• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tích Nhĩ giật mình quay lại, thấy mặt bạn nam sinh đáng ghét kia, cô thét lên:

“Cậu... cậu sao lại ở đây!”

Phạm Thiên Phong ôm bụng đứng dậy, vài bước dài đã đi tới chỗ cô:

“Vì sao tôi lại không được ở đây? Hơn nữa, tôi phải ở đây, thì mới có thể nghe được giọng hát tuyệt vời của cậu như vậy chứ! Hahaha...haha”

Hắn lại cười thêm một tràng nữa. Tích Nhĩ tức giận đến đỏ mặt:

“Cậu, cậu đã nghe được những gì?”

Hắn mỉm cười, lôi cái điện thoại trong túi ra, bấm một cái, đoạn hát lúc nãy của cô mở ra. Phạm Thiên Phong cười giảo hoạt, rất may là hắn nhanh trí đã ghi âm lại được tất cả. Tích Nhĩ không tin nổi, với tay ra giật lấy điện thoại hắn:

“Đưa đây tôi!”

Phạm Thiên Phong giơ điện thoại lên thật cao, lùi một bước về phía sau làm cho thân hình mề mại của Tích Nhĩ đang cố gắng ngến lên để với lấy cái điện thoại. Lập tức thuận thế ngã nhào về phía trước, nằm trong lòng hắn, hai tay đạt lên ngực cậu, cái đầu nhỏ ngốc nghếch dựa vào lồng ngực rắn chắc được hình thành do chơi bóng rổ của hắn. Tinh! một tiếng. Phạm Thiên Phong giật mình, cảm giác kì lạ trào dâng trong lòng. Cả đời này, ngoài người mẹ quá cố ra, hắn đã không ôm một ai, không để ai dựa vào người mình. Cho dù đó là ba hắn. Nhưng hôm nay, cô bạn trước mắt, chỉ là không may đỗ nhào vào người hắn, đã khiến cho lồng ngực hắn dấy lên một cảm xúc gọi là ấm áp. Lâu lắm rồi, hắn mới có được cảm xúc này. Nhưng cảm xúc này lại nhanh chóng. Nhưng hôm nay, cô bạn trước mắt, chỉ là không may đổ nhào vào người hắn, đã khiến cho lồng ngực hắn dấy lên một cảm xúc gọi là ấm áp. Lâu lắm rồi, hắn mới có được cảm xúc này. Nhưng cảm xúc này lại nhanh chóng tan biến, khi người trong lòng nhanh trí thấy hắn đang ngơ ngác giật lấy điện thoại của hắn. Phạm Thiên Phong cũng không đuổi theo lấy lại, chỉ đứng yên nhìn cô bạn đó. Tích Nhĩ vui mừng, vội vã xóa đi tệp ghi âm. Cô vênh mặt nhìn hắn. Ném chiếc điện thoại vào tay người nào đó. Nói:

“Hư! Muốn uy hiếp tôi à? Còn lâu nhé!”

Cô mỉm cười, cuối cùng thì cũng thắng tên khốn này. Nhất định hắn sẽ rất tức giận cho mà xem, mà bộ dạng hắn tức giận nhất định sẽ rất buồn cười. Hahaha, xem nhé. 1,2,3. Tức giận! Phạm Thiên Phong vẫn đứng yên như vậy, dường như là không có dấu hiệu gì trên khuôn mặt lạnh tanh đó. Trần Tích Nhĩ ngạc nhiên, tên này làm sao vậy? Cô đưa tay xua xua trước mặt hắn:

“Này! Cậu làm sao vậy?’

Phạm Thiên Phong không nói lời nào, quay lưng bước đi. Tích Nhĩ ở phía sau ngơ ngác. Ơ hay, cái tên khốn này. Người ta có lòng tốt quan tâm lại không thèm trả lời lại. Đúng là kiêu ngạo hết chỗ nói rồi. Cô vẫn là không thèm quan tâm, làm tốt việc mình thì hơn.

tan biến, khi người trong lòng nhanh trí thấy hắn đang ngơ ngác giật lấy điện thoại của hắn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK