“Các em trật tự. Lớp chúng ta có bạn nhập học muộn một chút”
Cả lớp vừa nghe có bạn mới liền xốn xang nhìn lên bục giảng. Các bạn nghĩ gì nào? Có phải giống như trong tiểu thuyết, nữ chính vừa bước vào sẽ làm dân chúng điên đảo bởi sắc đẹp của nàng ư? Oh no, Tích Nhĩ đã không được nhận sự hưởng ứng chào đón nhiệt liệt như vậy từ các bạn học. Cứ nhìn hình ảnh bây giờ của cô trên bục giảng, bọn họ chưa ném đá vào mặt cô là còn may. Mái tóc bết lại đang còn hơi rối vì sớm dậy muộn chưa trải kĩ. Áo trắng thì lấm lem vì lúc nãy phải trèo tường. Váy đồng phục thì mặc chung với quần thể thao thật rộng. Chỉ có thể dùng hai từ để bình phẩm về cô: “Bê tha”
Vâng, bọn họ đã không ném đá vào mặt cô, nhưng bọn họ đã cười vào mặt cô. Ok? Bên dưới vừa cười vừa hét ầm ĩ:
“Ê! Gu thời trang của bạn mới thật nổi bật nha!”
“Bạn mới ơi, cho mình hỏi, đây là mốt mới gì vậy?”
Tích Nhĩ cắn răng, rủa thầm trong lòng. Nổi bật cái con khỉ! Mốt mới cái con khỉ! Chỉ là ăn mặc khác thường một chút! Có gì đáng cười đâu chứ! Giáo viên chủ nhiệm mới của cô thấy tình hình như vậy, liền nhanh ý lên giải vây cho cô, gõ thước lên bàn mấy cái:
“Tất cả yên lặng! Để bạn giới thiệu”
Cả lớp nhanh chóng im lặng để nghe cô bạn mới thú vị này giới thiệu về bản thân. Tích Nhĩ nhanh chóng nói một vài câu:
“Chào các bạn. Mình là Trần Tích Nhĩ. Hy vọng sau này được các bạn giúp đỡ nhiều. Cảm ơn”
Cô nói xong thì cả lớp vỗ tay nhiệt liệt. Cô giáo mỉm cười:
“Được rồi, để cô xem, còn chỗ nào cho em không nhỉ?”
Cô giáo nhìn quanh lớp. Vào lúc này thì ở cuối lớp, một cánh tay cao giơ lên:
“Thưa cô, phía trước em còn chỗ trống”