• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của Trần Đại Thiết ở bên kia đầu điện thoại vô cùng tốt, ở nông thôn bọn họ mức tiền lương này đã xem như là giá trên trời rồi, phải biết rằng bình thường chỉ có làm việc trong thành phố, trong công trường mới có cái giá này. 

Ông chủ bình thường ở nhà giúp việc, nhiều nhất cũng là sáu trăm nghìn một ngày.

Bây giờ Trần Viễn cũng không thiếu tiền, mấy trăm cân vàng này còn đang ở trong nhà anh.

Hơn nữa bản thân muốn xử lý tốt chuyện công trường hơn một chút, đưa cho cái gọi là đồng hương bọn họ thêm một tí tiền cũng không sao cả.

Mười phút sau, Trần Đại Thiết đã hơn năm mươi tuổi dẫn theo một đám người đi tới.

Bọn họ nghe nói rằng nơi này trả giá tiền công chín trăm nghìn một ngày, dồn dập chạy đến.

Ngược lại Trần Viễn không hề gì, cho toàn bộ bọn họ ở lại.

“Trần Viễn, cậu thật sự không phải đang đùa chúng tôi chứ, thật sự trả chín trăm nghìn một ngày?”

“Đúng đấy, chúng tôi nhiều người như vậy cậu đều cần sao?”

“Thằng nhóc, có phải cậu phát tài rồi không?”

Các đồng hương trêu đùa mà nói với Trần Viễn.

Trần Viễn không quan tâm mà xua tay nói: “Các chú bác đừng coi thường cháu, tuy là mấy trăm mẫu đất nông trường này của cháu không phải là quá lớn, nhưng lợi nhuận mỗi năm vẫn có thể lên đến mấy tỉ đồng.”

“Mấy tỉ đồng?”

Một đám người rối rít hít một hơi vào trong.

Người nào cũng đều bắt đầu ghen tị.

“Thật là lợi hại, cậu cũng quá đỉnh rồi đấy.”

“Đúng vậy, trong thôn chúng ta cũng chỉ có cậu có tiền đồ nhất rồi.”

“Xem xem, đây chính là điều tôi nói mà, thằng nhóc Trần Viễn người ta có văn hóa, đương nhiên sẽ không kém cỏi.”

“Các cậu luôn nói Trần Viễn người ta không có bản lĩnh, nhưng thật ra người ta làm khoa học kỹ thuật nông nghiệp, ngày nào cũng rất nhiều người đến tìm đấy.”

“Trần Viễn, sau này có chuyện tốt gì nhất định phải nghĩ tới mọi người.”

Các đồng hương nịnh bợ tới tấp, sự khinh thường đối với Trần Viễn trước đây lập tức biến mất.

Đương nhiên tất cả những điều này chính là thứ Trần Viễn muốn thấy, thật ra nông trường của anh không kiếm được quá nhiều tiền, có nhiều khi còn không có tiền mua phân bón.

Nhưng bây giờ không giống vậy, sau này chỗ cần tiêu tiền nhiều lên rồi.

Để giải thích hợp lý số tiền này từ đâu đến mới cố ý nói khoác một chút, cũng càng thêm thuận tiện.

Trần Viễn cười ha ha nói: “Các chú bác mọi người yên tâm đi, nông trường bọn cháu làm việc không vất vả, nếu như tìm người ngoài đến một ngày nhiều nhất bốn trăm năm mươi nghìn, nhưng chúng ta đều là người nhà cả, một ngày chín trăm, còn bao cơm trưa, tuyệt đối sẽ không để mọi người công cốc.”

“Tốt, thật sự là quá tốt rồi, đứa bé Trần Viễn này quả nhiên là có tình có nghĩa.”

“Sau này đứng trước cửa nhà cũng có thể làm việc rồi, thật sự quá dễ dàng.”

“Cái này đúng, vẫn là đứa bé Trần Viễn này có tiền đồ.”

Tất cả mọi người đều hết sức phấn khởi mà cười.

Có thể làm việc trong thôn, một người được chín trăm nghìn, một tháng cũng gần ba mươi triệu, số tiền này quả là có thể sống trong một thời gian dài.

Như vậy so với đi làm trong thành phố xa xôi tốt hơn nhiều rồi.

Trần Viễn trực tiếp nói: “Chú Đại Thiết, đợi chút nữa cháu chuyển cho chú một trăm năm mươi triệu, chú cho người đi mua một ít phân bón và thuốc diệt cỏ, mấy cái cây trong đất trồng kia đều cần phải bón phân.”

“Còn có hoa quả trong núi cũng cần cắt tỉa một chút rồi, những thứ này mọi người đều nên biết, đúng rồi, dựng cho cháu thêm mấy cái lán đi, cháu muốn trồng dâu tây, tài liệu gì đó mọi người nhìn rồi mua là được rồi.”

Lời nói của Trần Viễn lập tức khiến Trần Đại Thiết bọn họ mặt mày hớn hở.

Chỉ là nhiều người như vậy cũng cần có một đội trưởng, Trần Đại Thiết không chỉ là thôn trưởng của thôn nhà họ Trần, mà còn là một người đức cao vọng trọng, trong công việc cũng là người có năng lực.

Trần Đại Thiết vỗ ngực nói: “Trần Viễn à, cháu cứ yên tâm, chuyện trong nông trường này giao cho chú, không sao đâu.”

“Mọi người đừng đứng đây nữa, bắt đầu làm việc thôi.”

“Mấy người các cậu đi nhổ cỏ, còn các cậu bón phân cho tôi, tất cả đều nhanh nhẹn lên một chút, tuyệt đối không được lười biếng.”

Dưới sự sắp xếp của Trần Đại Thiết, mười mấy người thôn dân bắt đầu lao động, mọi người đi tản mác trong ruộng, ngược lại đã tăng thêm một chút hơi thở nhà nông cho nông trường.

Trần Viễn hài lòng mà gật đầu, sau đó dặn dò Trần Đại Thiết nếu có người trong thành phố tới thì giúp tiếp đãi một chút.

Rồi anh cầm lấy thỏi vàng đặt vào trong va li, lái chiếc xe ba gác của mình rời đi.

Số thỏi vàng này cầm trong tay còn không an toàn, trước tiên Trần Viễn muốn xử lý chúng.

Cụ thể bán thế nào, Trần Viễn lại nghĩ tới 1 cách.

Nếu như tìm nơi đổi chính thức chắc chắn không được, bản thân hoàn toàn không thể giải thích lai lịch của số vàng này, kiểu gì cũng có phiền phức.

Như vậy bây giờ cách duy nhất chính là tìm người ở chợ đen, cũng chỉ có bọn họ có thể nuốt vào một khoản tiền lớn như vậy.

Tìm những người ở chợ đen này giao dịch, đây là điều mà Trần Viễn không dám nghĩ tới trước đây, anh chỉ là một người dân bình thường, ngay cả cục cảnh sát còn chưa đến lần nào, nào dám va chạm tới những người không rõ ràng như vậy?

Nhưng bây giờ anh không thể không làm như vậy.

Bởi vì bây giờ anh đang vô cùng thiếu tiền, cực lỳ cực kỳ thiếu tiền.

Đương nhiên vì để đề phòng người khác đen ăn đen, Trần Viễn vẫn là chuẩn bị kỹ lưỡng.

Anh trực tiếp đổi trong trung tâm thương mại của hệ thống, một thuật cận chiến cấp bậc đại sư.

Còn về phần vàng phải tìm đại lão đổi, lúc này Trần Viễn cũng đã có quyết định.

Tuy rằng không rõ trong chợ đen này có một số lưu manh nào, nhưng tìm tiệm cầm đồ là không sai, hơn nữa phải tìm loại tiệm cầm đồ cỡ lớn.

Những tiệm cầm đồ này có chút giống với những tiệm cầm đồ thời cổ đại, bọn họ thường xuyên thu xe thu nhà, động một tí là có mấy tỉ, bọn họ hoàn toàn không thiếu tiền, thứ gì cũng dám đòi.

Hơn nữa sau lưng mấy tiệm cầm này chắc chắn có bối cảnh khác.

Sau khi Trần Viễn dùng máy tính tra một lúc, dựa vào kỹ thuật chuyên gia của bản thân liền tìm thấy mấy tiệm cầm đồ cỡ lớn, còn có lai lịch ông chủ sau lưng của bọn họ.

Trần Viễn lái chiếc xe ba gác cũ nát của mình vào nội thành hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng tìm được một hàng cầm đồ cỡ lớn.

Lúc này trong cửa hàng có hai người con trai mặc âu phục đang nói chuyện, trong tiệm còn đặt vài chiếc xe sang trọng, xem ra vô cùng lợi hại.

Đi vào trong tiệm, Trần Viễn còn nhìn thấy ở tầng hai có hai tên côn đồ xăm hình đang chơi điện thoại.

“Ha ha, quả nhiên là có lề lối.”

“Ông chủ, tôi có đồ muốn cầm.”

Trần Viễn tùy tiện đi vào, hoàn toàn không quan tâm bị bại lộ thân phận, cái gì như dịch dung, hoặc là đeo mũ lưỡi trai các loại anh đều không làm.

Trực tiếp vứt một thỏi vàng lên bàn, mặt trên còn có giấy báo bọc xung quanh.

“Cậu muốn cầm cái gì?”

Khi người phụ trách của tiệm cầm đồ này vén giấy báo ra, lập tức cau mày, sau đó cầm thỏi vàng lên trở đi trở lại mà quan sát kĩ càng.

“Đây là vàng thỏi?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK