• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Tô rất hào hứng khi kể về những việc mà ông ta đã trải qua trong tiên cảnh, vì thế đã làm cho các quan văn, quan võ nghị luận dữ dội. 

Sau đó Phù Tô tiếp tục nói: "Cuối cùng, tiên nhân còn nói rằng bệ hạ của chúng ta chính là hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, sẽ mang lợi ích đến cho nghìn đời và  có thể sống lâu trăm tuổi."

Lúc này, văn võ bá quan đều phấn khởi.

Nếu ngay lúc này Trần Viễn mà ở đây, anh ta nhất định sẽ chửi vào mặt Phù Tô, khả năng bịa chuyện của tên này còn ghê hơn cả Vương Bôn.

Anh ta chỉ nói cho Tần Thủy Hoàng biết rằng nếu ông ta chăm sóc thân thể thật tốt, tập thể dục đều đặn và ăn nhiều rau củ quả nhiều hơn, thì có thể sống lâu trăm tuổi, đây cũng chỉ là vài lời khuyên, không ngờ đám người này lại tưởng thật.

Nhưng những văn võ bá quan này đều không biết đến chuyện đó, lúc này họ vô cùng phấn khởi, tất cả đều cúi đầu nói lớn: "Ông trời phù hộ cho Đại Tần, trời  phù hộ cho bệ hạ, có sự che chở của tiên nhân, Đại Tần của chúng ta nhất định sẽ thịnh vượng mãi mãi."

Tần Thủy Hoàng cười lớn nói: "Được, được lắm, nói rất tốt, Phù Tô, ngươi mau đem xe chở nước và giấy ra đây, tuyệt đối là không được có chút sai sót nào."

Phù Tô nắm chặt hai bàn tay và nhanh chóng đồng ý.

Những điều mà Trần Viễn đã hướng dẫn Tần Thủy Hoàng và Đại Tần dần dần đã có ảnh hưởng sâu sắc đối với thời đại này.

Trong số đó, người được lợi nhất chính là Phù Tô, ông ấy không chỉ được Tần Thủy Hoàng nhìn bằng một con mắt khác mà còn để ông ta phụ trách công việc đóng bánh xe nước và tạo ra giấy nữa, chắc chắn sẽ được trọng dụng.

Điều này đã làm cho địa vị của ông ta ngày càng được tăng cao trong mắt Tần Thủy Hoàng và văn võ bá quan.

Ngược lại, hãy xem Hồ Hợi, tên mập mạp này cũng xui xẻo thật, Tần Thủy Hoàng khi có thời gian thì sẽ đánh hắn ta một trận, rảnh rỗi thì hỏi về việc học của hắn. Nếu khi hỏi mà hắn ta không thể trả lời được thì sẽ bị đánh.

Không hổ là Tần Thủy Hoàng, xứng đáng với cái danh nghiêm phụ ra hiếu tử (người cha nghiêm khắc dạy dỗ sẽ dưỡng ra người con có hiếu).

Hồ Cơ ngày nào cũng khóc vì thương con, bà ta đã nhiều lần muốn nói đỡ cho Hồ Hợi nhưng đều bị Tần Thủy Hoàng trách phạt và trực tiếp từ phi tần bị phế thành dân thường.

"Tiên nhân đã từng nói với ta rằng, con không được dạy dỗ là lỗi của cha. Lúc trước trẫm đã quá yêu thương ngươi nên một đứa trẻ như ngươi lại kiêu ngạo ương ngạnh đến thế. Từ bây giờ trở về sau, trẫm sẽ dạy dỗ ngươi thật kỹ để bỏ những tính xấu ấy đi."

"Bây giờ ngươi quỳ đó cho ta đó, nếu còn đụng vào người trẫm, trẫm nhất định sẽ đánh ngươi."

Bên ngoài cung điện, Tần Thủy Hoàng hét thẳng vào mặt Hồ Hợi.

Hồ Hợi và Hồ Cơ cả hai mẹ con đều thật tội nghiệp, bọn họ run run rẩy rẩy quỳ ở bên ngoài, không dám nhúc nhích.

Lúc này, một tên tiểu thái giám đi tới, thận trọng nói: "Tội thần Lý Tư đã được áp giải tới đây ạ."

"Kêu hắn cút vào đây cho ta."

"Tiểu nhân tuân mệnh!"

Một lúc sau, Lý Tư được đưa đến gặp Tần Thủy Hoàng với bộ dạng vô cùng chật vật, nhếch nhác.

Hắn ta quỳ trước mặt Tần Thủy Hoàng với vẻ mặt chua xót: "Tội thần Lý Tư  bái kiến bệ hạ. Vi thần có tội, xin bệ hạ trách phạt."

Tần Thủy Hoàng mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào trang giấy ghi chép những việc đã xảy ra, lạnh lùng nói: "Lý Tư à, ngươi là một người thông minh. Ngươi biết trẫm không có bất cứ bằng chứng gì để xử trí ngươi, nhưng ngươi có thể thành thật thú nhận tội lỗi của mình. Thật sự là làm cho trẫm phải nhìn ngươi với cặp mắt khác đấy."

“Nếu tiên nhân nói vi thần có tội, vậy thì vi thần đương nhiên có tội. Vi thần không dám phản bác, chỉ xin bệ hạ nhân từ ban tội chết."

Lý Tư trực tiếp nhận tội, quỳ lạy van xin.

Dù trong khoảng thời gian này, ông ta bị giam giữ trong tù, thế nhưng ông vẫn biết được nhiều tin tức về các sự việc diễn ra gần đây từ nhiều phương tiện khác nhau.

Một loạt các sự kiện này có thể chứng minh rằng thực sự có một vị tiên nhân đang đứng sau để giúp Đại Tần.

Lúc này Lý Tư biết mình chắc chắn sẽ chết, nên cũng không dám nghĩ mình sẽ gặp may mắn, chỉ muốn chết đi nhưng đừng liên lụy ảnh hưởng đến người nhà.

Theo sự am hiểu của Lý Tư về Tần Thủy Hoàng, nếu ông ta dám ngụy biện một chữ thì tất cả người nhà họ Lý đều sẽ chết.

Điều ông ấy không ngờ là Tần Thủy Hoàng không muốn giết ông ta.

Thay vào đó, Tần Thủy Hoàng vẫy tay ra lệnh và nói với thái giám ở bên cạnh: "Ban tọa".

"Tuân mệnh!"

Tiểu thái giám liền đi lấy đồ, sau đó cầm ghế bước nhanh tới.

Đây là chiếc ghế lần trước Tần Thủy Hoàng đã ngồi ở nhà Trần Viễn, ngồi xong cảm thấy rất thoải mái nên sau khi trở về đã cho thợ bắt tay vào chế tạo nó.

Lý Tư choáng váng, cả người run lên, hồi lâu cũng không dám ngồi xuống.

“Bệ hạ, vi thần là người có tội, vi thần không dám ngồi. Thần chỉ xin bệ hạ ban tội chết.” Lý Tư tiếp tục cầu xin.

Tần Thủy Hoàng thản nhiên xua tay: "Được rồi, trẫm cho ngươi ngồi, thì ngươi cứ ngồi đi. Tiên sinh đã từng nói với trẫm, ngươi thật sự không phạm phải sai lầm gì lớn lao nhưng lại có dã tâm quyền lực quá lớn. Trẫm cho phép ngươi quay lại chức vụ. Sau này, hãy nỗ lực cống hiến thật tốt cho Đại Tần."

Lý Tư nhất thời ngây người, ông không bao giờ nghĩ tới kết cục của bản thân lại như thế này.

Ông ta gần như tự hỏi liệu mình có đang mơ không.

"Vi thần cảm tạ bệ hạ, cảm tạ tiên sinh."

"Vi thần nguyện chết để báo đáp ân đức của bệ hạ."

Lý Tư mừng rỡ kêu lên, quỳ ở trên mặt đất hồi lâu không chịu đứng dậy.

Niềm vui quá lớn, có lẽ trong suốt quãng đời còn lại, ông ta sẽ luôn kính trọng và yêu mến tiên nhân.

Lúc này, tại một nha phủ ở Hàm Dương, Vương Bôn đang báo cáo với cha mình là Vương Tiễn những việc mà mình gặp được khi ở tiên cảnh.

Một người con trai khác ông là Vương Ly cũng đang lắng nghe.

Vương Tiễn sờ râu, kinh ngạc nói: "Thật không thể tin được. Không ngờ trên đời này lại có tiên nhân. Cũng may mà vị tiên nhân đó che chở cho Đại Tần, nếu không thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất."

Vương Ly lúc này cũng cười nói: "Ông nội nói rất đúng, cha thật may mắn được cùng bệ hạ đến tiên cảnh, hiện tại địa vị của Vương gia chúng ta quả thật vững vàng như núi Thái Sơn."  

"Ha ha ha, điều này là đương nhiên."

"Tiên sinh cũng đã cho chúng ta một thanh bảo kiếm và một tiên khí."

"Thanh bảo kiếm và tiên khí này đều có thể trở thành bảo vật của Vương gia chúng ta. Những thứ này chắc chắn bao nhiêu vàng cũng không đổi được."

Vương Bôn vui vẻ cầm bảo kiếm, vẻ mặt đầy tự hào.

Vương Ly lúc này mới có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Nhưng phụ thân à, mọi người đều nói những thứ đó là người trộm từ chỗ tiên nhân, cái này thật sự có chút không tốt."

Vương Bôn có chút chột dạ: "Cái gì, ta mà đi ăn trộm sao? Cái này rõ ràng là do tiên nhân ban tặng cho ta, chắc hẳn tiên nhân cũng đã xem ta là anh hùng."

Vương Ly và Vương Tiễn, hai ông cháu đều cảm thấy sửng sốt, mẹ kiếp một tên vô liêm sỉ như vậy, khi những câu đó được nói ra từ miệng của ông ta, ai mà tin chứ?

“Đừng nói nhảm, ngươi còn muốn bảo vật này không, đây là vật mà vất vả lắm cha mới lấy được ở chỗ tiên sinh đó.” Vương Bôn lớn tiếng nói.

Vương Ly vội vàng gật đầu: "Cần chứ, đương nhiên là cần rồi."

Nhưng mà, Vương Ly còn chưa kịp lấy, thì Vương Tiễn đã giật qua, ông cụ mở to hai mắt, lạnh lùng nói: "Hai tên khốn kiếp này, trong mắt các ngươi còn có lão phu không? Đây là đồ của tiên nhân đó, sao các ngươi có thể tùy tiện lấy nó chứ."

"Đưa nó cho ta đi, lão phu giúp các ngươi bảo quản. Mệnh cách của lão phu hợp với thứ này, vì thế ta rất thích nó."

"Chờ lão phu sống đến trăm năm sau, liền truyền cái này cho cháu chắt. Không có phần của hai ngươi đâu."

Nói xong, Vương Tiễn thích thú hài lòng ngắm nghía cái bật lửa tinh xảo, rồi rời đi mà không quay đầu lại, Vương Bôn và Vương Ly nhất thời chết lặng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK