Tần Tình Tình và Viên Vinh Dịch cùng ăn một bữa thật ngon, chờ khi canh cá chín, mỗi người lại uống một chén.
Viên Vinh Dịch cầm trong tay chén sứ mới mua, trên viền chén màu trắng có hình lá xanh, bên trong đựng canh cá màu trắng ngà, cảm thấy đồ ăn càng trở nên tinh xảo, hương vị cũng cực kỳ ngon.
Thở dài một hơi, Viên Vinh Dịch từ từ nói: "Tẩu tử, ngươi bây giờ thật tốt, nếu về sau ngươi vẫn như vậy thì thật tốt".
Hắn không phải là một người vụng về, biến hoá hai ngày nay của Tần Tình Tình lớn như vậy, hắn tất nhiên phát giác ra.
Tàn Tình Tình nghe vậy, thân mình cứng lại. Quả thật, biểu hiện của bản thân vẫn là khiến người khác nghi ngờ. Tuy nàng có ký ức của nguyên chủ, hoàn toàn có thể bảo trì bộ dáng lúc trước khiến người khác không nghi hoặc, sau đó lại từ từ thay đổi. Nhưng là nàng không có làm như vậy.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là điều kiện hiện tại trong cái nhà này thật sự quá kém cỏi. Nàng muốn nắm chặt thời gian nhanh chóng cải thiện loại điều kiện này. Đối với loại thay đổi này, nàng đã nghĩ sẵn lý do thoái thác rồi: "Tiểu đệ, ta và ngươi đều biết, ca ca ngươi trong khoảng thời gian này không về được. Nếu tẩu tử còn không mạnh mẽ lên, những người đó còn không hung ác khi dễ chúng ta. Trước kia đều là ca ca ngươi chống đỡ cái nhà này, nhưng hiện tại ca ca ngươi đang ở chiến trường xa xôi, như vậy hiện tại tẩu tử phải tới chống đỡ cái nhà này".
"Tẩu tử, ta cũng là nam tử hán, ta cũng có thể chống đỡ cái nhà này". Viên Vinh Dịch tỏ vẻ nói.
Tần Tình Tình cười sờ sờ đầu Viên Vinh Dịch, nói: "Chờ ngươi lớn lên cao như tẩu tử rồi lại tới chống đỡ cái nhà này".
Dáng người Tần Tình Tình nhìn có vẻ nhỏ bé, nhưng tuyệt đối cao một mét sáu lắm. Viên Vinh Dịch hiện tại chỉ là đứa nhỏ tám, chín tuổi, vẫn còn là cái tiểu đậu đinh.
"Tẩu tử ngươi chờ, Vinh Dịch rất nhanh sẽ lớn lên thật nhanh".
"Ừ. Vậy thì ngươi phải ăn thật nhiều cơm vào, như vậy mới nhanh lớn".
Ăn cơm xong, Tần Tình Tình đi dỗ Thần Hi với Đường Đường, cho hai đứa nhỏ ăn ít sữa, tuy sữa này không đủ để hai đứa nhỏ ăn no, nhưng sữa mẹ dinh dưỡng rất cao, ít nhiều cũng tốt một chút.
Nghỉ ngơi một chút, Tần Tình Tình lại đi ra cửa. Nàng muốn trước khi mùa đông tới vì cái nhà này xây dựng một cái hoàn cảnh thật tốt.
Cũng may Thần Hi cùng Đường Đường tương đối ngoan, nàng cũng yên tâm, hơn nữa Viên Vinh Dịch tuy còn nhỏ nhưng có tính tình nhẫn nại có thể ở bên trông hai đứa nhỏ, còn có Đại bạch ở bên chơi cùng, hai đứa nhỏ rời khỏi mãu thân một lát sẽ không sao.
Tần Tình Tình trước đi tới nhà Lí chính tìm Tần Xương Hỉ.
Hôm nay trên đường, nàng có quan sát Tần Xương Hỉ, phát hiện người này không tệ, tuy nói là thích buôn bán nhưng đối với mọi người thì coi như thành thật, chưa từng phát sinh chuyện ăn trộm hay sử dụng mánh lới. Nếu có thể, tìm hắn cùng nhau làm buôn bán cũng không tệ.
Đi tới nhà người ta, đương nhiên không thể đi tay không, Tần Tình Tình cầm cái rổ bên trong đựng ít trứng gà cùng điểm tâm.
Kết quả không ngờ khi nàng tới cửa nhà Lí chính, liền bị người huyên náo.
"Ôi trời ơi, mẹ ta ơi, Tình Tình ngươi sao lại tới đây, nhanh lên đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng đạp cửa, biết chưa? ". Một phụ nhân đang ở trong sân nhà Lí chính nói chuyện, thấy Tần Tình Tình muốn vào cửa, vội vàng xua tay không cho nàng vào, thanh âm cực kỳ khoa trương khiến người khác phải kinh ngạc.
Tần Tình Tình nhìn người trước mặt, đây không phải là tiểu thẩm Tống Như Hoa của nàng sao. Cha mẹ nàng đặt cho nàng cái tên này thật là có chút hữu danh vô thực, nàng lớn lên chính là dáng vẻ của kẻ lỗ mãng, không có nửa điểm cảm giác xinh đẹp như hoa một chút nào. Cố tình người này còn không tự biết, suốt ngày chạy tới cửa nhà người ta bát quái, mang theo dáng vẻ ta biết rất nhiều nội tình. Kết quả bởi vì nàng miệng thối, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.
"Tiểu thẩm, không biết là ngươi có ý tứ gì? Tần Tình Tình cư nhiên không thể gặp người sao? ". Tần Tình Tình không để ý tới nàng, vừa nhấc chân liền đi vào.
Nhưng khi nàng nhìn thấy nương tử Lí chính mày cũng nhíu lại, liền biết bản thân hôm nay hình như quá đường đột.
Tống Như Hoa đột nhiên vỗ vỗ đùi, thanh âm lớn đến nỗi hận không thể khiến cả thôn đều nghe thấy: "Ngươi cái nha đầu này, cha mẹ ngươi không có dạy ngươi sao? Trong nhà có người chết thì hai ngày đầu không được phép tới nhà người khác, bằng không sẽ mang đen đủi tới nhà đó. Ta vừa mới nói ngươi còn không nghe, nếu như trong nhà đại bá xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?".
Nương tử Lí chính mày nhăn càng sâu, vốn dĩ nàng chỉ có một ít không vui mà thôi, hiện tại lại bị nói như vậy, đây không phải là sống sờ sờ nguyền rủa nhà nàng ngày sau gặp đen đủi sao? Thật là, hai người này nhìn thấy đều không phải thứ người tốt lành gì.
Tần Tình Tình thấy tình trạng này, tức giận tiến lên, nói: "Tiểu thẩm, lời này của ngươi không đúng rồi. Người báo tin tới chỉ nói tướng công nhà ta ở trên chiến trường mất tích, cũng chưa chết. Mà cho dù chết, thời gian lâu như vậy, đen đủi muốn tới cửa cũng không thể. Ta chính là muốn nói, tướng công nhà ta còn chưa có chết, nếu để ta về sau nghe được ngươi nói vậy một lần nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi".
"Ai da. Mau tới, mọi người mau tới xem xem, ta làm trưởng bối còn chưa có nói cái gì, nàng liền đối với ta hung ác tàn nhẫn. Đây không phải là xem thường ta sao? Ôi trời ơi, ta không thể sống nổi nữa, Đại bá nương, ngươi phải tới phân xử cho ta, nàng khi dễ người khác. Ở trước mặt ngươi nàng còn làm như vậy, sau lưng còn không biết khi dễ ta tới nhường nào". Tần Tình Tình còn chưa nói cái gì, Tống Như Hoa liền kêu trời than đất khóc kêu oan.
"Được rồi. Đừng làm ầm ĩ nữa". Nương tử Lí chính bị làm ẫm ĩ đến đầu muốn đau, nàng xoa xoa trán mình "Ta hôm nay có chút không thoải mái, ta không tiễn các ngươi. Xương Hỉ, ngươi giúp ta tiễn các nàng đi".
Lúc này, Tần Xương Hỉ vẫn luôn trốn trong nhà xem náo nhiệt đành phải đi ra, hắn vỗ vỗ quần áo nói: "Ta một đại lão gia tiễn tẩu tử thì có chút không thích hợp, ta thấy vẫn là ta tiễn đại chất nữ trở về đi, nhà nàng có chút xa".
Tần Tình Tình thấy có thể cùng Tần Xương Hỉ nói chuyện, nếu mục đích đã thành cũng không có ý kiến gì, nàng đem đồ để xuống nói: "Nếu Đại nãi nãi thân mình không thoải mái, ta đây liền cáo từ trước".
Lễ nghĩa làm xong mới xoay người cùng Tần Xương Hỉ ra cửa, nương tử Lí chính thấy vậy ấn tượng đối với nàng tốt hơn nhiều.
Hai người ở trên đường đi, bởi vì không quá quen thuộc, nên có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn là Tần Tình Tình mở miệng nói trước: "Ở chỗ ta có một công việc buôn bán quan trọng, không biết đường thúc có nguyện ý nghe một chút hay không? ".
"Gọi đường thúc thì khách khí quá, ngươi gọi ta một tiếng Xương Hỉ thúc là được". Tần Xương Hỉ không thèm quan tâm vẫy vẫy tay, tiếp theo là rất gấp không thể chờ nổi hỏi: "Ngươi nói là buôn bán cái gì? Không bằng nói ra ta nghe một chút".
Hết Chương 16.