• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu Lý Đình Ngọc luôn có một suy nghĩa nói với bản thân rằng, số ngọc thạch này đều là hàng thật.

Cô còn thành thật chụp vài bức ảnh gửi cho đoàn khảo cổ đang làm việc, thỉnh cầu các thầy cô và bạn học xem xét giúp mình một chút.

Vài đoàn rất nhất nhanh đã nhịn không được mà xôn xao.

"Đây là hàng thật đó, Tiểu Lý cậu tìm ở đâu ra nhiều đồ tốt như vậy thế?"

"Hoa văn, kỹ thuật này vô cùng tinh tế. Loại kỹ thuật này bây giờ không có mấy ai có khả năng làm được đâu."

"Độ bóng trên bề mặt của ngọc thạch này không nhiều có lẽ là được giữ gìn vô cùng hoàn hảo, hơn nữa còn là vừa làm ra không lâu nhỉ?"

"Đây rõ ràng là hàng thật, trên thị trường không mấy ai dám làm ra những hàng giả của thời Chiến quốc đâu."


"Lý Đình Ngọc cậu tìm đâu ra nhiều ngọc cổ như vậy thế, không lẽ cậu đào được mấy huyệt mộ thời Chiến quốc?"


Ngay tức khắc đoàn khảo cổ rộn ràng tiếng người.

Hai mắt của các nhà chuyên môn và học giả đều sáng rực.

Chỉ cần thông qua ảnh chụp, tất cả mọi người biết được ngọc cổ này đều là hàng thật.

Việc này khiến Lý Đình Ngọc trong nháy mắt ngỡ ngàng, có phải mọi người đều nhầm lẫn rồi phải không.

Sau đó rất lâu Lý Đình Ngọc trực tiếp gom số ngọc cổ này lại, hy vọng có thể tìm ra một chút bằng chứng làm giả nhưng dù cho cô có nhìn thế nào cuối cùng chỉ có một kết luận, những ngọc cổ này đều là hàng thật.

Lúc gần tối, Long Vũ Quân không nhịn được nữa thúc giục: "Em bảo chị này, đừng nghiên cứu nữa chúng ta phải về rồi, thời gian không còn sớm nữa đâu."


Lúc giữa trưa, Lý Đình Ngọc ngồi tại chỗ nghiên cứu mê mẩn.


Lúc Long Vũ Quân buồn chán liền đi khắp nơi chơi đùa còn câu cá cùng Trần Viễn, trái lại còn vô cùng vui vẻ.


Nhưng bây giờ sắc trời sắp tối rồi Lý Đình Ngọc vẫn đang nghiên cứu, việc này làm cho Long Vũ Quân cảm thấy rất không vừa lòng.

"Chị nói sẽ chơi cùng em mà, kết quả lại ngồi cả ngày ở đây lần sau không đi với chị nữa."

"Xin lỗi xin lỗi, lần sau nhất định sẽ đi chơi. Ông chủ Trần, trả lại anh những thứ này." Lý Đình Ngọc nói mà ngại ngùng.


Trần Viễn cười nhận lại số ngọc cổ.


Hai người Long Vũ Quân và Lý Đình Ngọc ngồi trên xe van rời đi.


Lúc trên đường đi Lý Đình Ngọc lại nhận được điện thoại của Trương Nguyên.


"Tiểu Lý, thầy nghe nói em có rất nhiều ngọc cổ của thời Chiến quốc, có thật hay không? Không lẽ em tìm ra một mộ cổ thời Chiến quốc à?"


Trương Nguyên vừa mở lời liền hỏi liên hồi, dễ dàng nhận thấy sự hứng thú đối cực độ đối với mộ cổ thời Chiến quốc. Lý Đình Ngọc liền vội vàng giải thích: "Không phải ạ, chỉ là một người bạn của em không biết ngọc cổ đó là hàng thật hay giả nên đưa em giám định thử."


Trương Nguyên nghe thấy vậy lập tức mất hứng, thuận tay muốn ngắt điện thoại.


Lúc này Lý ĐÌnh Ngọc liền vội vàng tò mò hỏi: "Thưa thầy, không phải thầy đang nghiên cứu di chỉ của thành ở tuyến đầu sao, có phát hiện gì mới không ạ?"


"Có thu hoạch, nhất định là có, hơn nữa lại còn là thu hoạch lớn."

Trương Nguyên nói đến đây liền trở nên kích động: "Trong di chỉ ở tuyến đầu của chúng ta đã phát hiện ra một hố chôn tập thể."


"Mấy trăm bộ hài cốt của binh lính chất đầy trong hố chôn này, dáng người của bọn họ với người Hung Nô có sự khác biệt rõ ràng. Bọn thầy so sánh chút thì phát hiện đây vậy mà lại lại người Trung Nguyên của hơn hai nghìn năm trước."


"Người Trung Nguyên? Điều này là không thể."


Vẻ mặt Lý Đình Ngọc kinh ngạc nói: "Ở Trung Nguyên thời gian đó vốn dĩ không có triều đại có khả năng đi đến tuyến đầu."

Trương Nguyên kích động nói: "Không sai đâu, bọn thầy đã khai quật được từ trong hầm chôn rất nhiều vũ khí bị gãy. Còn có một ít các loại bàn đạp, điều này chứng minh triều đại ở Trung Nguyên thời đó đã từng tấn công tuyến đầu, hơn nữa còn giết cả vua của thành."


"Thậm chí ở gần chỗ hầm chôn bọn thầy còn tìm thấy một văn bia. Bên trên viết rõ ràng năm Thủy Hoàng hai mươi chín, quân đội bắc Đại Tần tấn công hoang mạc, để lại văn bia trấn thế."


Giọng điệu của Trương Nguyên vô cùng kích động, thông tin mà ông để lộ ra khiến Lý Đình Ngọc trợn tròn mắt.

Quân đội của Đại Tần đã từng đánh đến giữa hoang mạc? Điều này là không thể, tuyệt đối không thể xảy ra.

Nếu có vậy tại sao trong lịch sử không có bất cứ ghi chép gì.


"Đáng tiếc là văn bia này bị hư hỏng rất nghiêm trọng, rất nhiều từ then chốt không nhìn ra được. Nếu không chúng ta nhất định có thể thu được càng nhiều thông tin lịch sử."

"Đây chắc chắn là phát hiện mở ra thời đại mới. Giờ đây, cấp trên rất chú trọng và một nhóm chuyên môn nhỏ đã được thành lập để phụ trách việc này. Thầy đã giữ cho em một chỗ trong danh sách, em hãy nắm chắc thời điểm này chúng ta cùng nhau nghiên cứu."


"Đúng rồi, em vẫn còn nhớ cái hộp của tiên nhân chúng ta lấy được khi khai quật trước đó không? Trên văn bia này cũng ghi chép lại mấy câu về tiên nhân Trần Viễn, hơn nữa còn nói là ông ta phát động cuộc chiến này và văn bia này được lập là vì ông ta."


Trương Nguyên hăng hái nói.

Nhưng mà sắc mặt của Lý Đình Ngọc lập tức thay đổi.

"Vũ Quân vừa rồi chị nghe em nói rằng tên của ông chủ Trần là gì?" Lý Đình Ngọc gấp gáp hỏi.

"Trần Viễn đó, sao thế tên này nghe hay đấy nhỉ." Long Vũ Quân le lưỡi nói.

"Tiên nhân, Trần Viễn, ngọc cổ?" Đầu của Lý Đình Ngọc như muốn nổ tung, sững sờ trong thời gian rất lâu trong đầu có tiếng nói bảo bản thân nhất phải quay lại xem thử.


"Quay lại, mau chóng quay lại."

"Bây giờ chúng ta phải quay lại nông trường."

Lý Đình Ngọc lập tức yêu cầu.

Chiếc xe bắt đầu nhanh chóng quay đầu, trực tiếp hướng về phía nông trường mà tiến.

Lý Đình Ngọc cũng không biết tại sao bản thân lại muốn quay lại, càng không biết mình quay lại để làm gì.


Nhưng tiếng nói trong đầu cô vẫn đang nói phải mau chóng quay lại xem thử.


Lúc đoàn xe của bọn họ chạy đến gần nông trường trời đã tối rồi, một đám sương mù vây quanh toàn bộ nông trường lại. Thậm chí xe của bọn họ không nhìn rõ được đường ở phía trước.


"Chuyện gì vậy, tại sao chỗ này lại có đám sương mù lớn như vậy?" Lý Đình Ngọc tức giận nói.

Long Vũ Quân cười nói: "Việc này có gì kỳ lạ đâu, dưới chân núi khu vực này hằng năm đều có sương mù, chỉ là chị muốn quay lại để làm gì vậy?"


Lý Đình Ngọc cảm xúc bất ổn nói: "Chị, chị cũng không biết quay lại để làm gì, chị chỉ là muốn quay lại để xem xét một chút."

Sau khi cô xuống xe không cam lòng hướng về phía trước mà đi, cô nhớ rõ đi qua con đường này là thấy nông trường.


Nhưng cho dù cô đi bao lâu cuối cùng vẫn về lại bên cạnh chiếc xe, giống như đi vào một vòng lặp tuần hoàn. Phát hiện này khiến cho trong lòng Lý Đình Ngọc vô cùng hoảng sợ.

Cô không thể tin được mà nhìn ra ngọn núi đằng xa sau lưng lạnh sởn da gà. Những năm theo giáo sư khắp nơi khảo cổ, mấy chuyện cổ quái hiếm đều đã gặp qua, nhưng lúc này vẫn kinh hãi không chịu được.


Lý Đình Ngọc không dám nghĩ nhiều cũng không dám tiến về phía trước nữa, chỉ có thể lặng lẽ mà bỏ mấy suy nghĩ này trong đáy lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK