• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở giữa nông trang của Trần Viễn, hai người Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí đang từ từ nhìn xung quanh nông trang.

Sự khác biệt về văn hóa hơn hai nghìn năm đã khiến họ cảm thấy rằng đầu óc của bọn họ cũng không đủ dùng.

"Gâu gâu!"

Tướng Quân đang nằm úp sấp bên ngoài vườn rau phát hiện hai người trước tiên.

Nhất thời Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí đều bị dọa giật nảy mình, là một con chó hũng mãnh dữ tợn.

Vương Bí ngay lập tức sợ hãi nhanh chóng rút ra bội kiếm trong lồng ngực.

"Bệ hạ, cẩn thận."

Tần Thủy Hoàng phất phất tay: "Vương ái khanh không được vô lễ, đây là thú vật mà tiên nhân thu dưỡng, quả nhiên là anh dũng bất phàm, chúng ta không được xúc phạm."

Vương Bí hai tay siết chặt nắm đấm rồi đặt thanh trường kiếm xuống, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng cảnh giác.

Trần Viễn ở phía sau cũng nghe được động tĩnh ở bên ngoài, đồng thời cũng nhìn đến một chuỗi văn tự nổi lên ở trong đầu.

(Tần Thủy Hoàng đã đến!)

Tần Thủy Hoàng thực sự đã đến rồi!!!

Trẫn Viễn trợn mắt há hốc mồm, nhịp tim không nhịn được nhanh chóng tăng lên.

Làm sao bây giờ? Phải tiếp đãi bọn họ làm sao?

Chính mình còn chưa có nhìn xem qua lịch sử Đại Tần đâu, rồi làm sao giao tiếp?

"Leng keng, Tần Thủy Hoàng đã tới, hiện tại có thể cho xem lịch sử Đại Tần....."

Tiếng nói tri kỉ của hệ thống vang lên trong đầu Trần Viễn.

Đôi mắt Trần Viễn nhất thời tỏa sáng đến rựa rỡ, lúc này mới vững vàng.

"Hai vị đại ca, nếu đều đã đến đây, vậy liền ngồi đi, vừa lúc ta cũng đang chuẩn bị ăn cơm, chúng ta cùng nhau uống chút."

Trần Viễn đi ra, trên mặt lạnh nhạt, dù thế nào chính mình cũng là tiên nhân được biết đến, thái độ phải cao ngạo một chút.

"Bái kiến tiên nhân!"

Nhìn đến Trần Viễn, Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí vội vàng nắm quyền.

"Tiên nhân? Không không không, ta cũng không phải tiên nhân, các ngươi vẫn nên kêu ta là tiên sinh đi."

Lúc này Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí đều có chút ngây người, tiên nhân không phải đều là những người cao ngạo lạnh lùng hay sao? Sao lại nhiệt tình như thế.

Thậm chí còn mời bọn họ ăn cơm.

Trong lúc nhất thời đầu óc hai người đều có chút không thích ứng được, ngây ngây ngốc ngốc gật đầu.

Sau đó Trần Viễn bước ra bưng theo đồ ăn đi tới, chân gà, dưa chua, lòng gà,...

Kỹ năng nấu nướng của Trần Viễn cũng là đẳng cấp bậc thầy, ccó thể miêu tả là hoàn chỉnh về màu sắc, hương thơm và mùi vị, nhìn đến mấy thứ này Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí bắt đầu chạy nước miếng.

Trần Viễn tự hào khi nhìn thấy hai bọn họ như vậy, cho dù là Tần Thủy Hoàng lại như thế nào, còn chưa bao giờ được nếm hương vị của mấy thứ nàyđúng không?

"Hai vị đại ca, các ngươi đừng khách khí, ăn cơm trước."

Trần Viễn cười chiêu đãi.

Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí thật cẩn thận ngồi đến trước bàn cơm.

Bọn họ ở Đại Tần đều là ngồi bó gối, tự nhiên lại có cách ngồi mới này làm bọn họ không thể thích nghi.

Nhìn đến mỹ vị trước mắt, hai người đều nhịn không được liên tục nuốt nước miengs.

"Này Vương ái khanh, tiên nhân đây là đang có ý gì?"

Vương Bí nhẹ giọng nói: "Có thể là tiên nhân có ý, bình dị gần gũi, đây là muốn đối với chúng ta ngang hàng và nhiệt tình."

Tần Thủy Hoàng cũng âm thầm gật đầu: "Mọi chuyện nên như thế này, không nghĩ tới tiên nhân lại nhiệt tình như vậy, còn để cho chúng ta tôn xưng tiên nhân là tiên sinh."

Vương Bí gật đầu đồng chấp nhận.

Tuy rằng hai người nhỏ giọng, những Trần Xa vẫn nghe thấy.

Tiên nhân? Không nghĩ tới bọn họ thế nhưng cho rằng chính mình là tiên nhân? Như vậy chơi càng vui.

Nụ cười trên khóe miệng Trần Viễn càng sâu hơn.

"Hai vị đại ca cứ ăn, không cần khách khí."

"Ta nói cho các ngươi, đồ vật ở chỗ của ta nơi khác cũng không thể có, đây là những món ăn thượng hạng nhất trong thực đơn, sau khi nếm qua tuyệt đối sẽ làm các ngươi chỉ có thể nhớ mãi hương vị đó."

Trần Viễn nhiệt tình chiêu đãi, bọn Tần Thủy Hoàng nkhông khỏi thận trọng nhìn cái bát trong tay bọn họ.

Trắng noãn như tuyết, không biết bao nhiêu lần so với đồ gốm bằng đất sét của họ.

Mùi hương thức ăn bay lên mũi, dù cho là sơn hào hải vị Tần Thủy Hoàng ăn đến ngán ngẫm cũng nhận ra trước kia ăn thật là cám heo.

Tần Thủy Hoàng gắp một miếng khoai tây và nói:" Xin hỏi tiên sinh, đây là vật gì, ăn ngon đến kì lạ."

Trần Viễn mang thoe tươi cười bên khóe miệng nói:" Vật đó tên là khoai tây, ta nghĩ niên đại kia của các ngươi còn không có thực vật này, sản lượng một mẫu đất ước chừng khoảng 80 tạ!"

"Một mẫu 80 tạ!"

Tần Thủy hoàng đột nhiên đứng lên, khiếp sợ mà nói xong.

"Tiên sinh, ngài, ngài không có gạt chúng ta chứ?"

"Này, cái gọi là khoai tây này sản lương thực sự cao đến như thế?"

Đối với sự kích động của bọn họ, Trần Viễn cũng không có kinh ngạc, ở Đại Tần, cũng không có thực phẩm tương tự như khoai tây.

"Ta không cần lừa các ngươi!"

Tần Thủy Hoàng nhất thời kích động nói : Vậy xin hỏi tiên sinh, khoai tây này có dễ gieo trồng hay không?"

"Chuyện này có đáng gì, chỉ cần có đất tốt, phân bón dồi dào là nó có thể sinh trưởng nhanh chóng."

"Loại thực phẩm này, dễ dàng bảo tồn, một năm bốn mùa đều có thể gieo trồng, có thứ này, niên đại kia của các ngươi sẽ không còn quá nhiều người chết đói như vậy."

Trần Viễn nói một hơi khiến cho Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí kích động không ngừng.

Đây, đây quả thật chính là lương thực của tiên nhân ban xuống mà.

Ở Đại Tần, người dân rất khốn khói, quanh năm suốt tháng cần cù khổ sở, lại chỉ có thể miễn cưỡng mà không bị đói chết.

Sản lượng lương thực của bọn họ rất thấp, một mẫu có thể được sáu bảy tạ đã là số lượng cực kì xuất sắc.

Nếu khoai tây này có thể mang về Đại Tần gieo trồng mà nói, như vậy có phải là sẽ không còn có người chết đói nữa?

"Tiên sinh, có thể cho trẫm giống của khoai tây này hay không?"

Trần Viễn cười đắc ý: "Đương nhiên có thể, lần đầu gặp mặt cũng không biết tặng lễ vật gì cho các ngươi, khoai tây này ta còn tồn trong kho hàng, các ngươi có thể mang một chút trở về, nếu mà muốn gieo trồng chúng thì trực tiếp cắt thành từng khối đặt vào trong đất là được."

Nói xong, Trần Viễn chỉ đến kho lúa cách đó không xa.

"Đa tạ tiên sinh, cảm tạ vô cùng."

Hai người Tần Thủy Hoàng kích động cực kì, nhưng bọn họ đều cố gắng mà kìm chế lại chính mình.

Trần Viễn gật đầu một chút: "Tốt rồi, tiếp tục ăn!"

"Tạ tiên sinh."

"Thứ này thật sự rất ngon."

Cá dưa cay ê ẩm, sườn lợn tươi mới, còn có chân gà ngọt ngào đậm đà, đều khiến cho bọn Tần Thủy Hoàng vui sướng đầm đìa.

Tần Thủy Hoàng nhịn không được cảm thán:" Đại Tần tuy lớn, trẫm chưa bao giờ ăn được mỹ vị như này."

"Đại ca, muốn ăn về sau có cơ hội lại đến, thật ra ta rất bội phục ngươi, ngươi có thể được coi như là một vị thiên cổ nhất đế!"

Com no rượu say, Trân Viễn buông đũa, ra vẻ bí ẩn mà nói với Tần Thủy Hoàng.

"Thiên cổ nhất đế?"

*Thiên cổ nhất đế: Một vị hoàng đế tài giỏi qua các thời đại.

Tần Thủy Hoàng nhất thời hít một hơi khí lạnh, bên trong đôi mắt tràn đầy kích động.

Tiên nhân thế nhưng xưng hô chính mình là thiên cổ nhất đế?

Khi Tần Thủy Hoàng mười ba tuổi, ông lên ngôi hoàng đế, tiêu diệt sáu vương quốc và chinh phục người Hồ.

Trong suốt cuộc đời, các phương pháp của ông rất tàn bạo, và ông thường được coi là một bạo chúa.

Hiện tại thế nhưng được Trần Viễn xưng hô chính mình là thiên cổ nhất đế, điều này khiến hắn ta không nhịn được mà phấn khích trong lòng.

"Chẳng lẽ tiên sinh không cảm thấy thủ đoạn của Trẫm quá mức tàn nhẫn sao?"

Tần Thủy Hoàng căng thẳng nói.

"Tàn nhẫn? Hừ, này chính là cách nói chua thối của bọn văn nhân, Thời Xuân Thu Chiến Quốc đã chinh chiến bao nhiêu năm, thiên hạ có bao nhiêu người Hoa Hạ? Nếu không có các ngươi thống nhất sáu nước, không biết chiến tranh còn kéo dài tới khi nào."

" Nếu lòng không độc ác thì sao có thể san phẳng thế giới? không tàn nhẫn, làm sao thống nhất núi sông Hoa Hạ?"

*Hoa Hạ: Thực chất là Trung Quốc, Hoa Hạ là tên cũ dưới thời phong kiến ở Trung Quốc.

"Ngươi có thể quét ngang sáu quốc gia, giấy Đồng Văn, xe Đồng Quỹ, thống nhất đơn vị đo đạc, làm ra bao nhiêu cống hiến cho Hoa Hạ chúng ta? Sao có thể nói ngươi là bạo quân?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK