• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hương Hương.

Ngày mùng hai, Viên Vinh Cẩn từ sớm đã thu thập xong hành trang, làm tốt chuẩn bị. Đợi ăn xong bữa sáng, hắn nhìn thấy Tần Tình Tình còn chưa có động tác gì, thì hỏi: “Hôm nay ngươi không trở về nhà mẹ đẻ sao?”.

“Cha ta đã đem ta đuổi ra khỏi cửa, nhà kia có cái gì tốt để quay về?". Tần Tình Tình đối với chuyện này không để ý chút nào. Nàng đã sớm hy vọng có thể cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, nếu như Viên Vinh Cẩn trên phương diện này là người cổ hủ, vậy nàng cần phải xem kỹ lại quan hệ hai người một chút.

“Bởi vì như vậy, cho nên mới càng cần phải trở về.”. Khoé miệng Viên Vinh Cẩn gợi lên ý cười, làm người ta có chút sởn tóc gáy.

Cũng đúng, là thời điểm nên chấm dứt. Tần Tình Tình ở kiếp trước là cô nhi, đối với việc xử lý quan hệ với những người như này không có kinh nghiệm gì, lần này vừa lúc đi theo để kiến thức một chút. Không biết tại sao, Tần Tình Tình cảm giác lần này đi Tần gia, người gặp xui xẻo khẳng định không phải là nàng.

Một đường tâm tình tốt, rất nhanh, một nhà bốn người bọn họ đã tới Tần gia. Nhưng chuyện khiến người khác kinh ngạc chính là,, cha mẹ Tần Tình Tình vậy mà cũng về nhà mẹ đẻ, cho nên không có ở nhà. Cũng không biết rốt cuộc là cố ý tránh đi hay là vô tình. Mà ở đây, tiểu cô Tần Tình Tình cũng dẫn theo bọn nhỏ trở lại.

Viên Vinh Cẩn cứ như vậy ôm Đường Đường đứng ở trong viện, phong độ không phải người bình thường có thể so. Nhưng bởi vì Viên Vinh Cẩn luôn luôn đều là hình tượng đầy râu xồm xoàm, sau khi cạo râu cũng chưa từng ra cửa một chuyến, cho nên người Tần gia trong khoảng thời gian ngắn không có nhận ra. Người này là ai thế? Người Tần gia đầy mặt nghi vấn, trên mặt toàn viết những lời này.

“Cha, những người này thật ngốc, ngay cả người cũng không biết”. Đường Đường đồng ngôn đồng ngữ đánh vỡ tình huống xấu hổ này.

Nhưng mà, chờ khi người Tần gia phản ứng lại, đồng thời đều trừng Đường Đường. Một tiểu oa nhi vậy mà lại nói bọn họ ngốc, thật là không có giáo dưỡng! Đối với ánh mắt công kích của bọn họ, Đường Đường cơ bản là miễn dịch. So mắt lớn, ai có thể so được với Đường Đường đại nhân. So hung dữ, ai có thể so được với cha lúc chưa cạo râu. Cho nên Đường Đường rất là không có áp lực trừng mắt nhìn lại.

Nhưng Viên Vinh Cẩn sẽ không đồng ý có người trừng nữ nhi của mình, hắn rất là có thâm ý nhìn quét một vòng người chung quanh, hàn quang trong mắt không chút nào che dấu. Ánh mắt giống như có thể giết người, thật đúng là doạ tới không ít người. Rất nhanh, tất cả mọi người đều bại trận, không còn ai dám ngẩng đầu nhìn. Đường Đường còn không biết tình huống chân chính, còn tưởng rằng ánh mắt của mình quá mức lợi hại, kiêu ngạo mà ngẩng đầu nhỏ, chờ được cha khích lệ.

Viên Vinh Cẩn thu hồi khí thế khiến cho người ta sợ hãi của mình, sờ sờ đầu nhỏ khuê nữ nhà mình, cười nói: “Vẫn là Đường Đường của nhà chúng ta lợi hại, không hổ là khuê nữ của ta. Tương lai nếu là có người dám khi dễ ngươi, nói cho cha, cha thay ngươi làm chủ".

Đường Đường ở một bên cười làm nũng, không khí thoạt nhìn rất là hòa thuận, trừ bỏ người Tần gia vẫn còn đang ngây ngốc. Người này…… Đây là tướng công Tần Tình Tình? Gạt người. Tuy quan hệ của bọn họ và Tần Tình Tình không tốt, nhưng tình cảnh lúc trước đại hôn vẫn là nhớ rõ. Khuôn mặt đầy râu xồm của Viên Vinh Cẩn thật khiến người ta ấn tượng khắc sâu. Nếu không phải bởi vì diện mạo của hắn thật sự quá mức dọa người, sao có thể thời gian qua lâu như vậy cũng không có ai nguyện ý gả cho hắn. Lúc ấy, khi triều đình hạ lệnh tìm người hôn phối, cũng sẽ không đem nha đầu Tần Tình Tình đẩy ra.

Ai biết người ta sau khi đem râu cạo sạch, lại đẹp như vậy.Trên đời này sao lại có một nam nhân lớn lên đẹp như vậy, quả thật là không khoa học. Người Tần gia sau khi lấy lại phản ứng, vừa nhiệt tình chiêu đãi Viên Vinh Cẩn, vừa cho người đi gọi cha mẹ và đệ đệ Tần Tình Tình trở về, nhưng lại bị Viên Vinh Cẩn từ chối.

“Không cần phiền toái như vậy, chúng ta chỉ tới đây nhìn một chút, sau đó sẽ đi”.

Viên Vinh Cẩn lần này tới làm cái gì? Không sai, thị uy! Ngày hôm qua, hắn đã tìm Điền đại ca hỏi thăm qua tình huống của Tần Tình Tình. Biết nàng bị người nhà mẹ đẻ khi dễ, nhưng là ngại hiếu đạo áp bách cho nên không thể làm ra chuyện phản nghịch. Nhưng mà hắn ở phương diện này thì không có trở ngại. Người nhà của mình sao có thể để người khác khi dễ. Viên Vinh Cẩn tới đây chính là để chấm dứt. Hắn đầu tiên đi tới trước mặt Đổng Phương, trên mặt hiện lên tươi cười, nhưng lại làm người ta cảm thấy rét run.

“Vị này chính là Đại bá nương, trong khoảng thời gian này, thật đúng là “cảm tạ” ngươi đã chiếu cố nhà của chúng ta, mọi chuyện đều không thể thiếu Đại bá nương “hỗ trợ”. Nhưng ngươi tuổi đã lớn, về sau mấy việc này không phiền toái ngươi. Nếu không vạn nhất xảy ra cái chuyện không may gì, chúng ta cũng đảm đương không nổi”.

Thanh âm Đổng Phương có chút run rẩy, nhưng vẫn cường ngạnh nặn ra một nụ cười, nói: “Xem ngươi nói lời này, người một nhà không phải nên hỗ trợ nhau sao”.

“Nghe nói nhi tử ngươi hiện tại sắp phải đi thi, không biết có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?”.

Hai chữ “Hỗ trợ” Viên Vinh Cẩn Cẩn cắn cực kỳ nặng, vừa nghe đã biết không có trợ giúp tốt đẹp gì. Mặc kệ hiện tại Đổng Phương nghĩ sai ý hay nghĩ đúng ý, quan hệ tới con trai của nàng,, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra bất luận cái sai lầm gì. Vì thế nàng cuống quít cự tuyệt đề nghị hỗ trợ của Viên Vinh Cẩn, liên tục tỏ ra không cần hắn hỗ trợ.

Viên Vinh Cẩn lại giống như người không có việc gì phất phất tay, nói: “Nếu nói như vậy, vậy quên đi. Ta ở Kinh thành vốn có nhận thức một ít người, nếu Đại bá nương muốn để cho hắn tự mình đi rèn luyện một chút. Như vậy cũng tốt,dù sao bên trong quan trường rắc rối nhiều lắm, hiện tại thua thiệt so với về sau thua thiệt thì tốt hơn”.

Ý tứ trong lời nói của Viên Vinh Cẩn, Đổng Phương nghe hiểu rõ. Xem ra về sau mình phải đối với Tần Tình Tình tốt một chút. Nếu không nhi tử của mình bị làm chậm trễ thì không tốt. Thôi, hiện tại nàng liền nhịn một chút. Chờ tương lai nhi tử mình thi đậu Trạng Nguyên, đến lúc đó nàng được làm quan gia Lão thái thái, luôn có cơ hội để thu thập trở lại. Không phải có câu nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao. Trên chiến trường đao thương không có mắt, nói không chừng một ngày nào đó hắn lại chết ở trên chiến trường.

Đổng Phương không dấu vết đánh giá Viên Vinh Cẩn một chút, cảm thấy người này so với những người trên triều đình nhìn thấy ở chủ nhà trước kia khí thế mạnh hơn nhiều. Chỉ có thể trước âm thầm nhịn xuống khẩu khí này. Nàng xuất tha là nha hoàn, điều nàng học được đầu tiên chính là nhẫn. Viên Vinh Cẩn cũng không có ở chỗ nàng dây dưa nhiều, hắn đổi sang một mục tiêu khác.

“Còn vị này chắc hẳn là Tiểu thẩm, nghe nói ngươi ở nhà của chúng ta chơi thật làvui vẻ”.

Viên Vinh Cẩn cũng không nói nàng làm sai chỗ nào, chỉ là nhìn chằm chằm nàng, hàn quang trong mắt chợt lóe lướt qua. Đối với loại địch nhân càn quấy không biết tốt xấu này, phương pháp tốt nhất là nhanh chóng giải quyết, tránh cho tương lai chọc ra phiền toái.

Tống Như Hoa cũng không có định lực như Đổng Phương, một thân thịt mỡ bị dọa đến run run rẩy rẩy, mồ hôi trên mặt không ngừng rơi, cả người run rẩy nói không ra lời. Nếu không phải bên cạnh có người đỡ, đoán chừng đã sợ tới mức bò trên mặt đất nhiều. Đối với người như vậy, Viên Vinh Cẩn cũng không dây dưa nhiều, chỉ là cảnh cáo một câu liền rời đi.

Sau đó, hắn đối với mọi người cao giọng nói: “Lần này ta trở về cũng đã nghe được rất nhiều tin tức, tức phụ của ta bị các ngươi nói là không có gia giáo, làm nhục gia môn, đã bị các ngươi đuổi ra khỏi cửa. Nhưng ta nghĩ dù sao cũng là người một nhà, quan hệ sao có thể cứ như vậy”.

Hắn nói những lời này khiến mọi người như thấy được hy vọng, chẳng lẽ là tới giảng hòa? Nhưng là, câu tiếp theo của Viên Vinh Cẩn đem tâm mọi người đánh ngã tới trên đất.

“Nếu đã phân vậy thì phân hoàn toàn đi, không ta sợ tới lúc đó lại có người đổi ý thì không tốt. Cho nên ta tới đây làm người chứng kiến. Tức phụ của ta đã có ta tới quản giáo, về sau các ngươi không cần tới nhúng tay”.

Nói, hắn cũng không màng người phía sau phản ứng thế nào, trực tiếp dẫn Tần Tình Tình trở về. Lúc ở Tần gia, Tần Tình Tình vẫn luôn không nói chuyện. Trong lòng nàng hiểu rõ, khi nào thì cần cho người nào đó cơ hội biểu hiện. Những lời Viên Vinh Cẩn ban nãy nói rất hợp khẩu vị của nàng. Cứ như vậy, bản thân xem như cùng đám người bọn họ hoàn toàn chặt đứt quan hệ. Thật là……không hiểu sao cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Viên Vinh Cẩn vừa nãy tuy nói chuyện rất là khí phách, nhưng trong lòng còn thấp thỏm một ít, thật ra đây cũng coi như là một loại thử đối với Tần Tình Tình. Hiện tại xem ra, hắn vẫn rất vừa lòng biểu hiện của Tần Tình Tình. Trọng cảm tình, nhưng lại không ngu hiếu, tương lai có thể đảm đương một ít chuyện lớn. Xem ra, lần trước hắn vẫn là đi quá vội vàng,, hương hương, vậy mà không có phát hiện tiểu tức phụ của mình có bất đồng lớn như vậy. Chẳng lẽ đây chính là làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ trong truyền thuyết sao? Viên Vinh Cẩn không cầm được nhớ tới nương của mình, nữ nhân kia cũng là vì mình không tiếc hy sinh.

Bên Tần Tình Tình không khí không tồi, nhưng là Tần gia lại là rối loạn. Vốn là mừng năm mới vô cùng náo nhiệt, kết quả bị người náo loạn như vậy, cho dù là ai cũng không cao hứng nổi. Tần Phùng thị cũng là người có tính tình, vậy mà khiến cho nàng bị mất mặt ở trước mặt con rể. Thôi, cháu gái này không cần cũng được. Còn bên Đổng Phương, khuê nữ nàng cũng đang cùng nàng giận dỗi. Trước kia đã nói để cho nàng gả cho Viên Vinh Cẩn, kết quả Đổng Phương chết sống không muốn, hiện tại thật là vô cùng hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK