Tần Tình Tình thật vất vả về tới nhà, không màng thân thể mệt nhọc của chính mình liền đi vào trong phòng xem hai đứa nhỏ.
"Tẩu tử, ngươi yên tâm, bọn chúng hai đứa nhưng là rất ngoan, căn bản không có khóc nháo, ta vừa mới cho bọn chúng uống nước xong".
Viên Vinh Dịch đang ở trong phòng đọc sách cho hai đứa nhỏ nghe, hai đứa nhỏ một bên nghe tiếng đọc sách lanh lảnh, một bên chơi đùa ngón tay đối phương, mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu thúc thúc, có thể nói là cực kỳ cho mặt mũi. Tần Tình Tình nhìn hai tiểu gia hoả, cầm lòng không đậu hôn hôn hai cái.
"Tiểu đệ, ta lần này vào núi, vừa vặn bắt được hai con gà rừng trở về, chúng ta hôm nay ăn ngon một bữa. Hôm nay tẩu tử thu hoạch được rất nhiều. Ngươi qua nhà Điền đại tẩu đem bọn họ gọi tới, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm".
"Được". Viên Vinh Dịch cũng không có thắc mắc Tần Tình Tình một cái nữ tử sao có thể săn được con mồi trở về. Hắn trước nay luôn luôn trầm ổn, nghe được có đồ ăn ngon cũng lộ ra bản tính tiểu hài tử, liền cười chạy qua Điền gia gọi người.
Tần Tình Tình hôn hôn hai tiểu bảo bối, đem Đại bạch thả ra, nói: "Ta muốn đi nấu cơm, ngươi giúp ta nhìn hai đứa nhỏ, không được có chút sơ suất, đã hiểu chưa? Đúng rồi, nguơi đã làm theo yêu cầu của ta tắm rửa sạch sẽ chưa?".
"Có, có. Chủ nhân, ngươi không tin ngửi ngửi thử xem, nhân gia đã tắm rửa rất thơm". Đại bạch phe phẩy cái đuôi nhìn Tần Tình Tình lấy lòng, sợ nàng có một chút không hài lòng liền đem nó ném về không gian, không cho nó bồi hai tiểu chủ nhân chơi.
Tần Tình Tình mặt đầy hắc tuyến nhìn cái đuôi dao động đầy vui sướng, nàng thực hoài nghi chủng loại của cái gia hoả này. Đây rõ ràng là chó đi, nơi nào giống mèo.
"Được rồi, từ nay về sau nếu ngươi không tắm rửa sạch sẽ thì không được phép lên giường, đã hiểu chưa? Ân, cứ như vậy đi, thời gian cũng không còn sớm, ta đi phòng bếp".
Xét thấy người Điền gia sắp tới, Tần Tình Tình vội vàng vào bếp chuẩn bị. Hôm nay nàng làm đồ ăn không nhiều món lắm, nhưng phân lượng thì rất nhiều. Nhưng trước nàng muốn nhào bột đã.
Tần gia thôn nằm ở phương Bắc, mọi người vẫn là thói quen ăn bột mì. Nhưng là bởi vì tiểu mạch sản lượng thật sự là quá thấp, nên đại bộ phận mọi người cũng không ăn được bột mì. Vì thế mọi người đều là trộn chung với bột ngô mà ăn. Lần này Tần Tình Tình tính đem chút bột ngô còn dư lại trong nhà đều lấy ra ăn. Còn bột mì, cũng không biết là người nào sáng nhân lúc loạn lấy mất rồi, chỉ còn lại có một chút mà thôi, còn chưa đủ ăn một bữa bánh bao. Nhưng Tần Tình Tình vẫn là trộn chung vào với bột ngô.
Không bao lâu người Điền gia cũng tới, Tần Tình Tình thật xa đã nghe thấy giọng Điền đại tẩu.
"Ta nói Tần gia muội tử, ngươi đây là khách khí cái gì, như thế nào bỗng nhiên muốn mời ta ăn cơm. Quan hệ hai nhà chúng ta tốt, ngươi làm như vậy không phải quá khách khí rồi sao, ngươi lần sau còn như thế tẩu tử sẽ giận ngươi".
"Điền đại tẩu, ngươi hiểu lầm, đây là do ta lên núi may mắn bắt được mấy con gà rừng. Nghĩ muốn bổ sung một chút dinh dưỡng, vừa vặn kêu các ngươi tới cùng ăn, như vậy sao có thể nói là khách khí. Như thế nào, ngươi còn tưởng rằng giữa trưa ta ăn đồ ăn của ngươi, buổi tối liền phải mời ngươi lại một bữa sao". Tần Tình Tình cũng không có ra khỏi bếp, mà hướng về phía sân hô.
"Hắc hắc... Không phải như vậy liền tốt, như vậy tẩu tử ta đây liền yên tâm".
Điền đại tẩu nhìn Tần Tình Tình còn có thể cùng nàng trêu ghẹo, cũng liền yên lòng, đi vào trong phòng bếp hỗ trợ.
"Ai da, con gà rừng này cũng thật là lớn, còn có hai con, ngươi có tính toán gì không? Đem cả hai con này đều xử lý, hay là hôm nay ăn một con, còn một con để ngày mai mang lên trấn trên bán. Trấn trên cũng có những đại lão gia thích ăn những món ăn thôn quê, giá cả cũng không tồi. Ngươi nếu như cần, vậy thì để nhà ta tới hỗ trợ, hắn ngày thường cũng quen thuộc những chuyện này".
"Ta xem vẫn là giữ lại ăn đi, vừa vặn bồi bổ thân mình".
"Ân. Ta thấy như vậy cũng được, thân thể này của ngươi thật sự quá yếu. Bồi bổ thật tốt xem có sữa không, cũng không thể để hai đứa nhỏ ủy khuất đúng không". Điền đại tẩu nói, thành công khiến Tần Tình Tình đỏ mặt. "Được rồi, những chuyện này cũng không cần nữ nhân chúng ta đi làm, ta kêu nhà ta đem ra bờ sông xử lý, cũng chỉ mất một chút thời gian, ngươi chờ một lát là được".
Tần Tình Tình cũng không từ chối, chỉ là hỏi một câu: "Tẩu tử, lát ngươi bảo đại ca lưu lại lông gà cho ta được không, ta thấy nó rất xinh đẹp. Ta nghĩ đem mấy cái lông này cho bọn nhỏ chơi, bọn chúng nhỏ như vậy đều không có món đồ chơi nào".
"Vẫn là ngươi có lòng. Yên tâm đi, đại ca ngươi có tay nghề rất tốt. Đến lúc đó ta bảo hắn lưu lại những chiếc lông đẹp nhất cho ngươi". Điền đại tẩu đi ra ngoài tìm Điền đại ca. Tần Tình Tình còn lại là xử lý đám rau hẹ.
Những rau hẹ này đều là mọc hoang, lá cây không có dày như ở hiện đại, nhưng là mùi vị xác thực là rất ngon. Tần Tình Tình ở trong đầu suy nghĩ một chút về các phương pháp ăn rau hẹ, cuối cùng chọn một cái đơn giản nhất, rau hẹ hộp.
Đem đám rau hẹ đã rửa sạch để qua một bên, lấy thêm chút nấm hương cùng trứng gà còn dư lại trong nhà, lát thêm vào cùng rau hẹ. Bởi vì hiện tại chủng loại gia vị rất ít, Tần Tình Tình chỉ đơn giản cho thêm chút muối vào. Cũng may những nguyên liệu này đều tươi ngon, cũng không cần thêm nhiều gia vị để điểm xuyết.
Đem bột ngô nhào nặn thành cục bột, lấy một nắm nhỏ còn lại để qua một bên. Tiếp theo, cho rau hẹ vào bên trong gói kỹ, rồi thả vào trong nồi chiên một chút là có thể gắp ra ngoài.
Điền đại tẩu từ bên ngoài tiến vào thì Tần tình Tình cũng làm xong một bước cuối cùng, vừa lúc hai người một người chiên một người nhóm lửa.
Bởi vì Tần Tình Tình hiện tại còn chưa có nắm giữ tốt kỹ xảo nhóm lửa, cho nên việc nhóm lửa này liền để Điền đại tẩu tới làm, mà Tần Tình Tình chỉ cần phụ trách chiên là được rồi.
Không mất một hồi công phu, mùi hương liền từ trong nồi bay ra, cũng truyền tới trong mũi Điền đại ca cùng Viên Vinh Dịch vẫn luôn ở trong sân nói chuyện.
"Đại tẩu ngươi hôm nay làm món gì ngon vậy. Thật là thơm. So với vị kia nhà ta tay nghề tốt hơn rất nhiều".
Có câu nói không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa. Giọng Điền đại ca cũng thật đủ lớn, hai người ở trong phòng bếp đều có thể nghe thấy rõ ràng. Điền đại tẩu ở trong phòng bếp cười mắng: "Ngươi cái tên ma quỷ. Đồ ăn ta làm chính là không ngon thì ngươi cũng phải ăn. Ngươi hiện tại còn dám ở đây ghét bỏ ta, hừ, ta xem lá gan của ngươi cũng thật lớn".
"Không dám không dám. Ta sai rồi còn không được sao?". Điền đại ca làm bộ xin tha, toàn bộ trong viện đều là tiếng cười, khiến cho người ta nhịn không được thả lỏng tâm tình.
Hết Chương 7.