Gia Huy quyết định xuống xe vào công ty tìm Gia Hân, vào quầy lễ tân đang định hỏi khu vực làm việc của phòng thiết kế ở đâu, thì đúng lúc giám đốc ban thiết kế là Phú từ thang máy đi ra, anh ta thấy Gia Huy đến đây giờ này thì khá ngạc nhiên và với phép lịch sự nên cũng đến chào hỏi:
- Xin chào giám đốc Gia Huy.
Anh cũng chào lại.
- Chào anh.
Phú lại hỏi tiếp:
- Anh đến đây có việc gì không?
Gia Huy cũng không thích Phú cho lắm nhưng nghĩ lại anh ta chính là sếp của Gia Hân nên chắc biết cô đang làm gì. Cũng có khi tên Phú này chính là người bắt Gia Hân tăng ca cũng nên, bởi anh ta chính là sếp của cô mà.Thái độ của anh lúc này nhìn rất chi là lạnh lùng, từ anh tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, gây áp bức đối với người đối diện.
Phú cũng chẳng hiểu sao tự nhiên giám đốc Gia Huy lại có khí thế bức người như vậy, hình như còn sắp nổi giận. Mà anh ta nhớ nãy giờ có làm gì đắc tội với người này đâu, sao nhìn Gia Huy cứ như muốn băm anh ra vậy này. Phú tự nhủ trong lòng những điều đó. Nhưng dù sao đây cũng là nhà đầu tư lớn của công ty nên anh ta vẫn phải tươi cười tiếp đón. Bỗng Gia Huy cất tiếng trả lời câu hỏi hồi nãy của Phú:
- Tôi đến tìm cô Gia Hân có chút việc.
Giám đốc Phú bất ngờ khi anh đến tìm Gia Hân nhưng cũng mau chóng thu lại sự bất ngờ đó của mình mà trả lời:
- À hình như cô ấy cùng với mấy người đồng nghiệp đi ăn rồi.
- Cám ơn.
Gia Huy sau khi nghe được câu trả lời mình muốn nghe, rồi cũng lịch sự cảm ơn và đi ngay sau đó, Phú còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đi mất, tuy Phú vẫn rất thắc mắc Gia Huy tìm Gia Hân có việc gì nhưng dù anh có nán lại thêm giám đốc Phú cũng chẳng giám hỏi, Gia Huy chính là người không nên đụng vào, nên hỏi lắm có khi cái miệng lại hại cái thân, biết nhiều chưa chắc tốt.
Gia Huy sau khi nghe thấy cô đi chơi với bạn thì cũng bớt lo lắng rồi, cô ấy không làm việc quá sức là được, đi chơi cũng tốt, anh cũng không nên làm phiền cô, thế là anh chạy xe về nhà. Do hôm nay Gia Hân không ở nhà, không nấu cơm nên anh phải đặt đồ ăn ở ngoài ăn tạm vậy, tuy anh kén ăn nhưng đói thì vẫn phải ăn, nghĩ lại mới thấy nếu như cô và anh mà ly hôn, thì anh sẽ chẳng được ăn đồ cô nấu nữa, còn cô gái anh yêu cũng chẳng biết nấu ăn, chắc sau này bao tử của anh phải chịu khổ rồi, hoặc là thường xuyên về ăn ké ba mẹ. Đường đường là một giám đốc của một tập đoàn lớn thế mà lại làm thế thì có hơi mất mặt.
Cắt đứt suy nghĩ ở đây, Gia Huy đi tắm rửa rồi lại vào phòng làm việc. Tuy nhiên khi làm xong công việc cũng đã quá muộn khoảng 10h tối, anh sực nhớ đến Gia Hân không biết cô về chưa. Anh vội đi ra phòng khách rồi tiến về phòng ngủ của hai người nhưng lại chẳng thấy ai, vậy là cô vẫn chưa về nữa. Anh bắt đầu lo lắng, lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng gọi mãi vẫn không có ai bắt máy, không biết đến cuộc gọi thứ mấy chục thì cuối cùng cũng có người bắt máy, anh vui mừng nhưng khi giọng nói lại là giọng của một phụ nữ khác, chứ không phải cô, anh đang hỏi cô ta là ai thì lại bị cô ta chửi rồi cúp máy luôn.
Anh sợ cô gặp nguy hiểm nên mau chóng bật định vị tìm kiếm chỗ cô đang ở. Thật ra do sự việc lần trước nên anh đã cố tình cài định vị vào điện thoại cô, mới vừa cài hôm qua thì hôm nay đã cần dùng đến rồi. Vừa tra ra được chỗ chiếc điện thoại của cô thì anh nhíu mày, thế mà lại tra ra được cô đang ở một quán rượu, vậy là cô đi uống rượu sao, sao anh không biết là cô còn biết uống rượu nữa, đúng là còn rất nhiều điều về cô mà anh chưa biết. Nhưng chỉ là suy đoán của anh thôi, chứ còn lúc gọi điện là người khác nghe máy chứ không phải cô không biết cô có ở đó hay có gặp nguy hiểm gì không.
Gia Huy nhanh chóng lái xe đến địa chỉ trên định vị, đây là quán rượu anh cũng thường tới, nên quản lý ở đây anh có quen, anh mai chóng biết được số phòng của cô.
Trong phòng của các cô, vừa nghe xong cuộc điện thoại của Gia Huy thì điện thoại Quỳnh Lam lại reo liên tục, thế là chị tức giận ném luôn chiếc điện thoại của mình, khiến cho nó bể tan tành. Cuối cùng thì cũng yên tĩnh. Chị lại lăn ra tiếp tục ngủ.
Cuộc gọi đó là của Minh Quân, hai anh chị giận nhau nhưng anh ấy thấy đã khuya thế này mà chị vẫn chưa về thì vẫn rất lo lắng, tuy là giận nhau nhưng anh vẫn cho người đi theo bảo vệ chị, khi biết chị Lam muốn đi uống rượu có chút tức giận nhưng vẫn không cản để chị đi, nhưng lại căn dặn người đi theo. Gọi mãi chẳng thấy trả lời, đã thế hồi nãy còn đổ chuông bây giờ gọi không được luôn, thế là anh trực tiếp đi đến quán đón chị. Trước khi đi Minh Quân đã gọi cho người hỏi số phòng của Quỳnh Lam, nên đến nơi là anh trực tiếp đi lên trên đó.
Vừa đến trước cửa thì Gia Huy và Minh Quân chạm mặt nhau, anh thì bất ngờ còn Minh Quân thì bình thường gật đầu một cái như chào hỏi. Vì Minh Quân biết đi cùng vợ anh còn có Gia Hân và 3 cô gái nữa, tại người của anh có báo cáo. Minh Quân chính là cái kiểu bá đạo tổng tài đó. Anh ấy mà đã lạnh lùng thì còn hơn cả Gia Huy, anh ấy là chủ tịch của Tập đoàn tài chính Việt Anh, tập đoàn có sức ảnh hưởng cực kì lớn với nền kinh tế trong nước và nước ngoài. Tuy chồng cô và anh Quân làm trên hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau nhưng cũng có hợp tác một vài lần. Anh cũng cúi đầu chào lại, rồi cả hai cùng đi vào.
Bước vào phòng đập vào mắt anh và Quân là vỏ chai rượu lăn lóc tùm lum, Gia Hân cùng mấy cô kia thì nằm dài trên ghế, anh chưa bao giờ thấy cô như vậy có chút bất ngờ, anh còn đang ngớ người nhìn thì Minh Quân đã đến bế bổng Quỳnh Lam lên, nhưng Lam bị bế lên thì thức dậy thấy Quân đang bế mình thì dãy nảy đòi xuống, xong còn khóc lóc, khua tay chân đánh vào người Quân, không may chị ấy tát chúng vào mặt anh kêu bốp một cái, chị ấy như bừng tỉnh luôn, lúc này mặt Minh Quân đã đen thùi lùi rồi, biết mình đã chọc giận anh nên chị im lặng ngoan ngoãn cho anh bế về.
Lúc này do tiếng ồn nên Gia Hân cũng tỉnh lại còn 3 người kia vẫn ngủ như chết, trước mặt cô xuất hiện mặt anh, cô còn tưởng mình hoa mắt nên dụi mắt nhìn lại lần nữa vẫn là anh, lúc này anh bắt đầu lên tiếng:
- Em sao lại đi uống rượu.
Gia Hân vẫn còn say rượu không nghĩ là Gia Huy nên không trả lời, không thấy cô trả lời anh thở dài một hơi bế cô lên, cô đột nhiên bị bế lên thì bất ngờ tỉnh táo quay lại nhìn anh, bây giờ cô mới biết thật sự là chồng cô chứ không phải ảo giác. Cô mở miệng định nói anh bỏ cô xuống thì anh bế cô đi về phía cửa, cô sực nhớ ra chị Lam với còn mấy chị đồng nghiệp nữa đâu rồi, cô liền ngoái lại nhìn thì thấy 3 chị kia vẫn còn ngủ say còn chị Lam thì biến đâu mất rồi, cô lo lắng hỏi anh:
- Chị Lam đâu mất rồi?
Lúc cô ngoái lại nhìn thì anh cũng đã dừng lại, nghe cô hỏi vậy anh cũng trả lời:
- Chồng của cô ta đưa về rồi.
Sau đó anh tiếp tục đi, nhưng cô lại níu anh lại:
- Từ từ đã còn 3 người họ nữa.
- Anh sẽ kêu nhân viên coi họ, họ sẽ an toàn.
Nghe Gia Huy nói thế thì cô cũng yên tâm. Sau đó anh lại bế cô đi tiếp, lúc này cô mới nhận ra anh vẫn còn đang bế mình thì ngại ngùng kêu anh cho cô xuống, cô tự đi được, nhưng anh không đồng ý, vẫn tiếp tục bế cô ra tới xe, anh nhìn cô với vẻ mặt ngại ngùng thật đáng yêu, hồi nãy anh thấy cô gái kia say thì đánh đấm lung tung còn vợ của anh lại rất ngoan ngoãn nghe lời, vợ của anh đúng là quá tốt rồi.