Đổng Phương thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ có Khâm sai đại nhân tới làm chỗ dựa cho Tần Tình Tình. Nếu như nàng biết rõ có người tới, sẽ không đem mấy thứ này để lên bàn. Hiện tại tình huống biến thành cái dạng này, nàng thật lòng cũng không biết nên thu thập như thế nào. Cuối cùng đành xám xịt rời khỏi, cố gắng hết khả năng giảm sự tồn tại của mình. Nhưng Tần Tìn Tình cũng không phải loại người hào phóng, không có đạo lý bị người khi dễ chỉ biết chịu đựng.
Thời điểm Đổng Phương vừa đi tới cửa, Tần Tình Tình mở miệng: "Đại bá nương, hôm nay thật đúng là cám ngươi đã đưa đồ tới. Nhưng kem dưỡng da này ngươi vẫn là tự cầm về đi, đồ ngươi đã dùng, chúng ta cũng không dám thu".
Ân Triệu Lê cũng là thức thời, thấy Tần Tình Tình đề cập một câu chuyện, phối hợp một cách tự nhiên nói: "Lễ vật hài tử đoán tương lai sao có thể đưa thứ này lên, vạn nhất không cẩn thận lấy tới tay thì phải làm sao? Nhưng mà cháu trai cháu gái của ta thông minh như vậy, cũng sẽ không lấy mấy thứ rẻ tiền này".
"Đó là đương nhiên. Nhưng thứ này cũng thật là thơm, Đại bá nương, ngươi vẫn là cầm thứ này về đi. Nếu như không cẩn thận bị đứa nhỏ cho vào mồm ăn thì không tốt. May mắn đứa nhỏ nhà ta ngày thường thông minh, không bị mấy thứ này làm mờ mắt".
Lúc này, sẽ không có người đi đắc tội Tần Tình Tình, tự nhiên đều nhìn Đổng Phương không vừa mắt.
Đổng Phương cũng là tâm tư chuyển rất nhanh, chòng mắt chuyển một cái, liền nói: "Đúng vậy, đều tại ta ánh mắt nông cạn. Cái này là trong nhà Lão phu nhân lúc trước tặng cho ta, đây là hàng mới của năm nay. Ta hôm nay cũng là vừa vặn lấy ra, , bình thường đều không dám dùng. Ta nghĩ cái này ở trên người ta xem như là đồ quan trọng, cho nên không nghĩ nhiều liền bỏ lên. Bởi vì chuyện tới khẩn cấp, ta lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ tới lại chọc ra chuyện sai lầm lớn như vậy, thật sự xin lỗi. Ngươi phải tin tưởng ta, ta không phải cố ý".
Đổng Phương nói không dài, nhưng ý tứ bên trong lại rất nhiều. Một là nàng cùng chủ nhà quan hệ rất tốt, hai là nàng chỉ đơn thuần muốn đem đồ tốt đưa lên, ba là nàng ý thức được bản thân làm sai nên vội vàng xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn. Nói tóm lại, Đổng Phương nàng là một người vô tội.
Nhưng Tần Tình Tình căn bản không ăn dáng vẻ này của nàng, trực tiếp cười lạnh một tiếng, nói: "Đại bá nương, không nghĩ tới tài ăn nói của ngươi vẫn là tốt như vậy. Chuyện hôm nay rốt cuộc là ngươi cố ý hay vô tình, ta nghĩ trong lòng ngươi rõ ràng. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được, hy vọng chúng ta từ nay về sau không bao giờ gặp lại. Người tới, tiễn khách".
Tần Tình Tình một chút thể diện cũng không có lưu cho Đổng Phương, chỉ còn kém trực tiếp đuổi người.
Tần Phùng thị lúc này ngồi không yên, nếu đuổi Đổng Phương, đây không phải là không cho nàng mặt mũi sao. Vì thế vị Lão thái thái này vỗ bàn nói: "Đó là Đại bá nương của ngươi, chính là thân thích đứng đắn của ngươi. Ngươi vừa phát đạt thì không nhận thân thích của mình đúng không?".
Tần Tình Tình cười dịu dàng, nói: "Ta tưởng thân thích nhà mình sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này. Lại nói, không phải lúc trước cha ta đã đem ta đuổi khỏi nhà rồi sao? Chuyện này ta chính là nhớ rõ ràng rành mạch".
"Cha ngươi đó là lời nói lúc tức giận, ngươi còn muốn giận dỗi với cha ngươi sao?".
"Vì cái gì không thể? Chẳng lẽ ta bị người khi dễ chỉ có thể chịu đựng sao? Tần Tình Tình ta cũng không phải loại người nhẫn tâm im hơi lặng tiếng. Lại nói, ai đối tốt hay không tốt với ta, trong lòng ta hiểu rõ. Chỉ cần một nhà già trẻ các ngươi đừng không có việc gì chạy tới gây phiền phức cho ta, thì nên hiếu kính thì ta sẽ hiếu kính. Nếu các ngươi về sau lại chạy tới đây làm ầm ĩ, vậy Tần Tình Tình ta cũng không phải loại người dễ khi dễ".
Ân Triệu Lê ở một bên xem giống như được mở rộng tầm mắt, trong đầu nghĩ bức thư tiếp theo nên viết cho Viên Vinh Cẩn như thế nào. Không đi xem náo nhiệt không phải phong cách của hắn.
Ân Triệu Lê trực tiếp bày ra tư thái của khâm sai đại nhân, nói: "Nói rất đúng, ngươi chính là người vì triều đình có cống hiến rất lớn. Ta đã tấu lên Thánh thượng, chờ tương lai tướng công ngươi đánh thắng trận trở về, chắc chắn không thiếu được một cái danh cáo mệnh, sao còn có thể ở nơi này bị người hương dã tùy ý khi dễ. Về sau nếu lại có chuyện này, ngươi trực tiếp đi tới huyện nha tìm Huyện lệnh. Chuyện này bản quan thay ngươi làm chủ".
Trời ạ! Cáo mệnh phu nhân.
Người toàn bộ thôn sợ đến ngây người. Đợi sau khi mọi người thu hồi biểu tình kinh ngạc đến ngây người. Ân Triệu Lê rất là khoái trá chuẩn bị rút lui. Trước khi đi, hắn còn không quên từ chỗ Tần Tình Tình mang đi một đống thức ăn. Diễn đàn lê quý đôn. Người trong thôn nghe nói Tần Tình Tình muốn trở thành cáo mệnh phu nhân, bỗng nhiên có chút cảm giác khẩn trương, rối rít cáo từ ly khai.
Nhưng một nhà Điền đại tẩu cùng Tần Tình Tình có quan hệ tốt, đặc biệt lưu lại giúp nàng thu thập chén đĩa, thuận tiện hướng Tần Tình Tình hỏi thăm tình huống của Viên Vinh Cẩn. Mấy ngày trước còn thấy tới đưa tin chết trận, sao giờ lại nói muốn đánh thắng trận trở về?
Chuyện này Tần Tình Tình đã cùng thống nhất với Ân Triệu Lê. Đối với bên ngoài nói Tần Tình Tình cố ý nhờ cậy Ân Triệu Lê, hương hương, cho nên Ân Triệu Lê mới cho người đi tra, lúc này mới phát hiện tin tức Viên Vinh Cẩn còn chưa chết. Nói tóm lại, chính là đem tình huống Viên Vinh Cẩn và Ân Triệu Lê nói khác đi, để tránh bại lộ.
Chờ cho chuyện này xử lý thoả đáng, cũng tới lễ mừng năm mới. Trong khoảng thời gian này, Tần Tình Tình thành công làm ra các loại sản phẩm từ đậu, đậu hủ, đậu phao, đậu rang, mấy thứ này Tần Tình Tình đều áp dụng ở trong tiệm lẩu trước. Những món này ăn cùng với lẩu rất được mọi người ủng hộ.
Lúc ăn lẩu kết hợp với món đậu hủ pha lẫn hành lá để giải ngán, quả nhiên rất được mọi người khen ngợi. Mọi người sau khi ăn xong đều rối rít hỏi cái này được làm từ gì, có thể mua được ở đâu. Nhưng hiện tại đậu nành trong nhà Tần Tình Tình có hạn, cho nên không thể cung ứng ở phạm vi lớn, hiện tại chỉ có thể cung cấp ở trong tiệm. Hơn nữa, mỗi ngày đều sẽ có hạn lượng, ngoại trừ ban đầu vì mở rộng nên tặng cho mỗi bàn một đĩa.
Hiện tại một nhà Thạch nương tử bận rộn không ít, không ngừng phụ trách làm tương vừng, còn phải làm ra các loại sản phẩm từ đậu, lại còn phải làm các loại công việc trong nhà, mỗi ngày đều vội đến chân không chạm đất. Hiện tại xem ra Tần Tình Tình phải đi mua thêm chút nhân thủ trở về. Lần này, Tần Tình Tình ngựa quen đường cũ, vẫn như cũ tìm người quen - Vương bà.
Nhưng lần này không cần Tần Tình Tình đi trấn trên chọn người. Tần Tình Tình bây giờ cũng là đại nhân vật, Vương bà rất là nguyện ý mang theo người trong tay mình tới nhà Tần Tình Tình. Phục vụ tới tận cửa, nhất định sẽ được khen thưởng.
Tần Tình Tình phái Thạch Thiết Trụ đi nói với Vương bà yêu cầu chọn người của mình. Nàng không yêu cầu tất cả đều là trẻ tuổi có sức lao động, hoặc là những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Nếu có thể tìm được cả một gia đình thì càng tốt, nếu như thành thạo một nghề thì càng cầu mà không được.
Nghe được yêu cầu của Tần Tình Tình, Vương bà rất là vui vẻ chọn đủ nhân mã rồi xuất phát. Xem ra những người còn đọng lại trong tay nàng cuối cùng cũng có người mua. Tuy Tần Tình Tình hiện tại được quan gia coi trọng, nhưng trong mắt Vương bà, nàng vẫn còn trẻ tuổi. Ngay cả bản lãnh chọn người, cùng gia đình nhà giàu cũng không giống nhau. Cho nên nói, lần này Vương bà mang người tới, thật đúng là không giống người thường.
Đầu tiên là vài gia đình, sau đó là mấy lão hán và cụ bà hơn bốn năm mươi tuổi, cuối cùng là mấy nha đầu tiểu tử tuổi còn nhỏ. Tuy nhìn qua không có tác dụng gì lớn, nhưng đều là phù hợp với yêu cầu của Tần Tình Tình. Có câu nói nhà có người già như có bảo vật, Vương bà nàng chính là mang theo rất nhiều bảo bối tới.
Tần Tình Tình mặc kệ Vương bà nghĩ gì, nàng từ bên trong đám ngươì chọn ra hai hộ gia đình, sau đó chọn hai cụ ông và một lão bà bà. Hai cụ ông này là một đôi huynh đệ, lúc trước chạy nạn tới đây, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ đành bán mình làm nô. Tuy làm vậy thì giá trị con người sẽ không cao, nhưng tốt xấu gì cũng kiếm được miếng cơm.
Hai người tên Trần Đại và Trần Nhị, bởi vì lúc chạy nạn bị thương thân mình, một người bị què, một người khác không bị tật xấu gì. Nhưng hắn đã nói trước, nhất định phải được ở cùng huynh đệ của mình. Cho nên hai người mới kéo dài lâu như vậy cũng không ai mua, nhưng nhờ vậy giúp Tần Tình Tình nhặt được một cái tiện nghi.
Tuy Trần Đại bị què nhưng có tay nghề nuôi gia súc cực kỳ tốt. Mà Trần Nhị trước kia ở trong nhà là thợ mộc, tất cả những thứ liên quan tới thợ mộc đều không làm khó được hắn. Nhưng về khoản khắc hoa tinh tế lại có chút khiếm khuyết. Hai người này nếu ở trong nhạc giàu thì khả năng không có tác dụng gì lớn, nhưng đặt ở chỗ Tần Tình Tình thì lại có tác dụng lớn.
Còn lão bà kia tên là Lâm Thanh, khi còn trẻ là một tú nương, bởi vì đắc tội với chủ nhà nên bị bán đi. Bởi vì tuổi lớn, mắt không còn tinh tường, nên vẫn không có ai mua. Hai hộ gia đình không có gì đáng nói, , hương hương, thân thế cùng một nhà Thạch nương tử không khác nhau mấy. Một nhà họ Triệu, một nhà họ Lữ. Tần Tình Tình trước an bài hai hộ gia đình đi theo nhà Thạch nương tử cùng làm việc. Bây giờ là mùa đông, công việc trong đất chưa tới lúc phải làm. Đợi bổ sung đủ người, thì mới bắt đầu làm.
Hết Chương 51.