏng manh, lúc cậu ôm lấy cô đã biết cô không nặng, nhỏ yếu mà mềm mại.
Bởi vì che một mắt nên thị giác cô không ổn lắm, lúc đi đường còn hơi sai phương hướng.
Nặc Nặc đau đến nỗi cả một đường đều vừa đi vừa rớt nước mắt.
-
Cừu Lệ bận vài ngày mới giải quyết ổn thoả phiền toái do lần trước từ chối hợp tác cùng Hoa Thịnh.
Đã gần đến tháng 11, thời tiết cũng dần dần vào cuối thu.
Gió to xào xạc thổi, lá rơi rụng đầy đất, cảnh tượng vô cùng tiêu điều. Nhất định mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.
Cừu Lệ huỷ buổi tiệc xã giao vào tối nay, đã mấy ngày rồi anh chưa cẩn thận nhìn Nặc Nặc.
Nghe mẹ Trần nói mấy ngày nay cô rất vui sướng nhẹ nhàng.
Anh nhớ tới lại cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa đáng giận.
Cừu Lệ tính toán tự mình đi đến trường học đón cô.
Năm đó Cừu Lệ học ở trường cấp ba quý tộc chứ không phải trường cấp ba công lập như Nặc Nặc.
Trường quý tộc mà Cừu Lệ học đa số là cậu ấm cô chiêu, lại đang vào thời kì phản nghịch. Ai không học hành cẩn thận thì đều phải về kế thừa sự nghiệp của gia tộc, thành tích dở không dám nhìn.
Anh thời niên thiếu ngông cuồng, rất thích những thứ có tính kích thích cao.
Đua xe đánh nhau, thậm chí là đấu quyền anh hay lặn nước, cơ bản là anh chưa từng chú tâm vào chuyện học. Nếu không phải ba mẹ anh xảy ra chuyện thì đời này anh có thể chỉ là một phú nhị đại vô ưu vô lo.
Không có quyền có thế như hiện tại, nhưng ăn chơi cả đời cũng chẳng hết tiền.
Cừu Lệ cảm thấy Nặc Nặc thật ngoan.
Cô giống như không phải người cùng một thế giới với anh. Trong thế giới quan của cô thì phải nỗ lực, phải cố gắng học tập thì mới có tương lai.
Nhưng anh lại cảm thấy cô ngốc gần chết, nhưng cũng đáng yêu muốn mạng.
Lúc xe anh chạy tới cổng trường, chú Trương tài xế riêng của Nặc Nặc cũng cảm thấy ngoài ý muốn: "Cừu thiếu."
"Cô ấy đâu?" Cừu Lệ nhìn đồng hồ, giờ này cô cũng nên tan học rồi.
Người trong trường thưa thớt, hiển nhiên là đã về gần hết.
Chú Trương cũng sốt ruột, bình thường Nặc Nặc đều đúng giờ tan học, nhưng hôm nay lại chưa thấy bóng dáng cô đâu.
"Tôi cũng không biết, ngày thường giờ này cô chủ đã ra rồi."
Cừu Lệ mở cửa xuống xe: "Tôi vào tìm,"
Anh đi được vài bước, lại nhíu mày cởi áo vest quá mức cứng nhắc của mình ném vào trong xe, trên người chỉ còn mỗi chiếc áo sơmi mỏng manh.
Chú Trương: "..."
Tuy ông không hiểu động tác này của Cừu thiếu nhưng ông đều cảm thấy lạnh hộ anh.
Kì thật ở tuổi của Cừu Lệ thì trong thương giới được coi là tuổi trê đầy hứa hẹn, nhưng dù sao cũng khác rất nhiều với học sinh.
Khí chất của Cừu Lệ quá mức lãnh đạm tự phụ, khi không cười lại càng thêm âm lệ doạ người.
Cừu Lệ chưa vào trường học của cô bao giờ mà chỉ ỷ vào chân dài mà tuỳ ý đi.
Rốt cuộc cấp ba không rộng bằng đại học, đi cũng chẳng mất bao lâu.
Thời điểm Diêu Giai Giai nhìn thấy Cừu Lệ thì cả người đã ngây ra vì sợ.
Cô ta từng nhìn thấy người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền này trên tạp chí, nên vừa được tận mắt thấy cô ta còn tưởng mình gặp ảo giác.
Diêu Giai Giai kích động véo vào tay Tống Liên.
Tống Liên ăn đau rút tay mình về, bực bội hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Trái tim Diêu Giai Giai đập loạn xạ: "Cậu xem kia có phải chủ tịch của Cừu thị không?"
Trong lòng Tống Liên lộp bộp, cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Ngay sau đó Tống Liên lại nhớ tới anh từng suýt nữa giết chết cô, một đêm kinh hoàng đó cả đời này cô ta cũng không quên được, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Hai người thấy Cừu Lệ thì tự nhiên anh cũng nhìn thấy Tống Liên.
Anh nhướng mày, vài bước đã đi tới.
Tống Liên có chút run run, Cừu Lệ cũng không muốn phí thời gian: "Tống Nặc Nặc đâu?"
Không biết Tống Liên nghĩ tới cái gì mà sắc mặt đột biến, Diêu Giai Giai đứng ở một bên nghe vậy mặt cũng đổi sắc.
Cừu Lệ hơi híp mắt liếc các cô một cái, anh nhìn người cực kì nhạy nén, vừa nhìn là biết các cô có chỗ gì đó không đúng.
Diêu Giai Giai cúi đầu, Tống Liên im lặng không nói.
Cừu Lệ thong thả mà xoay xoay đồng hồ của mình: "Tống Nặc Nặc đâu? Đừng để ông đây hỏi đến lần thứ ba."
Tống Liên cắn răng: "Cậu ấy ở phòng y tế, vừa nãy bị bóng rổ đập trúng."
Sắc mặt Cừu Lệ bỗng nhiên lạnh xuống: "Bên kia?"
Tống Liên chỉ đường cho anh xong, anh cũng quay người đi thẳng.
Diêu Giai Giai nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục lại tinh thần. Anh hỏi Tống Nặc Nặc...Tống Nặc Nặc....
Vị hôn thê của Cừu thiếu lại chính là bạn học cùng lớp của cô ta - Tống Nặc Nặc!
Sắc mặt Diêu Giai Giai cứ thay đổi xoành xoạch, cuối cùng cực kì khó coi.
Tống Liên lại cảm thấy vô cùng quẫn bách.
Trước kia cô ta rất ghét Tống Nặc Nặc, tuy mẹ ruột của cô đáng ghét, suýt nữa phá huỷ gia đình Tống Liên nhưng Nặc Nặc lại chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với cô ta. Nếu không có Tống Nặc Nặc thì có lẽ bây giờ Tống Liên đã chết rồi.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì hai người vẫn là chị em có chung huyết thống.
Cừu Lệ báo đạo thế nào, để ý Nặc Nặc nhiều ra sao thì Tống Liên là người rõ nhất.
Mà vừa rồi Hàng Duệ ôm Nặc Nặc đi đã bị bao nhiêu con người nhìn thấy.
Thậm chí giờ phút này Nặc Nặc cùng Hàng Duệ có lẽ còn ở cạnh nhau.
Tống Liên nhớ tới lúc trước Nặc Nặc từng thích Hàng Duệ, còn chính mình đã cố ý tiết lộ chuyện của Hàng Duệ cho Cừu Lệ. Dựa vào thủ đoạn của anh thì nhất định sẽ đánh 18 đời tổ tông nhà Hàng Duệ một lần, anh không có khả năng không biết Hàng Duệ trông như thế nào.
Nếu Cừu Lệ nhìn thấy Nặc Nặc cùng Hàng Duệ ở bên nhau.
Vậy người đàn ông này...
Anh có thể nhịn được sao?
[3084 words]
03/04/2021