Trên đường lớn, giữa những cánh đồng quê trải dài bát ngát, hai cô cậu học trò đua nhau đạp xe, tiếng cười khúc khích trong sáng phát ra từ hai người, khiến các bác nông dân đang làm vườn giữa hè phải ngẩng đầu lên vẫy tay chào:
“Tử Dương! Tích Nhĩ. Vừa đi học về đấy à?”
Cả hai cùng đồng thanh trả lời lại:
“Vâng ạ!”
Bọn họ tiếp tục đạp xe song song. Đi thẳng về nhà, hai người cùng nhau chạy vào nhà, cất tiếng gọi to:
“Con chào mẹ”
Sau đó, cả hai cùng lao lên lầu, trên bếp vọng ra tiếng của một người phụ nữ:
“Các con mau thay quần áo rồi xuống ăn cơm”
“Vâng!”
Trần Tử Dương và Lâm Tích Nhĩ lên trên lầu thì mới chia ra mỗi người một phòng. Trần Tử Dương thay đồ xong, thì mới đi tới gõ cửa phòng của Trần Tích Nhĩ:
“Tích Nhĩ. Em thay đồ xong chưa?”
Trong phòng không có tiếng trả lời, Trần Tử Dương gõ cửa lần hai:
“Tích Nhĩ. Mau lên, mẹ đang dục kìa”
Trong phòng vẫn không có tiếng động nào. Trần Tử Dương lo lắng, đập đập cửa:
“Tích Nhĩ! Em có làm sao không?”
Cánh cửa kia mở ra, Trần Tích Nhĩ với gương mặt thâm trầm đứng đó nhìn Trần Tử Dương. Trần Tử Dương lập tức tỏ vẻ kinh sợ, lùi về sau một bước:
“Tích Nhĩ. Cô lại xuất hiện?”