“Uyển. Mình mệt quá, có gì cho mình ăn không?”
Dương Uyển đang đọc sách, liền dùng quyển sách, đập nhẹ vào đầu cô:
“Vì cho cậu ăn mà tớ phá sản mất thôi. Được rồi, tớ nấu cơm rồi. Nhanh đi tắm rồi ra ăn cơm đi”
Cô mỉm cười:
“Tuân lệnh!”
Cô nhanh chóng nghe lời Dương Uyển đi tắm. Qủa nhiên là chị em tốt. Dương Uyển quả thực là một cô gái lương thiện. Ăn cơm xong, hai người lấy sách ra học bài, lúc cô lôi sách từ trong cập ra, một tấm thẻ rơi xuống. Bây giờ Tích Nhĩ mới nhớ đến tấm danh thiếp này của chàng trai trên xe buýt. Cô nhớ lại khoảnh khắc gặp chàng trai lúc đó. Tim đập thật mạnh, trong lòng, lại có một cảm xúc khó tả trào dâng. Liệu đó có phải cái mà người ta gọi là tiếng xét ái tình không nhỉ? Tích Nhĩ nhanh chóng đỏ mặt, người nóng ran, khiến cho Dương Uyển ngồi bên cạnh cũng phát giác được. Cô bạn giảo hoạt, xoay mặt cô lại, chất vấn:
“Nói! Ngươi có chuyện gì giấu ta hả?!”
Tích Nhĩ cười trừ, gãi gãi đầu, đồng thời cố tình nghiêng người sang một bên, che khuất tầm nhìn của Dương Uyển, dấu chiếc thẻ vào cầm bàn. Cô nhún vai một cái, mỉm cười:
“Đâu có gì đâu?”
Dương Uyển đương nhiên là không bỏ qua cho cô. Liền kéo ghế sát lại chỗ cô, cái đầu nhỏ ghé sát lại với đầu cô:
“Thật không đây? Nói nhanh bổn tiểu thư còn tha mạng, nếu không tối này cậu chết với tớ”
Tích Nhĩ mặt đỏ như quả cà chua chín, đẩy Dương Uyển về chỗ của cô ấy:
“Đâu có chuyện gì đâu. Mà cậu học bài đi, mai cô giáo kiểm tra bài cũ đó”
Dương Uyển lại ngồi sát vào chỗ cô, tươi cười:
“Cậu nói cho mình biết là chuyện gì thì mình sẽ học bài”
Cô chống tay xuống bàn:
“Thật sự là không có chuyện gì mà”
Dương Uyển õng ẹo:
“Ấy, đừng như vậy, nói cho mình biết đi mà, nói đi mà, nói đi mà”
Tích Nhĩ lắc đầu. Cho cô thêm vào câu lúc nãy. Dương Uyển là một cô gái lương thiện, nhưng cũng giảo hoạt nữa. Ây, cô đến chết mất thôi. Cậu ấy định ép cô nói đến bao giờ nữa?