• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận chiến với Hung Nô lần này đã cướp đi tất cả của cải của bọn chúng, và số lượng bò và dê lại càng không thể đếm xuể.

Phải biết rằng bất kỳ bộ tộc nhỏ nào của người Hung Nô cũng đều có hàng trăm nghìn con bò và dê, nếu không việc nuôi sống bọn chúng thực sự rất khó khăn.

Có nhiều bò và dê trong tay như vậy , Đại Tần không hề thiếu gia súc .

Lần này hàng trăm nghìn binh sĩ từ lục quốc đã góp sức rất nhiều, đáng lý cũng đều phải chìa bò và dê cho bọn họ.

Nếu nhiều có thể nhận được sáu trăm đến chín trăm nghìn , thậm chí có cả ngựa chiến.

Cho dù có ít đi nữa thì cũng có bốn mươi đến năm mươi con bò và dê, để nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề.

Có nhiều bò và dê trong tay như vậy ,rất nhiều người không chăm sóc nổi, lại còn có rất nhiều binh lính được chiêu mộ vào quân đội của Đại Tần,  rất nhanh bọn họ sẽ đi và quân đội báo cáo .

Như vậy thì bò và dê của bọn họ sẽ không ai trông giữ , lúc này nếu Lão Tần ra lệnh cho phép người nhà bọn họ di cư đến đây và có chính sách ưu đãi, thì liệu họ có bỏ mặc nhiều bò và dê như vậy không cần không?


Phải biết rằng cuộc sống của hầu hết binh lính lục quốc đều rất là khó khăn.

Giá trị của một con bò trong mắt người nông dân là không thể đánh giá được.

Có hàng trăm con bò và dê đang chờ đợi họ, thêm vào đó khu vực phía Bắc rộng lớn và dân cư thưa thớt , khắp nơi chỗ nào cũng cũng có thể khai hoang được , liệu họ có thể chịu được sự cám dỗ này không?

Điều này chắc chắn sẽ khiến họ chuyển đến trong sự hưng phấn.

Tần Thủy Hoàng hào hứng nói: "Đây thật là một chiến lược tuyệt vời. Với hàng triệu người này ở phía bắc, chúng ta có thể kiểm soát vững chắc nơi này và càng có thể liên tục có thu nhập từ thuế, Trường Thành của trẫm không cần phải xây nữa ."


Trần Viễn cười thất thanh nói: " Vốn dĩ việc xây Trường Thành này là không cần thiết. Những thứ này vốn là để phòng bị Hung Nô, bây giờ người Hung Nô bị tiêu diệt hết rồi, mục tiêu tương lai của Đại Tần là trời cao biển rộng vậy tại sao lại phải xây dựng cái Trường Thành này chứ? "

 

"Nói rất hay, nói rất hay, thật hay cho một câu trời cao biển rộng."

Tần Thủy Hoàng không nhịn được cười lớn, Trần Viễn quả thực là đã nói trúng lòng hắn rồi.

Bước chân mở rộng lãnh thổ của Đại Tần sẽ không bao giờ dừng lại.

"Nhưng không cần xây Trường Thành thì ngươi lại có thể xây đường lớn"

Trần Viễn đề nghị nói: "Hoang mạc vẫn cách Đại Tần quá xa. Nếu muốn tăng cường kiểm soát thì phải có một con đường trên không, thậm chí trong tương lai còn có thể xây dựng đường sắt."

“Tiên sinh, cái đường lớn và đường sắt ngài nói là cái gì vậy ?” Tần Thủy Hoàng có chút ngây người nói.

"Đường sắt và đường lớn là hệ thống giao thông được phát triển bởi các thế hệ sau. Các đường lớn ở thế hệ sau được gọi là đường cao tốc. Chúng kéo dài đến mọi hướng từ nam ra bắc. Xe ngựa có thể dễ dàng đi hàng nghìn dặm  trong một ngày và có thể vận chuyển một lượng lớn vật liệu. "

“Về phần đường sắt, là mở đường ray mới, dùng động cơ hơi nước để vận động toa tàu, có thể vận chuyển một lúc hàng nghìn hành khách, cũng có thể kéo hàng chục nghìn tấn hàng hóa”.

Trần Viễn cẩn thận giải thích hai phương thức vận chuyển này cho họ biết.

Sau khi Tần Thủy Hoàng và Sùng Trinh nghe xong, mắt họ đột nhiên sáng lên.

Cả hai người họ đều là người thông minh, vì vậy họ đương nhiên có thể nghĩ đến lợi ích của việc này.

Nếu cả Đại Tần và Đại Minh đều có hai phương thức vận chuyển này thì thật thoải mái biết bao, vừa có thể dễ dàng vận chuyển hàng chục triệu hàng hóa vừa có thể vận chuyển binh lính trong chiến tranh.


Tần Thủy Hoàng cảm thán thán một hồi và nói: "Nếu chúng ta có đường sắt và đường cao tốc này thì biên giới của Đại Tần sẽ dễ dàng ra sao, và chúng ta không phải lo lắng về những vấn đề ngoài tầm với của chúng ta."


“Đúng rồi, tiên sinh, xin hỏi hai con đường này phải xây dựng như thế nào? Nếu được thì cho dù đập nồi bán sắt ta cũng phải xây lên .” Sùng Trinh nhanh chóng sốt ruột hỏi.


Trần Viễn cười lắc đầu: "Sùng Trinh, ngươi thì đừng nghĩ nhiều nữa, mặc dù công nghiệp của Đại Minh phát triển hơn Đại Tần rất nhiều, lại có cơ hội chế tạo động cơ hơi nước, nhưng tình hình trong nước hiện tại vẫn quá hỗn loạn , thực sự là không có thời gian và công sức để xây dựng một  công trình lớn như vậy. " 

Tần Thủy Hoàng cười hây hây nói: "Tiên sinh nói đúng , điều bây giờ mà ông em Sùng Trinh ông cần phải cân nhắc là làm thế nào để phát triển quân đội, loại hình xây dựng bằng sức mạnh của cả nước như thế này không hề thích hợp với ông chút nào."

Sùng Trinh gật đầu cười một cách gượng gạo: "Cái này, được rồi."

Dù rất không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận rằng hai người Trần Viễn bọn họ đều nói đúng.

Cho dù hiện tại trong tay có chút tiền, nhưng hắn làm gì có tư cách tiến hành loại công trình lớn như thế này, bây giờ dưới trướng ông tất cả đều là quan chức tham nhũng, Đại Minh vẫn còn thối giữa, nếu cố tiến hành thì có thể sẽ xảy ra chuyện.


Nhưng Lão Tần thì khác, người ta kiểm soát Đa Tần trong lòng bàn tay một cách trâu bò như là ở nhà.


Ngay cả những công trình lớn như Trường Thành và lăng mộ cũng là nói xây là xây.

“Tiên sinh, trẫm muốn xây dựng đường sắt và đường lớn này. Xin tiên sinh chỉ dạy cho ta.” Tần Thủy Hoàng nói với Trần Viễn một cách kích động .

"Đối với đường sắt, Đại Tần các người vẫn chưa vội. Theo trình độ công nghiệp của Đại Tần, hiện nay tạm thời không thích hợp với động cơ hơi nước, vì vậy hãy xây dựng đường cao tốc trước đã."


"Thực tế, cái này cũng tương tự như những con đường của các ngươi, gặp núi mở núi và gặp nước thì dựng cầu , xây dựng nên một con đường rộng lớn là được." 

"Trong quá trình xây dựng, nếu ngươi gặp một ngọn núi lớn, ngươi có thể trực tiếp nổ tung bằng lựu đạn là được, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."

"Nhưng cách làm đường của các ngươi còn lạc hậu quá và tốc độ rất chậm, ngươi có thể xây bằng xi măng, làm đường bằng cách này là nhanh nhất."


"Một khi đường cao tốc được xây dựng xong, toàn bộ giao thông vận tải ở Đại Tần sẽ phát triển theo cấp số nhân."

Trần Viễn đĩnh đạc nói chuyện và trực tiếp đặt ra hướng phát triển tiếp theo cho Đại Tần, khi phát triển hoang mạc thì loại xi măng này là thứ tốt nhất.

"Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa biết xi măng là cái gì. Xi măng là thứ làm cho cát và đất cứng hơn đá, những mặt đường các ngươi giẫm lên dẫm đều được làm bằng xi măng."  

Lời nhắc nhở của Trần Viễn khiến mắt mọi người sáng lên, không nhịn được nhìn dưới chân mình.

"Thứ này được gọi là xi măng? Trẫm tưởng nó được làm từ các tấm đá."

"Nó thực sự rất tuyệt vời, nền đất này giẫm lên rất là bằng phẳng, nếu nó được sử dụng để xây dựng đường xá, thì nó chắc chắn có thể xây dựng một con đường rộng lớn."

"Tiên sinh, rốt cuộc  làm như thế nào để làm nên loại xi măng này?"

Sùng Trinh và Tần Thủy Hoàng lúc này rất hào hứng, vừa nghiên cứu sàn bê tông dưới chân, vừa mơ ước được dùng thứ này để xây vô số đường xá và cung điện, thật tuyệt vời biết bao.


Lúc này, đường sá và nhà cửa của họ đều được xây bằng bùn hoặc nếu không thì là phiến đá.

Hiệu quả của đất rất kém, trời mưa đường sẽ lầy lội khó đi, chi phí đá phiến quá cao, vận chuyển và chạm khắc đều là những công trình lớn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK