Người một nhà bọn họ tối hôm qua cũng ngủ không có ngon giấc, nguyên nhân là bởi chuyện đêm qua. Thạch nương tử cũng ý thức được tối hôm qua mình làm sai, không nên chưa hỏi ý kiến của Tần Tình Tình đã cho người vào cửa. Loại việc tự chủ trương này trước nay chủ nhà đều không thích, huống chi nàng còn phỏng đoán sai phương hướng.
Thạch nương tử cùng nam nhân của mình ở trong phòng thảo luận rất lâu, mãi tới khi trời sắp sáng mới ngủ. Mà lúc này, Tần Tình Tình cũng mới từ bên ngoài trở về.
Thật ra, Thạch nương tử tính toán sáng nay sẽ biểu hiện thật tốt. Nhưng ai biết, khi Thạch nương tử rời giường đã thấy Tần Tình Tình đang ở trong sân đi bộ giãn thân mình.
"Đông gia, có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?". Thạch nương tử vẻ mặt ân cần chạy lại đây hỏi.
Tần Tình Tình lạnh lùng nói: "Ta còn cần phải phân phó ngươi sao? Ta thấy tối qua biểu hiện của ngươi rất tốt".
Thạch nương tử vừa nghe, biết đây là Tần Tình Tình đang gõ nàng, vội vàng cẩn thận nói: "Chuyện hôm qua là ta sai, lần sau nếu có chuyện như vậy, ta nhất định sẽ xin chỉ thị của Đông gia trước,, tuyệt đối sẽ không tự chủ trương, hy vọng Đông gia cho ta thêm một cơ hội".
Tần Tình Tình cũng không nghĩ đuổi Thạch nương tử đi, chỉ là muốn mượn chuyện này gõ nàng một chút. Tránh cho nàng ở chỗ này không phân biệt được ai là chủ, ai là hạ nhân. Ngay từ đầu nhất định dạy nàng học tốt quy củ, về sau thành thói quen tự nhiên sẽ tuân thủ.
Sau đó, Tần Tình Tình phân phó Thạch Thiết Trụ đem đậu nành mài thành nước, lại phân phó Thạch nương tử đem quả bí cắt thành sợi. Sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, nàng bắt đầu làm bánh bí.
Cho sữa đậu nành sau khi mài xong vào một cái nồi lớn nấu. Tần Tình Tình lấy thêm đường trắng, để lúc uống sẽ cho thêm vào. Mà bánh bí sau khi tự mình làm mẫu một lần, liền dạy cho Thạch nương tử làm. Bánh Thạch nương tử làm có chút không đẹp, nguyên nhân là do nàng cho quá ít dầu, làm bánh dính vào nồi. Sau dưới sự giám sát của Tần Tình Tình, nàng thành công làm được mấy cái bánh.
Tần Tình Tình bưng canh trứng gà hầm và sữa đậu nành vào phòng, nàng muốn đút cho hai đứa nhỏ ăn no trước. Hai tiểu gia hoả rất là sung sướng đem đồ ăn ăn hết, lại rầm rì tỏ vẻ không hài lòng. Tần Tình tình cuối cũng lại uy hai đứa nhỏ ăn thêm ít sữa mẹ bày tỏ an ủi.
Gần đây Tần Tình Tình muốn cho hai đứa nhỏ cai sữa, gia tăng thức ăn phụ có hàm lượng để giảm bớt sữa mẹ. Lúc mới bắt đầu, hai tiểu gia hoả xem như tương đối phối hợp. Dù sao Tần Tình Tình có bỏ thêm một giọt linh tuyền vào trong đồ ăn, bàn về hương vị cũng không tệ lắm. Hơn nữa, tiểu hài tử tương đối mẫn cảm, có thể cảm nhận được đồ ăn này đối với mình tương đối hữu ích.
Mà bên này, Thạch nương tử đem đồ ăn dọn lên bàn chính xong, người một nhà liền chuẩn bị ăn cơm. Nói là bàn chính, kỳ thật trên bàn cũng chỉ có hai người ăn cơm, Tần Tình Tình và Viên Vinh Dịch. A! Đúng rồi, còn thêm Đại Bạch nữa.
Đại Bạch từ khi ở trong không gian chạy ra, mỗi ngày ăn uống cũng không ít, đãi ngộ cũng tốt hơn rất nhiều, bình thường đều là ăn uống cùng Tần Tình Tình. Nhưng chuyện này Thạch nương tử lại không biết, cho nên trên bàn chính căn bản không có vị trí của nó. Bởi vậy có thể nghĩ, Đại Bạch là cỡ nào tức giận. Để cho một người thích ăn hàng không được lên bàn, quả thực là tội không thể tha thứ.
Đại Bạch đầu tiên chạy tới chỗ Tần Tình Tình lăn lộn làm nũng, sau khi biết không có tác dụng, liền thu hồi biểu tình, chuẩn bị tự mình động thủ cơm no áo ấm. Thạch nương tử ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh, nhìn thấy một tiểu động vật có nhân tính hoá như vậy, cũng là có hứng thú.
"Đông gia, con mèo này ngươi mua được ở đâu vậy, ta đã lâu chưa từng gặp qua động vật có linh tính như vậy".
Nàng còn chưa dứt lời, nhưng Đại Bạch nghe thấy lông trên người đều dựng hết lên, nổi giận đùng đùng nhìn đối phương, sát khí trong mắt không chút nào che giấu. Bình thường Đại Bạch thích làm nũng với Tần Tình Tình và hai tiểu chủ tử, nhưng nói thế nào nó cũng là một linh thú, bị một người bình thường nói mình là mèo, sao có thể chịu nổi. Huống hồ, nó là linh báo, trong thân thể ẩn chứa sự hung bạo là không thể khinh thường.
Tần Tình Tình vuốt ve lông Đại Bạch trấn an, phân phó Thạch nương tử: "Về sau trên bàn chuẩn bị thêm một bộ đồ ăn, Đại Bạch về sau cùng chúng ta ăn cơm".
Thạch nương tử còn mê hoặc, nhưng nghĩ tới cặp mắt kia, cũng không dám có dị nghị gì, chỉ là buồn bực tại sao Đông gia lại cưng chiều một con mèo như vậy mà thôi.
Tần Tình Tình cùng Viên Vinh Dịch ăn xong bữa sáng. Diễn đàn lê quys đôn. Hương Hương. Viên Vinh Dịch lần đầu tiên uống sữa đậu nành với ăn bánh bí, không khỏi đem Đại tẩu Tần Tình Tình khen một trận.
Đang lúc mọi người ăn cơm, bên ngoài truyền tới âm thanh khua chiêng gõ trống, nghe âm thanh cách nhà bọn họ càng ngày càng gần. Thạch nương tử nghe mệnh lệnh đi ra cửa xem, phát hiện một đoàn bộ khoái đang khua chiêng gõ trống hướng bên này đi tới, còn mang theo một tấm biển to.
Thấy tình cảnh này, nàng vội vàng chạy vào thông báo. Tần Tình tình vừa nghe, biết đây là tới đưa biển khen thưởng, lập tức phân phó Thạch nương tử đi mở cửa nghênh đón, còn nàng tiếp tục không nhanh không chậm ăn bữa sáng. Chuyện dù quan trọng tới đâu, cũng không bằng bữa sáng của mình, đây vẫn luôn luôn là nhận thức của Tần Tình Tình.
Lâm bộ đầu lần này rất cao hứng, có thể giúp trong nhà ân công của mình làm được chút chuyện, đối với hắn mà nói đây là chuyện rất đắc ý. Người có cùng ý nghĩ giống hắn cũng không ít, cho nên toàn thể đội ngũ đều xuất động. Dọc theo đường đi gõ gõ đánh đánh, khiến cho không ít người chú ý tới.
Chờ khi đi tới trước cửa nhà Tần Tình Tình, Lâm bộ đầu cười nói: "Đại tẩu, chúng ta mang đồ tới cho ngươi".
"Đại tẩu tốt!". Phía sau một đoàn người hô to.
Điều này làm cho những người đi theo phía sau khiếp sợ, không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Từ khi nào nha đầu Tần Tình Tình lại cùng người triều đình có quan hệ tốt như vậy.
Tần Tình Tình không để ý tới những chi tiết này, giơ tay mời mấy người vào cửa, hỏi: "Vài vị đã ăn chưa, nếu không tới đây cùng dùng chút gì đi?".
Lâm bộ đầu ngửi thấy mùi thơm mê người trong không khí, gãi gãi đầu đầu cười hắc hắc nói: "Như vậy không tốt lắm đâu".
Vừa nói xong, bụng hắn liền kêu lên cô lỗ cô lỗ. Bây giờ là sáng sớm, bọn họ vì muốn nhanh chóng đưa tấm biển tới cho Tần Tình Tình, ngay cả cơm cũng chưa có ăn. Bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, một đám bụng đều kêu lên.
Tần Tình tình buồn cười nhìn mấy người, cười nói: "Dù sao cũng không phải thứ quý giá gì,, vừa hay lại làm nhiều, đều cùng nhau tới đây ăn đi".
Tần Tình Tình bảo Thạch nương tử cùng nàng vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Lưu lại Viên Vinh Dịch cùng đám nha dịch giao lưu tình cảm. Lúc mọi người nói tới Viên Vinh Cẩn, hốc mắt đều hồng hồng.
Mà lúc này ở phương xa, Viên Vinh Cẩn đang cưỡi ngựa chuẩn bị đánh giặc, liên tục đánh cái hắt xì.
Hết Chương 42.