“Con chào mẹ ạ!”
Cả hai người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau. Trần Tử Dương ngắm nhìn em gái từ đầu đến chân, công nhận, Tích Nhĩ mặc bộ đồng phục này vào thật là xinh nha. Cậu leo lên xe đạp, mỉm cười:
“Tích Nhĩ! Cố lên nhé! Có chuyện gì thì gọi cho anh hai, anh hai sẽ bảo vệ em”
Trần Tích Nhĩ cũng trèo lên xe đạp, trên môi dương lên nụ cười xinh xắn:
“Vâng! Em đã biết”
Cả hai người họ mỉm cười nhìn nhau lần cuối trước khi chia làm hai.
“Tạm biệt”
Họ đi về hai hướng ngược lại với nhau. Trần Tích Nhĩ vui tươi đạp xe khắp thành phố lớn, đi thẳng đến trường học. Cô đứng trước cánh cổng to lớn của trường trung học A danh giá. Trong lòng nảy lên một cảm giác sung sướng. Từ giờ trở đi, cô sẽ là thành viên của ngôi trường này. Là một thành viên thực sự. Rồi thanh xuân của cô, sẽ tiếp diễn tại ngôi trường này.