• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hương Hương.

Không mất một hồi công phu, rau hẹ hộp liền được ra lò. Tần Tình Tình đem ra mời mọi người đến ăn.

"Nhanh lên nhanh lên, để nguội liền ăn không ngon".

Bởi vì xem xét tới lượng cơm ăn của mọi người, Tần Tình Tình một hơi làm mười mấy cái rau hẹ hộp, đủ cho tất cả mọi người cùng ăn.

"Không nghĩ tới cái rau này còn ăn ngon như vậy. Ta nãy đã muốn hỏi, Tần gia muội tử, đây là cái gì vậy, mùi vị thật là thơm". Điền đại tẩu cầm một cái rau hẹ hộp, vừa ăn vừa hỏi.

"Cái này là rau hẹ, ta cũng là trước kia nghe người khác nói, hôm nay lên núi liền hái một ít về. Đây không phải là thấy trong nhà không có đồ ăn sao, nên nghĩ hái một ít về ăn thử".

"Tần gia muội tử, không phải là ta khen ngươi, nhưng trù nghệ này của ngươi, thật sự là rất tốt a". Điền đại ca hướng Tần Tình Tình giơ lên ngón tay cái.

"Các ngươi thích ăn là được". Tàn Tình Tình vốn dĩ ăn ít, ăn xong một cái liền hướng phòng bếp đi xử lý thịt gà.

Điền đại ca không hổ là thợ săn, tay nghề sử dụng dao quả thật không tồi, hắn đều dựa theo yêu cầu của Tần Tình Tình đem hai con gà xử lý rất tốt. Đem từng khối thịt trên người con gà thái xuống để một bên, còn xuơng gà chặt lớn nhỏ không sai biệt lắm.

Tần Tình Tình đêm từng khối thịt thái nhỏ đặt qua một bên ướp gia vị. Còn xương gà thì đặt ở trong nồi dùng nước nấu.

Nàng đã đem một giọt linh tuyền thả vào chum nước, điều này làm cho nước trở nên ngọt lành hơn. Đồng dạng, nguyên nhân bởi vì do nước, nên đồ ăn lần này làm đặc biệt thơm ngon hơn.

Đem nước xương gà lọc qua một hồi, thêm nước trong, để vào lát gừng, táo đỏ, rượu, cùng với một chút dấm, dùng lửa lớn nấu chín sau chuyển sang lửa nhỏ ninh. Làm xong những bước này, Tần Tình Tình cũng ra ngoài theo mọi người nói chuyện phiếm.

Điền đại tẩu cùng Điền đại ca đi vào trong buồng xem hai đứa nhỏ, liền thấy một con mèo trắng đang đùa giỡn cái đuôi.

"Trời ạ, Tần gia muội tử, đây là cái gì? Ngươi nhanh đuổi nó đi, cẩn thận nó đem hài tử cào bị thương".

"Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu, nó rất có linh tính". Tần Tình Tình vuốt ve đầu Đại bạch, xem như là trấn an nó, đồng thời đem tiếng kêu rên của Đại bạch vang lên trong đầu bào trừ đi ra ngoài.

Đại bạch hiện tại rất hối hận, phi thường hối hận. Các tiểu chủ nhân quả thực là ác ma, tuy rằng đáng yêu, nhưng là lực phá hoại cũng rất lớn. Nó lập tức phải bảo vệ cái đuôi của mình không bị các tiểu chủ nhân nắm hư. Còn muốn tránh cho tiểu chủ nhân đem lông của nó cho vào miệng. Lại còn phải chịu đựng cái nhân loại ngu xuẩn này đối với nó không tín nhiệm. Thật sự là quá đả kích nó rồi.

"Ai, nếu ta cũng có thể có hài tử thì tốt rồi. Ngươi xem chúng thực là đáng yêu". Điền đại tẩu thanh âm trầm thấp xuống.

"Yên tâm đi, sẽ có, tin tưởng ta". Điền đại ca mặt đỏ lên. Có chút luống cuống tay chân an ủi nàng.

Điền đại ca cùng Điền đại tẩu là từ nơi khác chạy tới, nhưng là bởi vì thời điểm chạy nạn làm tổn thương thân mình, cho nên kết hôn nhiều năm như vậy vẫn chưa có hài tử. Tuy nói tốn không ít tiền đi xem đại phu, nhưng đều không trị được. Cũng bởi nguyên nhân này, nên Điền đại tẩu nhìn hai đứa nhỏ mới có thể thích như vậy.

Tần Tình Tình nhìn hai người liếc mắt một cái, cũng an ủi: "Ta xem các ngươi cứ yên tâm đi, Điền đại ca cùng Điền đại tẩu còn trẻ như vậy, tương lai khẳng định sẽ có hài tử. Hơn nữa, hai người các ngươi đều tốt như vậy, ông trời sẽ không bạc đãi người tốt".

"Haha... Tần gia muội tử, ngươi thật là càng ngày càng biết nói chuyện". Điền đại tẩu khôi phục rất nhanh, sau đó liền chuyển miệng cười "Ta ngửi thấy mùi thơm, ngươi lại làm cái gì ăn ngon vậy? Ta phát hiện tay nghề Tần gia muội tử càng ngày càng tốt".

Cảm thụ được bầu không khí vui sướng chung quanh, Tần Tình Tình tâm tình cũng thả lỏng hơn. Hơn nữa âm thầm quyết định, chờ khi mình học xong y thuật, nhất định phải vì Điền đại tẩu điều trị thật tốt, làm cho nàng có thể đạt thành tâm nguyện, có được hài tử của chính mình.

"Còn phải đợi một lát nữa, đồ ăn cũng sắp được rồi". Tần Tình Tình bước nhanh vào bếp, đem xương gà vớt ra ngoài, còn canh thì để qua một bên. Đồng thời ở trong lòng ghi nhớ, ngày mai lên trấn trên phải mua một chút chén bát trở về, bằng không liền không có cái dùng.

Đem xương gà dư lại cho vào nồi xào, thêm chút gia vị, đường, ớt xiêm cho ngon miệng. Tiếp theo cho thêm chút nước, đảo qua lại cho đến khi nước gần cạn, một mùi hương của gà cay xào liền bay ra.

Chỉ là đáng tiếc,Tần Tình Tình không có phát hiện ớt xanh, chỉ ở trong núi hái một ít ớt xiêm, nếu không món này sẽ càng thêm thơm ngon hơn.

Ngoài ra, Tần Tình Tình còn lấy một chút bột mì, tính làm sủi cảo ăn.

Sủi cảo nhân thịt gà rau hẹ, thêm mấy quả trứng gà, đều là nguyên liệu nấu ăn từ thiên nhiên, hương vị đương nhiên là cực kỳ ngon. Dưới sự hỗ trợ của Điền đại tẩu, hai người rất nhanh liền gói xong lượng ăn của bốn người. Bởi vì thịt gà tương đối nhiều, còn dư lại một phần nhân chưa dùng tới. Cũng may thời tiết chuyển lạnh, để một hai ngày, cũng không sao.

Thịt gà cay thơm ngào ngạt cùng một bồn lớn sủi cảo và canh suông. Một bữa tối phong phú đã chuẩn bị xong.

Bốn người ăn đồ ăn thơm ngào ngạt, cảm giác có vô số lời có thể nói. Điền đại ca ăn, hốc mắt liền đỏ. "Nếu lúc trước không phải vì có Viên gia huynh đệ, sao có ta của ngày hôm nay. Năm đó, nếu không có hắn ở trong núi cứu ta, ta đã sớm chết ở trên núi, nào còn có thể ngồi đây ăn cơm. Vốn dĩ nói chờ hắn về huynh đệ chúng ta lại lên núi săn thú, ai biết liền không còn cơ hội. Ai.... Thật là, thế sự khó liệu a!!".

Nghe được mấy lời này, mọi người đều giống như bị ấn nút tạm dừng, tất cả đều dừng lại động tác.

"Không. Ca ca không có chết. Ta đã hỏi qua, hắn chỉ là mất tích, hắn chưa có chết, hắn sẽ trở về". Trên gương mặt của Viên Vinh Dịch tràn đầy quật cường, không muốn tin tưởng chuyện này. Ca ca hắn lợi hại như vậy, không có khả năng sẽ ở trên chiến trường chết đâu. Chuyện này không có khả năng.

"Đúng vậy, hắn không có chết, chúng ta sẽ ở chỗ này chờ hắn, sẽ chờ đến lúc hắn trở về". Tần Tình Tình ôm lấy Viên Vinh Dịch, vỗ vỗ bờ vai hắn trấn an.

Dưới không khí này, tất cả mọi người đều thấy không dễ chịu. Ngoại trừ trầm mặc cũng không nói cái khác, vì vậy liền tan rã trong không vui.

Ban đêm, Tần Tình Tình thu thập xong chén đũa, tính về phòng nghỉ ngơi, liền nghe được trong phòng Viên Vinh Dịch truyền tới tiếng khóc. Trầm ngâm một chút, nàng gõ cửa, nói: "Tiểu đệ, tẩu tử có chuyện muốn nói, có thể đi vào không?".

Qua một hồi, nàng mới nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm rầu rĩ: "Tẩu tử, có thể".

Tần Tình Tình đẩy cửa đi vào, phát hiện Viên Vinh Dịch hốc mắt hồng hồng ngồi ở mép giường, gối đầu ở trên đã ướt một mảng, xem ra đã khóc một lúc.

Tần Tình Tình hôm nay luôn nghĩ làm sao trôi qua những ngày tốt lành, lại đã quên để ý tình huống của Viên Vinh Dịch. Nói thế nào thì hắn cũng chỉ là hài tử mới chín tuổi mà thôi, mất đi sự yêu thương trước tới nay của ca ca hắn, đối với hắn là một đả kích có thể nghĩ.

"Tiểu đệ, ngươi là đang nhớ ca ngươi, phải không? ". Tần Tình Tình nhẹ giọng hỏi.

Nghe được Tần Tình nói, Viên Viên Dịch giống như là bị cái gì kích thích, giọng nói đột nhiên cao hơn: "Ca ca không có chết".

Hết Chương 8.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK