Hồ Hợi đến ngay trong đêm là để cầu xin giúp đỡ cho Triệu Cao.
Triệu Cao rất quý Hồ Hợi, quan hệ của hai người khá tốt.
Nghe tin Triệu Cao bị bắt, Hồ Hợi lúc đó mới mười ba tuổi cầu xin mẹ mình là Hồ Cơ, hi vọng bà có thể thay Triệu Cao Cầu tình.
Mà Phù Tô thấy hệ luỵ của chuyện này quá lớn, hắn không nhẫn tâm nhìn thấy nhiều người bị chết, quá nhiều thương vong như vậy.
Hai huynh đệ quỳ ở cổng cung điện, xin được yết kiến.
Nhưng Tần Thuỷ Hoàng căn bản không để ý, thậm chí trước mặt văn võ bá quan quát mắng Hồ Hợi, quở trách Hồ Cơ, thái độ vô cùng cương quyết.
Động thái này khiến cho Hồ Hợi hoàn toàn run sợ.
Hắn ta không nghĩ rằng phụ hoàng từng hết mực yêu thương mình đột nhiên lại nổi giận.
Càng không thể ngờ đến sự việc này lại liên quan đến cả mẫu thân.
Điều mà khiến hắn không thể nghĩ tới là vì sự việc lần này, khiến Tần Thuỷ Hoàng dường như càng yêu thương Phù Tô hơn, thái độ thay đổi một cách rõ ràng.
Bình thường Tần Thuỷ Hoàng rất thương yêu Hồ Hợi, lại cực kỳ nghiêm khắc với Phù Tô, động chút là đánh mắng, điều này cả hoàng cung Đại Tần đều biết.
Nhưng hôm nay, Người lại có thể cười một cái với Phù Tô, thậm chí lo lắng sợ Phù Tô sẽ bị phong hàn, đặc biệt ban tặng một bộ áo khoác ngoài.
Trong một thời gian, lòng người trong toàn bộ hoàng cung đã dậy sóng.
Nhiều người thông minh đã nhận ra, sợ rằng Đại Tần sau này có thể sẽ trải qua một phen thay đổi mạnh mẽ.
Sáng ngày hôm sau, khi triều đình đang nghị sự, văn võ bá quan tập trung lại với nhau. Tất cả đều biết chuyện hôm qua xảy ra, ai nấy đều hoảng hốt một lúc.
“Thông Vũ Hầu, ta nghe nói đêm qua bệ hạ đã đặt chân tới tiên cảnh và còn gặp được một tiên nhân. Không biết chuyện này có phải là thật hay không?”
“Từ khi bệ hạ ở tiên cảnh trở về, lập tức hạ lệnh tàn sát các gia tộc của Triệu Cao. Điều này thật có ý nghĩa gì?”
“Đúng vậy, ngay cả tể tướng cũng bị liên lụy, việc này có khi nào làm quá rồi không?”
“Ta cũng nghe nói rằng hơn một trăm thuật sĩ trong hoàng cung và hàng ngàn tàn dư của lục quốc đã bị giết. Toàn bộ thành Hàm Dương đầy rẫy những người bị chém đầu.”
Các văn võ bá quan người người đều đang bàn luận, Vương Bôn bị bao vây bởi một đám các quan đại thần.
Nhưng cho dù là ai hỏi, hắn cũng không hề mở miệng nói lời nào, làm cho quần thần thật muốn mắng người.
Sau khi Tần Thủy Hoàng đến, văn võ bá quan trong triều đều đã quỳ xuống, buổi thượng triều chính thức bắt đầu.
Tần Thủy Hoàng liếc mắt nhìn khắp đại điện này, không ngờ lại không tức giận, không khiển trách ai, trên mặt lại còn nở một nụ cười.
“Vương ái khanh, bắt đầu đi.”
Tần Thủy Hoàng cười nói với Vương Bôn.
“Tuân mệnh.”
Vương Bôn gật gật đầu, bước thẳng ra ngoài và nói với các quan viên: “Các vị đại nhân, hôm qua bệ hạ đã được tiên nhân triệu hoán. Thần thật may mắn được theo chân bệ hạ vào cõi thần tiên.”
“Tiên nhân triệu hoán?”
“Chuyện gì đang xảy ra.”
“Không ngờ thực sự có nơi gọi là tiên cảnh.”
Các văn võ bá quan đều náo động, ai nấy trên mặt cũng lộ rõ một vẻ khó tin.
Hiển nhiên là mọi người vẫn không tin vào điều này, và vô thức nhìn qua Vương Bôn với vẻ nghi hoặc.
Nhưng Vương Bôn không buồn giải thích với họ mà nói thẳng: “Ở chốn thần tiên, sương mù mịt mờ, chim muông hoa lá , thần thật may mắn khi được gặp tiên nhân, và được tiên nhân ban cho thưởng thức mỹ thực và mỹ tửu.”
“Tiên nhân đã châm đèn nói chuyện với chúng ta suốt đêm, kể cho chúng ta nghe những gì đã xảy ra hàng nghìn năm sau của Hoa Hạ. Ngài cũng ban cho chúng ta lương thực của trời, đem gieo trồng trên mỗi mẫu đất có thể thu lại hàng trăm thạch lương thực.”
“Cái gì? Mỗi mẫu thu được trăm thạch lương thực?”
“Đây không phải là sự thực, là điên rồi phải không?”
“Loại thần lương thu hoạch được hàng thạch lương thực, là giả chăng?”
“Bệ hạ, Thông Vũ hầu này đúng là yêu ngôn hoặc chúng, ngang nhiên lừa gạt văn võ bá quan, đây là một tội lớn.”
Mọi người trong triều đình náo động, và một số đại thần thậm chí còn động tay động chân với Vương Bôn, vừa mắng chửi vừa đánh.
Tần Thủy Hoàng sắc mặt lãnh đạm, phất tay ra hiệu mọi người im lặng, đồng thời nói: “Vương ái khanh, ngươi nói tiếp đi.”
Vương Bân khẽ mỉm cười rồi nói tiếp. “Tiên nhân từng nói rằng trong tương lai Triệu Cao và Lý Tư sẽ lừa dối Ngô hoàng, hợp lực nổi dậy, thậm chí làm xáo trộn thánh chỉ muốn tiếm quyền, và càng quá đáng hơn nữa là bọn chúng còn chỉ lộc vi mã đổi trắng thay đen làm ra những chuyện không thể chấp nhận được.”
“Tiên nhân từng nói, những thuật sĩ trong cung điện toàn là những kẻ lừa bịp, thứ tiên đơn mà bọn chúng luyện chế đều là độc dược.”
“Tiên nhân đã từng nói rằng trận chiến Đại Tần của chúng ta chống lại quân Bách Việt cuối cùng sẽ khiến vô số người chết và bị thương.”
Những lời của Vương Bôn nói khiến mọi người náo loạn,văn võ bá quan phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn ta.Cũng may hắn không đem chuyện Đại Tần hai đời diệt vong nói ra. Nếu không các đại thần rất có thể sẽ giết chết hắn ta ngay tại chỗ.
“Bệ hạ, Thông Vũ hầu đang hồ ngôn loạn ngữ, thần xin bệ hạ bắt hắn lôi ra ngoài.”
“Đây, đây rõ ràng chính là một tên loạn thần tặc tử, yêu ngôn hoặc chúng, nói lời dối trá để dân chúng hoang mang. Vương Bôn, đừng tưởng rằng họ Vương nhà các ngươi có công lao to lớn thì có thể ăn nói bậy bạ ở đây.”
Văn võ bá quan ai cũng phẫn nộ chỉ trích Vương Bôn, tuy nhiên, điều khiến họ thấy lạ là Tần Thủy Hoàng không những không tức giận mà còn bình tĩnh nói: “Vương ái khanh không lừa dối các ngươi. Những gì hắn nói đều là sự thật.”
“Cái gì? Không thể nào.”
“Điều này làm sao có thể xảy ra được.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, ai cũng không nghĩ rằng đó vậy mà lại là sự thật.
Trước mặt Tần Thủy Hoàng hỏi chuyện này có phải là điên rồ hay không? Điều này đều được nói ra hết rồi.
“Ngày hôm qua trẫm quả thực đã nhìn thấy tiên nhân, và trẫm đúng là đã mang theo Vương ái khanh đến thế giới thần tiên. Trẫm không chỉ được thưởng thức mỹ thực của thần tiên, thậm chí còn tận mắt chứng kiến những gì sẽ xảy ra trong hàng nghìn năm sau và chứng kiến vận mệnh Hoa Hạ sau này sinh linh đồ thán.”
“Tất cả những điều này đều là do trẫm tin nhầm gian thần, trầm mê trường sinh bất lão, trẫm cảm thấy vô cùng lo sợ.”
“Hôm qua, trẫm bèn để chuột bạch thử thuốc, chín trong số mười con chuột chết đột ngột, xác nhận những điều tiên nhân đã nói là sự thật. Đám thuật sĩ này đều đáng tội không thể tha.”
“Triệu Cao gan to tày trời, tội không thể dung thứ. Trẫm đã ban chết rồi.”
“Trẫm đã đáp ứng với tiên nhân rằng sẽ thay đổi tất cả những điều này, để Đại Tần của chúng ta có thể vĩnh viễn trường tồn, và mọi người có thể cùng nhau chứng kiến.”
Những lời tâm huyết của Tần Thủy Hoàng đã khiến tất cả các triều thần sửng sốt..
Sau khi các văn võ bá quan hồi thần, vạn phần kích động quỳ trên mặt đất và hô lớn: “Bệ hạ thánh minh, Trời phù hộ cho Đại Tần của chúng ta.”
Lúc này tất cả bọn họ đều tin tưởng những lời nói của Tần Thủy Hoàng, thực chất là đang xem xét lại bản thân mình.
Theo tính cách của vị bạo quân này, ngoại trừ tiên nhân thì không một ai có thể khiến người có thể nhượng bộ nhiều như vậy.
Chắc chắn phương pháp của tiên nhân không hề sai.
Mặc dù tiên nhân đã nói rằng Đại Tần sẽ gặp nhiều đại nạn khác nhau , nhưng bây giờ bọn họ có thể biết trước tương lai. Mọi người còn có gì phải sợ hãi nữa?
Tên gian thần Triệu Cao hiện đã bị giết chết. Xem xét tình hình mà Tần Thủy Hoàng sẽ tiếp tục nỗ lực hết mình trong tương lai. Đối với Đại Tần đây chỉ đơn giản là một sự kiện đáng để chúc mừng .
Sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ lên người Vương Bôn, anh chàng này thật may mắn khi được theo chân Tần Thủy Hoàng đến gặp tiên nhân.