• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hương Hương.

"Ơ. Cái giá của ngươi cũng thật lớn, để cho mọi người phải chờ một mình ngươi". Hoàng Thúy Bình âm dương quái khí nói.

Tần Tình Tình cùng Điền đại tẩu nói chuyện, căn bản không để ý tới nàng.

Hoàng Thúy Bình thấy vậy, cho rằng Tần Tình Tình sợ nàng, nói càng hăng say: "Chậc chậc chậc, ngươi cho rằng cho chúng ta một chút thức ăn là chúng ta sẽ không sinh khí nữa? Thật không biết ngươi nghĩ gì, có phải cảm thấy tất cả chúng ta đều là loại kiến thức hạn hẹp".

Nàng vừa nói, vừa hướng tay tới túi lấy điểm tâm, tướng ăn rất xấu. Điểm tâm cũng với nước miếng cứ vậy phun khắp nơi, người chung quanh đều không dấu vết cách xa nàng chút.

"Ngươi nhìn ngươi đi, chúng ta nhiều người như vậy, vậy mà ngươi chỉ lấy ra một bao điểm tâm, căn bản nhét kẽ răng cũng không đủ, thật là một người không phóng khoáng. Hơn nữa ngươi chiếm nhiều chỗ trên xe như vậy, vốn dĩ đã đủ chật, giờ đến chỗ để ngồi cũng không có".

Hoàng Thuý Bình lải nhải liên tục, cho dù không có ai để ý, nàng vẫn nói rất hăng say. Làm Tần Tình Tình không thể không bội phục trình độ tự cho là đúng của nàng.

Nhưng đây cũng là mục đích Tần Tình Tình muốn, tuy nàng nhìn Hoàng Thúy Bình không vừa mắt, nhưng Hoàng Thúy Bình nói sao cũng là tẩu tử của nàng, nếu như làm quá đáng quá cũng không tốt, nàng sợ tới lúc đó đại bá nương sẽ bởi vì chuyện này đi tìn cha mẹ nàng phiền toái.

Hiện tại nàng cần một cái lý do, một cái lý do có thể trừng trị Hoàng Thúy Bình.

Ngày thường Hoàng Thúy Bình chỉ biết sử dụng mấy thủ đoạn gian dối, nghĩ biện pháp cọ ăn, tức phụ trong thôn vốn cũng không muốn cùng nàng giao lưu nhiều. Bây giờ nàng nói Tần Tình Tình, cũng xem như đắc tội với tất cả mọi người trên xe.

Kiến thức hạn hẹp? Một bao điểm tâm đã bị thu mua? Những lời này là đang nói ai, trên xe này ngoại trừ các nàng còn có người khác sao?

Nói như vậy sao có thể làm người chung quanh không tức giận.

"Tình Tình, không phải tẩu tử nói ngươi. Ngươi nhìn ngươi đi, tướng công mới chết đã chạy đi mua nhiều đồ như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi rất cao hứng. Vốn dĩ mẹ ta nói giới thiệu cho ngươi một nhà tốt, ngươi lại không muốn. Nhìn dáng vẻ này của ngươi đi, không phải là đã tìm được một nhà tốt đấy chứ". Hoàng Thúy Bình càng nói càng thái quá.

Tần Tình Tình nghe được những lời này, hàn quang trong mắt loé lên, nói: "Ta cảnh cáo ngươi không được nói bậy".

"Hừ. Ta đâu có nói bậy, nương ta vừa mới cho ngươi mười lượng bạc, ngươi liền mua nhiều đồ như vậy, nếu không phải tìm được một nhà tốt, ngươi sẽ cam lòng tiêu nhiều tiền như vậy sao. Hay là ngươi tính tiêu hết số tiền này liền quay về Tần gia? Ta nói cho ngươi biết, cô nương gả ra ngoài như bát nước đổ đi, hôn sự lần trước ngươi không muốn, về sau cũng đừng nghĩ trở về nhà mẹ để lấy được chỗ tốt gì, không có cửa đâu".

"Số bạc kia là nương ngươi cho ta sao? Nếu không phải hôm qua ta nói muốn bạc triều đình phát trợ cấp, thì nương ngươi đã lấy hết số bạc duy nhất này của ta rồi. Ta chiếm chỗ tốt của nhà mẹ đẻ? Từ khi ta gả vào Viên gia, còn chưa thấy qua một chút đồ tốt gì của nhà mẹ đẻ, ngay cả của hồi môn các ngươi cũng không chuẩn bị cho ta! Hiện tại trời lạnh như vậy, ta không đi mua mấy thứ này trở về, ngươi tính để ta cùng bọn nhỏ đói chết lạnh chết ư? Cũng không biết hôm qua là người nào trộm hết gạo cùng bột mì nhà ta, cũng không sợ buổi tối ngủ không yên".

"Ai... Ai trộm đồ của ngươi? ".

Mọi người thấy Hoàng Thúy Bình dáng vẻ hoảng loạn, còn có gì không hiểu.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong xe đều nghị luận sôi nổi. Mọi người bình thường đều thấy nhà bọn họ cuộc sống cũng không tệ. Người trong nhà nhiều, mà nữ nhân cũng rất biết sinh dưỡng, tiêu phí ngày thường trong nhà đều tốt. Tức phụ lão đại nghe nói trước đây là nha hoàn ở nhà giàu trấn trên, người cũng xinh đẹp mà nói chuyện cũng dễ nghe.

Mọi người cũng nghe nói vì chiếu cố lão nhị trong nhà nên Tần Tình Tình bị bắt gả chồng, trong nhà cũng cho không ít đồ tốt. Không nghĩ tới nàng gả ra ngoài ngay cả của hồi môn đều không cho.

"Viên gia ngay cả một người lao động cũng không có, chỉ có một tiểu thúc, như thế mọi người trong nhà tương lai sống thế nào?".

"Đúng vậy, ta còn nghe nói, cái gia đình mà các nàng nói là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, còn có một lão nương cực kỳ xảo quyệt. Trời ạ. Đây không phải là muốn đem một cô nương sống sờ sờ nhà người ta đẩy vào hố lửa sao? ".

"Ai. Thật đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Thấy nàng ngày thường là một người khéo léo, ai ngờ được lại đối xử với người trong nhà tàn nhẫn như vậy".

"Không hổ là người từ nhà giàu đi ra, tâm nhãn cũng thật là nhiều. Chúng ta về sau phải cẩn thận chút, tránh cho bị nàng lừa mà không biết".

"Nhà ta hôm trước bị mất con gà, nói không chừng là bị người nào đó lấy mất".

Tục ngữ nói rất đúng, ba nữ nhân có thể hợp thành một cái sân khấu, như vậy nữ nhân trên xe bò này có thể hợp thành một cái gánh hát. Một đám người ghé đầu vào nhau, rất nhanh đưa ra kết luận Tần Tình Tình muốn.

Đây chính là mục đích của Tần Tình Tình, làm cho mọi người biết được con người thật của đại bá nương Đổng Phương. Từ giờ trở đi đối với Đổng Phương có lòng cảnh giác, như vậy sẽ đánh vỡ ấn tượng tốt với nàng trong suy nghĩ mọi người, đối với tương lai sẽ càng dễ dàng quật ngã nàng.

"Các ngươi đừng nói lình tính, nương ta không phải là người như vậy".

Hoàng Thúy Bình ở một bên nghe mà hoảng sợ, nếu chuyện này để mẹ chồng nàng biết, còn không phiền chết nàng.

Nàng chính là cái gì cũng chưa làm, chỉ nói Tần Tình tình hai câu. Ai biết, nhóm người này dăm ba câu đã đem đầu mâu chiếu lên đầu mẹ chồng nàng.

Nhưng miệng là ở trên người người khác, cho dù nàng có nói thế nào thì cũng không ai nghe nàng, muốn nói như thế nào thì tiếp tục nói như vậy. Đối với việc Tần Tình vì sao mua nhiều đồ như thế, cũng không ai chú ý tới.

Tần Tình Tình ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, phảng phất như âm thanh ồn ào xung quanh đều không ảnh hưởng tới nàng. Nhớ trước đây khi nàng ở hiện đại lăn lộn trên thương trường, chuyện vận dụng dư luận có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Hiện tại khiến những người này nói sang chuyện khác cũng không có khó khăn gì.

Lực chú ý bây giờ của nàng đều đặt trên chuyện làm sao để làm giàu.

Bây giờ nàng đã kiếm được món tiền đầu tiên, tuy đã tiêu rất nhiều tiền vào chuyện mua vật dụng sinh hoạt hằng ngày, nhưng vẫn còn đủ để triển khai kế hoạch của bản thân.

Mùa đông sắp tới rồi, nàng nhớ ra có một loại đồ ăn có thể lấy đi bán lấy tiền.

Thời điểm ở nhà, nàng phát hiện một ít sơn tra, đó là do khi mang thai ăn uống cảm thấy không ngon miệng, nên tìm một ít sơn tra. Sơn tra dại ở trên núi chỗ nào cũng có, bởi vì gây rất chua nên chỉ có tiểu hài tử hay thai phụ mới có thể ngẫu nhiên ăn một ít.

Tần Tình Tình nhớ lại, vừa nghĩ lại liền thấy sợ, quả sơn tra này không thích hợp cho thai phụ ăn, nếu không cẩn thận ăn nhiều sẽ khiến thai nhi không thể phát triển, nghiêm trọng hơn chính là sinh non. May mắn lúc trước nguyên chủ chỉ ăn một ít, không có gây ảnh hưởng lớn.

Đây có lẽ là nguyên nhân mà hai đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, biết mẫu thân cuộc sống trôi qua cũng không dễ nên không có ầm ĩ, vẫn luôn luôn ngoan ngoãn.

Nghĩ tới đây, Tần Tình Tình biểu tình nhu hoà đi không ít. Hôm nay ra ngoài lâu như vậy, thật là nhớ hai đứa nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK