• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thủy Hoàng và Phù Tô sững sờ nhìn hành vi kỳ quặc của Vương Bí, lão này càng ngày càng có tiềm năng của một tên trộm, lần trước còn ăn hết hai tấn khoai lang của Trần Viễn, quả thực không đáng.

“Hai người đừng có nhìn tôi như thế, đây là do tiên nhân không cần nữa, tôi chỉ nhặt được thôi, đúng vậy, chỉ nhặt được thôi.”

Vương Bí đỏ mặt biện hộ cho mình.

Lúc này, Trần Viễn đi đến.

“Nào nào nào, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.”

“Tối nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc cá, hương vị chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng.”

“Nhìn xem, đây là đầu cá kho tiêu, đây là cá hầm ớt, đây là canh cá, còn đây là món cá kho.”

Trần Viễn nhanh chóng bày thức ăn lên, mắt của ba người nhà Tần Thủy Hoàng như sáng rực lên khi nhìn thấy bàn tiệc đầy những món ăn đẹp mắt và thơm phức, đặc biệt phải kể đến Phù Tô, một người trước đây chưa từng được nếm thử mùi vị của món ăn ngon, chỉ cảm nhận hương thơm ngào ngạt ấy bay qua mũi cũng đủ khiến hắn ta chảy nước miếng.

“Được rồi, không cần khách sáo đâu, bắt đầu ăn thôi.” Trần Viễn thuận miệng chiêu đãi

“Cảm tạ lòng hiếu khách của tiên sinh.”  Tần Thủy Hoàng gật đầu, sau đó quay qua giới thiệu với Phù Tô: “Bên trong những món ăn của tiên sinh đây cho rất nhiều gia vị cay, thứ này có thể làm máu nóng lên, khi ăn vào thì cả người rất thoải mái, đây là một món ăn tốt để kéo dài tuổi thọ...”

Phù Tô gật đầu, sau đó gắp một miếng cá cho vào miệng, mắt hắn chợt mở to ra.

Món này đích thực là mỹ vị, rất cay.

Nhưng mà ăn rất ngon miệng.

Mùi thơm của cá quyện với vị cay nồng, cắn từng miếng lại thấy sảng khoái đến lạ thường.

“Không hổ danh là đồ ăn của tiên nhân, quả thực ăn rất ngon.”

Tần Thủy Hoàng thở dài, nói rồi để ý thấy cái lu nước lớn bên ao, tò mò hỏi: “Tiên sinh, đây là thứ gì thế? Vì sao lần trước ta đến đây nhưng nhìn không thấy thứ này?”

“Đây là guồng nước, một vật có thể tự động dẫn nước tưới vào ruộng nhờ sử dụng dòng chảy của nước, mọi người đừng xem thường cái guồng bé này, nếu được dùng để dẫn nước tưới vào ruộng, một trăm mẫu đất chỉ là chuyện nhỏ”

“Dẫn nước tưới vào ruộng sao?”

“Tiên sinh, chiếc guồng này thật sự có thể tưới đủ nước cho một trăm mẫu đất?”

Mặc dù Tần Thủy Hoàng không hiểu Trần Viễn đang nói gì, nhưng mắt ông ta sáng lên khi nghe nói có thể dùng guồng nước để tưới nước cho ruộng.

Trần Viễn cười nói: “Nếu như ngươi đặt guồng nước ở nơi có dòng nước chảy xiết thì diện tích tưới có thể lớn hơn, còn nếu là nơi có dòng nước chảy nhẹ thì diện tích tưới sẽ nhỏ hơn.”

“Chuyện này, này là thật sao.”

Ba người Tần Thủy Hoàng há hốc mồm kinh ngạc.

Trời ơi, đây chắc chắn là một vật vô cùng lợi hại, nhìn kỹ thì mới thấy cái guồng nước này lại rất kỳ diệu.

Người ta sử dụng sức mạnh của dòng nước để làm quay guồng nước, bên trên guồng nước được gắn một chiếc muôi nhỏ, liên tục đưa dòng nước chảy vào giữa luống đất, sau đó tưới cho ruộng.

Bằng cách này, không chỉ tiết kiệm được nhiều thời gian, hơn nữa dòng chảy cũng rất ổn định, nếu Đại Tần có thể sở hữu được đồ vật lợi hại như vậy, nhất định sẽ khiến nền nông nghiệp phát triển mạnh mẽ.

Độ khó của việc chế tạo thứ này không cao, và chẳng phải tiên nhân khoe ra là ý muốn chỉ cho họ học theo sao?

Tần Thủy Hoàng quyết định bắt đầu nghiên cứu, chỉ cần đồ vật có ích cho Đại Tần thì ông ta nhất định phải học.

Chuyến đi lần này thực sự đáng giá, ở khắp nơi trong tiên cảnh này đều có báu vật.

Nhưng sau khi Tần Thủy Hoàng ăn cơm xong, không nhịn được hỏi Trần Viễn: “Tiên sinh, trẫm có một vấn đề muốn hỏi, không biết ngài có thể giải đáp nghi vấn của trẫm không?”.

Trần Viễn tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”

"Lần trước trẫm nghe ngài nói Lý Tư và Hồ Hợi đều có tội, trẫm chỉ muốn hỏi, tội của bọn họ có nên chết hay không?"

Vương Bí và Phù Tô nhìn nhau, không khỏi giật mình.

Mấy ngày nay Tần Thủy Hoàng theo dõi Lý Tư, cũng không để ý tới Hồ Hợi, hóa ra trong lòng ông ta nghĩ như vậy.

Điều này cũng đúng, trong lịch sử thì họ thực sự là tai họa của Đại Tần. Dựa theo đạo lý mà nói, Tần Thủy Hoàng thực sự nên giết chết họ.

Nhưng bây giờ Lý Tư vẫn chưa tạo phản, và bây giờ Hồ Hợi chỉ là một đứa trẻ con mới mười ba tuổi.

Hơn nữa, Lý Tư là người rất có năng lực, nếu giết một người như thế thì thật đáng tiếc.

Vì vậy, câu trả lời lần này của Trần Viễn cũng liên quan đến số phận của hai người bọn họ, lúc này Vương Bí và Phù Tô cũng cẩn thận lắng nghe.

Trần Viễn nghe xong, suy nghĩ một lúc.

“Trên thực tế, bản thân Lý Tư không có làm chuyện gì sai trái, ông vẫn trung thành với Tần Thủy Hoàng, năng lực của ông ta vô cùng tốt, sự cố chấp của ông ta đối với  quyền lực khá lớn nên ông ta mới phạm phải tội lỗi như vậy.”

“Về phần Hồ Hợi, thật ra chuyện này cũng không phải là lỗi của hắn, suy cho cùng thì đó là lỗi của Lão Tần, người xưa nói quả không sai, con hư là do cha, nếu không phải do ông quá nuông chiều Hồ Hợi, thì hắn đã trở không trở thành một đứa trẻ ương bướng như bây giờ.”

Trần Viễn thản nhiên nói, nhưng chỉ nói quan điểm của mình về hai người này

Tuy vậy, Tần Thủy Hoàng vẫn suy diễn rất nhiều.

Lý Tư không có làm ra tội ác gì lớn, vì vậy anh ta không đáng bị giết.

Thực ra cũng đúng, nếu trẫm vẫn còn sống thì Lý Tư chắc chắn sẽ không tạo phản.

Chỉ cần từ từ khiển trách, ông ta vẫn có thể sử dụng Lý Tư. 

Về phần Hồ Hợi, Tần Thủy Hoàng không thể không thừa nhận rằng tất cả những chuyện này thực sự có liên quan đến ông ta, từ khi còn nhỏ tên nhóc này bị ông ta chiều đến hư hỏng.

Nói cách khác, chỉ cần ông ta trở về chỉnh đốn lại là được rồi.

Tâm tư của một đứa trẻ mười ba tuổi đâu có thể tệ đến như vậy? Tần Thủy Hoàng có thể cai trị một đế quốc, chả lẽ ông ta không có cách nào chỉnh đốn một đứa nhỏ?

Chuyện này nên giải quyết như vậy, và tiên nhân cũng đang chỉ điểm cho mình.

“Đa tạ tiên sinh, trẫm đã hiểu.”

Tần Thủy Hoàng chắp tay đầy phấn khích, hai người Vương Bí và Phù Tô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ăn uống no nê, Trần Viễn châm một điếu thuốc.

“Tiên sinh, đây là cái gì?” Lúc này Vương Bí tò mò hỏi.

“Đây là điếu thuốc, sau khi ăn cơm xong rồi hút một điếu thuốc rất thoải mái, các ngươi muốn hút thì tự mình lấy. "

Đám người Tần Thủy Hoàng đều sửng sốt, bọn họ thực sự không hiểu điếu thuốc mà Trần Viễn ngậm trong miệng là cái gì, sau khi đốt cái thứ này thì có thể hít khói không?

“Lẽ nào đây là phương pháp tu luyện của tiên nhân?”

“Trong truyền thuyết kể rằng tiên nhân có thể hấp thụ linh khí của đất trời, có khi nào đây là linh khí không?”

“Không sai không sai, trẫm không nghĩ tới một vật nhỏ như vậy lại là một pháp bảo tu luyện của tiên nhân.”

“Thứ này chắc chắn là một món đồ tốt, hay là chúng ta cũng thử xem sao?”

Đám người Tần Thủy Hoàng đều nhất trí, lập tức trở nên hứng thú, ba người đi theo học tập dáng vẻ của Trần Viễn khi hút thuốc, ngậm một điếu thuốc ká, sau đó bật lửa lên rồi hít một hơi thật sâu.

Kết quả cả ba người đều ho khù khụ.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK