Một lúc sau thì anh cũng thức, rồi cũng chuẩn bị đi làm, tinh thần hôm nay của Gia Huy rất tốt, đã lâu lắm rồi anh không ngủ ngon như vậy.
Anh đang định chở cô đi làm thì điện thoại anh reo lên, là Bảo Vy, anh nghe máy. Gia Hân cũng không muốn nghe chuyện của hai người họ nên cũng ra ngoài đợi anh.
- Alo, em gọi anh có chuyện gì vậy.
- À anh có thể đưa em đến công ty được không, chỗ em không đón được taxi.
Anh đắn đo suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- Để anh kêu trợ lý đến đón em.
Cô ta đang đắc ý nghĩ anh sẽ đồng ý ngay nhưng khi nghe câu trả lời thì tắt cười luôn, Bảo Vy cố ý nhờ anh đến đón là để ra oai với cô nhưng không ngờ anh lại nói thế. Cô ta cười gượng trả lời:
- Dạ, làm phiền anh rồi.
- Không sao.
Nghe điện thoại xong anh đi ra ngoài lái xe chở cô đi làm, Gia Hân còn tưởng anh sẽ để cô đi taxi, còn mình thì qua chở cô ta chứ, chả lẽ không phải là vụ này, thôi cũng chẳng cần quan tâm mấy vụ đó làm chi, không liên quan tới cô thì suy nghĩ chi cho mệt.
Chở cô đến công ty, rồi cũng lái xe đi làm, nhưng thật ra tuy cô là vợ của anh nhưng anh cũng chẳng biết chính xác công việc cô làm là gì, chỉ biết cô làm việc liên quan tới trang sức ở công ty đó thôi, còn cụ thể cô làm chức vụ gì, công việc gì ở công ty thì anh không biết, anh đúng là một người chồng quá vô tâm rồi.
Đến trưa thì anh có cuộc hẹn với công ty trang sức đá quý Citrine, bàn về việc đầu tư, thư kí báo với anh lịch trình hôm nay. Bạ có biết tag tyệ # t ùmtyệ.ⅴ #
Bây giờ anh đã có mặt tại công ty Citrine, anh đã hứa sẽ giúp Bảo Vy đòi lại công bằng, nói là đòi lại công bằng chứ thật ra là cho cô được chiến thắng và trở thành nhà thiết kế chính cho lần này, thế nhưng anh không biết người đang cạnh tranh với cô ta là vợ anh, nhưng dù có biết đi chăng nữa liệu anh có chọn đứng về phía Gia Hân hay người anh chọn đến cuối cùng vẫn là Bảo Vy.
Giám đốc Phú mời anh vào phòng làm việc của anh ta để bàn bạc, sau đó lấy hai bản thiết kế đưa cho anh xem, do Bảo Vy đã nói với anh như thế chính là muốn anh giúp cô thắng lần này, chả nhẽ một việc nhỏ như vậy mà anh cũng không giúp được thì nói gì là muốn bù đắp cho cô ấy, nên dù là thiết kế kia đúng là có tốt hơn của Bảo Vy nhưng anh vẫn chọn của cô ta, dù cho Phú có chút ngạc nhiên về sự lựa chọn này, vì anh là người thấy rõ được tài năng của Gia Hân, và bản thiết kế lần này của cô tốt hơn nhiều so với Bảo Vy, lúc đầu anh cũng nghĩ là nhà đầu tư chắc chắn sẽ chọn của cô nhưng không ngờ kết quả lại khác.
Nhưng do nhà đầu tư đã chọn thế thì anh cũng phải làm theo thế thôi.
Sau khi tiễn Gia Huy về thì giám đốc Phú cho gọi Gia Hân và Bảo Vy lên phòng để công bố kết quả. Nhưng kết quả này lại làm cô quá bất ngờ, còn cô ta thì đắc ý vô cùng, chắc chắn là cô ta giở trò vì vậy lúc đó cô ta mới nói chắc chắn như thế.
Anh Phú thấy cô buồn thì cũng an ủi mấy câu rồi kêu cô về chỗ. Về đến chỗ thì mọi người cũng đã biết chuyện cô ta được là nhà thiết kế chính cho bộ sưu tập lần này, mấy người lúc trước ghen tỵ với cô giờ đi theo cô ta thì bắt đầu vênh váo, sân sỉa, nói móc này kia, cô thì chẳng thèm quan tâm đến mấy lời đó, nhưng QuỳnhLam, chị ấy thì không nhịn được, lên tiếng chửi lại luôn, tuy mấy người đó có chút chỗ dựa nhưng gặp Quỳnh Lam là rén lắm, thế là im miệng luôn.
Chị Lam an ủi cô rồi rủ cô đi ăn, mua sắm cho đỡ buồn, cô thì chẳng muốn đi, bao nhiêu công sức thức ngày thức đêm của cô, thế mà lại vẫn thua còn là thua người yêu cũ của chồng nữa chứ, xót xa thiệt đó.
Tuy không muốn đi lắm nhưng vẫn nhận lời đi cùng, cũng lâu rồi cô chưa thoải mái đi mua sắm, cũng do công việc quá bận đi.
Thế là cô đang định gọi điện cho anh kêu là khỏi tới đón cô thì anh đã gọi đến trước báo là anh có việc bận không đến đón được, anh sẽ cho tài xế đến đón cô, nhưng Gia Hân lại kêu anh là khỏi cho tài xế đón cô cũng được cô sẽ về cùng với chị Lam.
Đếm giờ tan làm, cô cùng Quỳnh Lam đến một trung tâm thương mại để mua sắm, do trời cũng sắp tối nên cô và chị mua xong cũng đến một nhà hàng ăn tối luôn, do chồng chị hôm qua đã đi công tác rồi, ăn một mình cũng rất buồn nên chị rủ Gia Hân đi cùng cho vui.
Đang ăn thì bỗng nhiên cô thấy một bóng dáng quen thuộc, là chồng cô Gia Huy, và đi cùng với anh còn có cô Bảo Vy đó nữa.
Hai người họ cũng đến đây ăn tối, Quỳnh Lam cũng nhận ra người đi chung với Bảo Vy là Gia Huy, bởi cô ấy cũng từng gặp qua anh rồi. Còn cô thì lại có chút chua xót dâng lên trong lòng, thì ra anh nói bận công việc chính là đi ăn với cô ta. Thấy Gia Hân có biểu hiện như thế Quỳnh Lam hình như cũng đã có chút hiểu ra vấn đề, chị lên tiếng hỏi cô:
- Có chuyện rồi đúng không Hân.
Cô nghe chị hỏi thế biết là cũng sắp không giấu được nữa rồi nên nói lại:
- Mình về trước đi chị.
Thấy cô như thế thì chị cũng không hỏi nữa, ra thanh toán rồi cả hai cùng ra về.
Vào tới xe, chị lên tiếng hỏi:
- Chuyện là sao, kể chị nghe.
Chị nói rất nhẹ nhàng, lúc này Gia Hân không kìm nén nữa mà bật khóc, chị Lam thấy cô khóc thì ôm cô vỗ về, khóc một lúc thì cô cũng ngừng, cô bắt đầu kể cho chị nghe chồng cô muốn ly hôn, rồi điều kiện 100 ngày của cô, rồi cả chuyện Bảo Vy là người yêu cũ của chồng cô, bây giờ hai người đó muốn nối lại tình xưa, nên cô và anh mới ly hôn.Chị Lam khi nghe xong rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì vì đó là chuyện riêng hai vợ chồng họ, hai người sẽ tự giải quyết.
Sau đó thì chị lái xe chở cô về nhà, trên đường đi chị cũng có khuyên nhủ cô, rồi nói với cô có chuyện gì thì cứ nói với chị đừng để trong lòng, Chị làm cô rất cảm động, đã lâu lắm rồi không có ai nói với cô những lời đó, vì dù cô có vui buồn thế nào cô cũng không kể cho ai ngay cả ba mẹ cô, đơn giản là vì cô không muốn họ lo lắng.
Về đến nhà, cô tắm rửa xong thì cũng lên giường ngủ, nhưng lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Còn bên phía anh thì do Bảo Vy muốn cám ơn anh vì đã giúp đỡ mình nên đã mời anh ăn cơm, anh thì không muốn cô ấy buồn nên không từ chối, thế mà anh đâu biết vợ anh đã thấy điều này, anh đã vô tình làm cô tổn thương, sau khi ăn xong anh chở cô ta về rồi cũng về nhà.
Cô biết anh đã về nhưng vẫn nằm im trên giường làm như đã ngủ rồi. Anh cũng nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường, anh tưởng cô ngủ rồi đang định choàng tay qua ôm cô thì bỗng cô nhích ra, hôm nay cô thật lạ lại không cho anh ôm, thấy thế anh có chút buồn, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà nhắm mắt lại đi ngủ.