• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi thôi, chúng ta về nhà." 

Lý Đình Ngọc dặn dò: "Chuyện ngày hôm nay xảy ra, không ai được nói ra ngoài."

Ở nông trường, Trần Viễn không hề biết Lý Đình Ngọc vẫn muốn đến, nhưng vẫn đoán được chút gì đó.

Lúc này anh ta đang bận chuẩn bị những món ngon cần dùng đến vào tối nay.

Theo dự tính thì đợi một chút nữa Lão Tần và Sùng Trinh bọn họ sẽ đến rồi .

Đúng lúc mà anh ta xếp một bàn thức ăn lên bàn, ba người Lão Tần, Lão Vương và Sùng Trinh cũng vừa hay đến.

Lúc này có thể thấy  tâm trạng của ba người khá là tốt.

Lão Tần lại là một bộ dạng uể oải.

"Thế nào rồi, chuyện của Hung Nô xử lý xong chưa?" Trần Viễn cười nói.

Lão tần cười lên ha ha và nói: "Tiên nhân tính toán thật là tài tình, lần này ra quân vô cùng thuận lợi, quân Đại Tần chúng ta chia làm ba đường, dễ dàng càng quét Hung Nô, trực tiếp giết đến Thành Đầu Mạn và đã tiêu diệt hết những kẻ đáng chết đó ."

"Tiên nhân ngươi không biết thôi, lần đánh trận này thật là sướng quá đi, chấn động cả thiên hạ,những phần tử tàn dư của lục quốc đều run sợ, thật là trận đánh có một không hai."

"Thật là quá giỏi."

"Ngưỡng mộ người anh Thủy Hoàng ."

Trần Viễn và Sùng Trinh cũng đều tán thưởng.

Nhưng mà trận đánh lần đều ở trong dự đoán của mọi người, không có gì ngoài ý muốn cả.

Lúc này Sùng Trinh cũng không nhịn được đắc ý nói: "Trong khoảng thời gian này, trẫm cũng không hề lơ là , tám hội thương mại lớn dám âm thầm thao túng giá cả lúa gạo, thông đồng với giặc bán nước, trẫm trực tiếp giải quyết một cách dứt khoát, giết rất nhiều quan viên tham ô , thật là sướng quá đi."

"Lần này quốc khố Đại Minh chúng ta tăng thêm hàng chục triệu tỉ đồng,  đủ trẫm dùng năm năm rồi , về sau trẫm không cần lo lắng về tiền rồi ."

"Ha ha ha,người em Sùng Trinh thật là giỏi."

"Chúc mừng Sùng Trinh bệ hạ ."

Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn đều khen ngợi,tâm trạng của mọi người vô cùng vui sướng.

Sau một hồi khen qua khen lại, mọi người đều bắt đầu ăn uống vui chơi.

Mọi người vừa ăn uống vừa kể tình huống của bản thân và những chuyện đã xảy ra trong triều đình.

Đặc biệt là hai người Tần Thủy Hoàng cùng Sùng Trinh, đúng thật là ba hoa khoác lác hết chỗ nói , hai người đã học được tinh túy của Trần Viễn một cách sâu sắc, các câu nói  nào cũng nói quá lên mà cũng không hề cảm thấy đỏ mặt.

Trần Viễn ngán ngẩm nhìn bọn họ: "Được rồi, hai người thật biết ba hoa, chẳng qua là diệt một tộc Hung Nô và tám hội thương sao ? Đây cũng chính là đang bắt nạt trẻ con , các ngươi còn ở đây ba hoa khoác lác."

Tần Thủy Hoàng cười hì hì nói: "Việc này đương nhiên là phải ba hoa một chút rồi, tiên nhân không biết thôi , sau khi diệt tộc Hung Nô thì Đại Tần chúng ta chúng ta sẽ có thêm một thảo nguyên rộng lớn."

"Từ nay về sau , tướng sĩ Đại Tần chúng ta sẽ không ngừng có những con ngựa chiến và những con bò và cừu đếm không hết, điều này  đối với Đại Tần chúng ta đúng là là một điều tuyệt vời." 

Tần Thủy Hoàng càng nói càng vui , hiển nhiên cảm giác mở rộng diện tích đất làm ông ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trần Viễn thấy vậy đả kích nói: "Các ngươi nghĩ dành được thảo nguyên rồi thì sẽ là của các ngươi sao? Người có biết trên thảo nguyên có bao nhiêu dị tộc không? Đi về phía tây còn có Tộc Đại Nguyện, sau đó còn có các quốc gia Trung Á, chẳng lẽ bọn chúng sẽ không tấn công đến sao?"

Đột nhiên Tần Thủy Hoàng đằng đằng sát khí nói: "Hơ hơ, nếu bọn chúng dám tới, trẫm sẽ dùng hàng triệu binh lính tiêu diệt bọn chúng, trên thực tế những dị tộc đều là đến đưa lễ cống để tổ lòng trung thành, hiển nhiên trận này dọa đến bọn chúng ."

Trần Viễn khuôn mặt nghiêm túc nói: "Ngươi đừng có lơ là, ngươi thực sự nghĩ những dị tộc Tây Vực đơn giản đến như vậy sao? Qua bao nhiêu triều đại có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, hết lần này đến đời khác xua đuổi bọn chúng, cuối cùng bởi vì không có cách nào chiếm lĩnh thảo nguyên, bị bọn chúng thừa cơ lẻn vào."

"Ngươi giết chết một tộc Hung Nô, rất nhanh sẽ có một dân tộc am hiểu cưỡi ngựa bắn cung lại đến, ở trên  thảo nguyên này dị tộc không giết hết được đâu."

"Hiện nay Đại Tần vẫn cách thảo nguyên quá xa ,sức khống chế còn quá yếu, ở trên thảo nguyên rộng lớn, xảy ra chuyện gì cũng phải mất mấy tháng mới truyền về Đại Tần được bởi vậy ngươi làm thế nào để kiểm soát bọn chúng?"

"Các dị tộc Tây Vực trên bề mặt  ở thế yếu, nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ không ngừng thôn tính thảo nguyên của người Hung Nô trước kia, sau đó bắt đầu âm thầm tích lũy lực lượng, một khi Trung Nguyên đại loạn thì bọn chúng liền có thể răng nanh của bọn chúng ra, mang lại cho người Trung Nguyên chúng ta vô số tai nạn."

Lời nhắc của Trần Viễn làm cho Tần Thủy Hoàng mặt đầy kinh hãi.

"Lời nói của Tiên sinh đúng vô cùng, Đây là điều mà chúng ta phải đề phòng, trẫm muốn ở khu vực Hà Sáo thiết lập một quận thành."

"Sau đó đem dân chúng di cư qua đó, bắt đầu khai khẩn xây dựng."

Biện pháp này cũng là những người mưu trí của Đại Tần nghĩ ra , những quan văn  này người nào cũng là người tin tường, Trần Viễn có thể nghĩ đến điều này thì bọn họ cũng có thể nghĩ đến .

Biện pháp này có thể nâng cao khả năng kiểm soát của Đại Tần đối với miền bắc

Trần Viễn hài lòng gật đầu: "Đúng vậy, vậy ngươi định di cư bao nhiêu người?"


"Lầu này hầu hết binh lính tham gia chiến tranh lục quốc đều đã trở về. Trẫm sẽ để bọn họ ở lại sa mạc này yên ổn sinh sống, làm việc. Còn người dân bình thường thì chuyển đến một trăm nghìn hộ ."

Trần Viễn lắc đầu: "Vậy vẫn hơi ít . Để hoàn toàn khống chế phía bắc cần ít nhất ba trăm nghìn kỵ binh, đồng thời cần một trăm nghìn kỵ binh đóng quân vĩnh viễn."

"Ba trăm nghìn?"

Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn lập tức hít một hơi khí lạnh, dân số Đại Tần vốn đã không nhiều, tính thế nào cũng là 20 triệu.

Nếu như ba trăm nghìn hộ gia đình này đi thì dân số sẽ ít nhất cũng là một triệu người, nhiều người như vậy nên tìm ở đâu đây?

Quan niệm quê hương thời xa xưa rất coi trọng việc lá rụng về cội.

Đang sống yên ổn thì làm gì có ai lại muốn đi hoang mạc xa xôi?


Ngay cả khi Tần Thủy Hoàng muốn phái ba trăm nghìn hộ đi, nhưng họ có đồng ý không? Và lại cũng không thể ép buộc họ đi.

Trần Viễn cười nói: "Việc này có gì khó đâu? Binh lính lục quốc đã có mấy trăm nghìn người rồi. Thương vong trong trận chiến này cực kỳ thấp. Mỗi người ít nhiều thì đều có công, có thể đổi một lượng lớn bò và dê, những con bò và dê này lại không có cách nào để mang đi , sau khi ngươi giao chúng cho họ rồi, họ sẽ không chăm sóc được, huống chi là những người trong quân đội lại càng không có thời gian chăm sóc ”.


"Lúc này thì Lão Tần ngươi hãy hạ lệnh phái người nhà bọn họ đi hoang mạc. Bọn họ không bằng lòng sao? Không lẽ họ bỏ được nhiều bò và dê như vậy


"Như vậy, như vậy cũng được?"

Ba người Tần Thủy Hoàng bọn họ đều ngẩn ra và nhìn Trần Viễn cáo già, trong lòng cảm thấy vô cùng khâm phục .


"Mưu kế này thật là tuyệt vời." 

"Vẫn là tiên sinh ngài có cách, thật đúng là thông minh có một không hai."


"Trẫm khâm phục, vô cùng khâm phục."

Sau khi ba người Tần Thủy Hoàng hoàn hồn, họ hưng phấn vỗ tay khen ngợi.


Chiêu này thực sự không tồi, người chết vì tiền chim vì thức ăn ,điều này cũng là có lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK