“Bạn ơi, cho mình hỏi, phòng hiệu trưởng đi hướng nào vậy?”
Bạn nam sinh ngẩng đầu lên nhìn cô. Ôi trời ơi trai đẹp. Trong đầu cô chỉ nghĩ được mấy từ đó khi thấy diện mạo hoàn toàn của người đối diện. Cậu ấy có một gương mặt góc cạnh tiêu chuẩn, mũi thật cao, ánh mắt sắc lạnh yêu nghiệt, bờ môi mỏng lạnh nhạt, và làn da trắng sáng nổi bật, nhưng kiểu trắng của cậu ấy, tất nhiên không phải kiểu trắng ẻo lã như con gái. Chỉ là làn da cậu ấy sáng hơn, và trắng hơn một chút so với đám con trai khác. Từ trước đến nay, cô chỉ thấy anh trai của mình đẹp trai với làn da bánh mật. Đây là người thứ hai mà cô thấy đẹp trai, có thể nói là ngang ngửa anh trai mình. Và cô không phủ nhận một điều cô rất dễ bị sắc dụ. Nhưng bây giờ không phải lúc để cua trai, cô phải đi hỏi đường cái đã. Bạn nam đó dùng ánh mắt dò xét nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nói:
“Mới đến sao?”
Tích Nhĩ thành thật gật đầu. Trong mắt bạn nam kia thoáng chút hiện lên tia giảo hoạt, sau đó anh đứng lên, ngay lập tức nở nụ cười chói lọi về phía cô và bắt đầu thuyết trình chỉ đường cho cô bằng tay và miệng:
“Đây! Bạn đi thẳng hướng đó, sau đó thấy một cái cây to thì rẽ trái, sau đó đi thẳng, sau đó lại rẽ trái, sau đó đi thẳng, sau đó lại rẽ phải, lại tiếp tục đi thẳng một đoạn, sau đó đến cuối đường, bạn thấy hai căn nhà màu trắng nằm ở sát nhau, đó chính là phòng hiệu trưởng”
Trần Tích Nhĩ nghe xong, lập tức gương mặt xanh xao, sao lại rắc rối như vậy chứ. Liệu cậu ta có lừa cô không. Trần Tích Nhĩ ghé sát vào người bạn nam:
“Bạn này, không phải mình mình đe dọa đâu, nhưng bạn đừng có lừa mình, hậu quả sẽ nguy hiểm lắm đấy”