• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sợi tóc màu vàng nhẹ nhàng rơi trên gối, mỗi đường cong của ngũ quan thiếu niên đều đẹp như kiệt tác của thần. Hai tay anh đan vào nhau, đến cả tư thế ngủ cũng nghiêm cẩn như vậy.

Ngón tay Tống Kiêu nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi anh, Oz Fawn từ từ mở mắt, một thế giới khác tưởng như đang mở ra trước mặt Tống Kiêu.

_ Cậu muốn làm gì?

Thanh âm của anh lạnh đến tận xương, tâm tình Tống Kiêu trong nháy mắt từ ảo giác trở về với hiện thực.

_ Xem anh còn hô hấp hay không.

Tống Kiêu xoay người sang chỗ khác.

Cậu nhớ lại anh trai Tống Nhiên của mình.

Tám năm đối với một người bình thường mà nói thực sự quá dài, cậu đã không còn nhớ nổi mặt mũi của Tống Nhiên.

Trong ấn tượng, hình như bản thân mình hàng ngày vẫn cuốn chăn của Tống Nhiên, chiếm giường của anh, cảm nhận thỏa mãn lúc được anh cưng chiều ôm lấy.

Tóc của Tống Nhiên có màu đen giống Tống Kiêu, rất mềm mại, khi đảo qua gò má của Tống Kiêu, luôn khiến cậu nhột mà cười khanh khách.

Anh kể với cậu về những tinh hệ từng đi qua, mang về các loại đồ vật thú vị.

Thời điểm anh vẫn còn ở đây, Tống Kiêu thậm chí còn không nhận ra người bình thường và Arthur có điểm nào khác nhau.

Bởi vì Tống Nhiên chưa bao giờ sử dụng năng lực của anh trước mặt Tống Kiêu. Anh luôn vì cậu đích thân rót nước, dùng hai tay của mình ôm chặt cậu, nhéo lỗ tai của cậu, cảnh cáo cậu không được làm chuyện xấu.

Một ngày nào đó, thế giới mà cậu quen thuộc đã thay đổi hình dạng hoàn toàn…

Tống Kiêu hít một hơi, đem một cái hòm nhỏ tới:

_ Này, để tôi thu thập chút máu của anh.

_ Có thể truyền máu cho Arthur, chỉ có thể là Arthur. – Oz chậm rãi mở miệng.

_ Tôi biết. Anh sợ tôi không kiếm được mẫu máu của Arthur khác, không cách nào truyền máu cho anh sao.

Tống Kiêu giơ tay Oz lên, nhắm ngay bắp tay của anh chích lấy mẫu máu, chỉ nghe thấy tiếng chấn động nhè nhẹ, bình chứa mẫu máu đã đầy.

Biểu tình của Oz một chút cũng không có thay đổi.

_ Thật đáng tiếc, anh không có cảm giác đau. – Tống Kiêu nghiêng đầu một chút, nói:

_ Arthur các anh có tò mò cảm giác “đau nhức” hay không?

_ Tôi thì không.

_ Được rồi. Tôi cho rằng chỉ cần là nhân loại, đều cảm thấy tò mò với những vật mình không có.

Tống Kiêu ngồi xuống trước điện toán đám mây, đeo cho mình loại mũ giáp (mũ an toàn) nào đó.

Trong nháy mắt, toàn bộ đám mây bắt đầu khởi động nhanh chóng, các con số ẩn hiện nhanh đến nỗi chỉ còn lại từng tia sáng.

Suốt một buổi chiều, Tống Kiêu chỉ ngồi ở vị trí kia, không di chuyển một tí ti nào.

Oz đang nhắm mắt nghỉ ngơi hơi nghiêng mặt sang, nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào đám mây đang vận hành nhanh vun vút.

Hơn mấy tiếng sau, Tống Kiêu rời khỏi hệ thống, ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm Oz rồi nói:

_ Hàm lượng Pandora vàng trong não anh là 2/1000. Nếu như là tiêm trực tiếp vào máu, không thể chỉ có chừng này được.

_ Nó được thông qua rượu. – Oz trả lời.

_ Hm, trách không được. – Tống Kiêu đưa bàn tay dời về phía Oz, nhẹ nhàng quơ quơ, lòng bàn tay cậu phóng ra hình chiếu toàn bộ thông tin ( đã nhắc ở chương trước) – Đây là bản phân tích thành phần máu của anh, đã tính được giới hạn phù hợp. Không có trường hợp nào phù hợp trăm phần trăm cả, trừ khi anh có anh em sinh đôi, với trình độ gen phức tạp của Arthur, khó mà tìm được người phù hợp trăm phần trăm. Tôi sẽ đưa kết quả này cho Thiệu Trầm, anh ấy sẽ có biện pháp tiến hành tìm kiếm trong phạm vi thủ đô.

_ Cậu không phải Arthur, không có khả năng tính toán được phạm vi phù hợp. – Oz nghiêng mặt sang bên, nhìn Tống Kiêu.

Tống Kiêu nhíu mày, hung hăng gõ lên ót Oz một cái:

_ Thú cưng mi dám nghi ngờ chỉ số thông minh của chủ nhân?

_ Nếu năng lực của tôi vẫn còn, tôi sẽ giết cậu. – Thanh âm Oz rất bình tĩnh, chứa sát ý uy hiếp rõ ràng, lời từ miệng anh nói ra khiến người khác không thể nghi ngờ mà tin tưởng.

Tống Kiêu chống lên đầu gối, (cười) đến gập cả lưng, nhìn chằm chằm ánh mắt Oz, nói:

_ Anh sẽ không giết được tôi đâu! Cha anh từng nói, tôi phải sống mà. Như vậy thời điểm các người tìm được Băng Liệt, mới có thể khởi động nó.

Lúc này, một dây đeo khéo léo rơi xuống từ cổ cậu, nhẹ nhàng đong đưa.

Là một vật trang sức hình ngôi sao, có hoa văn tinh xảo và phức tạp, trên bề mặt được khắc rất nhiều hình dạng mắt thường không thấy rõ được.

Tống Kiêu nắm chặt sợi dây, thời điểm cậu bỏ nó vào trong áo, Oz lên tiếng.

_ Là một quả tinh hạch.

Tống Kiêu nháy mắt một cái, hỏi ngược lại:

_ Làm sao anh biết nó là tinh hạch? Ngay cả Thiệu Trầm cũng không biết nó là tinh hạch.

_ Bởi vì nó là tinh hạch của ba nghìn năm trước, thuộc về tinh hạm đầu tiên của loài người.

Năng lượng của tinh hạm đến từ tinh hạch. Tuy rằng tinh hạm rất khổng lồ, nhưng tinh hạch nhỏ bé lại có thể mang theo bên mình mọi lúc. Nó không chỉ là kim loại, bên trong nó còn chứa vật chất tối và phi vật chất. Tinh hạch là nhiên liệu giúp con người đạt được các thành tựu to lớn.

Một quả tinh hạch khéo léo, có thể chứa nguồn năng lượng đủ để nổ tung mấy chục hành tinh.

_ Đât là quả tinh hạch chết. – Tống Kiêu tiếc nuối nói – Đoàn khảo cổ của anh trai tôi tìm thấy nó ở góc vuông thứ hai. Nó là đồ cổ, bên trong đã hư hại, không thể hấp thu năng lượng nữa.

_ Nó rất đẹp. – Oz thản nhiên nói.

Tống Kiêu ngây ngẩn cả người.

Cậu chưa bao giờ nghĩ Oz sẽ có cảm giác đối với những thứ đẹp đẽ.

Lòng hiếu kỳ bị  khơi gợi, cậu bỗng nhiên rất muốn biết rốt cục Oz Fawn có những dục vọng bình thường như nhân loại hay không.

_ Này, tôi hỏi anh, nếu anh thấy một cô gái nữ tính xinh đẹp, ví dụ như mỹ nữ Ruth Penna có vóc dáng khiến người bùng cháy, người anh em của anh có cứng hay không?

Ánh mắt Tống Kiêu mở rất lớn, cậu muốn hỏi Thiệu Trầm vấn đề này từ lâu rồi, thế nhưng cậu biết Thiệu Trầm nhất định sẽ không trả lời mà chỉ xoa đầu cậu rồi cười.

Oz giống như không nghe thấy lời của cậu, nhắm hai mắt lại.

Tống Kiêu áp sát vào anh, chóp mũi cậu chỉ cách Oz có vài cm, cậu muốn nhìn vẻ mặt vô dục vô cầu của đồng chí Arthur này nhìn thật rõ, tìm cho bằng được một tia tình cảm.

_ Được rồi, anh đã không nói lời nào, vậy coi như anh đã thầm chấp nhận! – Tống Kiêu đưa ngón tay ra – Vấn đề thứ hai, nếu hai quả trứng của anh bị đụng phải, anh sẽ không thấy đau sao?

Oz vẫn không trả lời, ngay cả mí mắt cũng không rung động chút nào.

Tống Kiêu rất có tinh thần tự hỏi tự trả lời, cậu vỗ vỗ đầu gối của mình, nói:

_ Thật ra là có đau, đúng không! Tôi nói, chỉ cần là con trai nếu trứng bị dập sao có thể không đau chứ! Vấn đề thứ ba, nếu như Arthur không có cảm giác đau, vậy có những cảm giác khác không? Ví dụ anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh nắng chứ? Anh cảm nhận được dòng nước chảy róc rách qua khe không? Nếu có người hôn anh, anh có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của đối phương không?

Oz không nói gì, anh dường như đã chìm vào thế giới của mình, hoàn toàn ngăn Tống Kiêu ở bên ngoài.

_ Này! Tôi nói anh bây giờ đang được tôi nuôi đó! Anh có thể biểu hiện một chút thái độ tôn trọng với tôi không?

Ngón tay của Tống Kiêu đâm đâm trên mặt Oz.

Một giây kế tiếp, đối phương mở mắt, đường nhìn tràn ngập lạnh lẽo giống như lưỡi băng xẹt qua gò má Tống Kiêu, da thịt mơ hồ bị đâm đau tê tái.

_ Đừng đụng vào tôi.

Oz rốt cục mở miệng nói chuyện, điều này khiến cho Tống Kiêu sinh ra một loại cảm giác thành tựu vô hình.

_ Này, tôi nói, anh còn nhớ rõ cảm giác khi có người ôm anh là gì không?

Lúc Tống Kiêu hỏi xong những lời này, cũng không quan tâm tới biểu tình của Oz, kéo chăn của anh qua đắp lên người mình, một cách rất thành thạo, cuộn tròn sang một bên giường, nhắm hai mắt lại.

Cậu thấy buồn ngủ lắm rồi.

Tuy rằng cậu thao tác điện toán đám mây và sử dụng hệ thống của tàu con thoi với mục đích giống nhau, đều để phát triển tốc độ xử lý thông tin của đại não, nhưng thời gian sử dụng hệ thống cả một ngày là quá dài, sẽ khiến đại não của người bình thường có cảm giác mệt mỏi rã rời gấp đôi.

Cậu đã không còn sức lực trở lại gian phòng của mình, cậu cần phải ngủ một giấc thật dài ngay.

Căn phòng này rốt cục yên tĩnh lại, mấy phút sau, tiếng hít thở đều đặn của Tống Kiêu vang lên.

Rồi thêm mấy phút nữa, chăn liền cuồn cuộn nổi lên rồi bung ra, tay phải và đùi phải Tống Kiêu vung sang bên cạnh, ngay lúc cậu sắp đánh lên người Oz, anh xoay người sang một bên, tay của Tống Kiêu vừa vặn không có đụng tới anh.

Đương hô hấp của Tống Kiêu càng ngày càng dài, không khí cũng êm dịu theo.

Sợi tóc Oz bị gió cuốn nhẹ nhàng rũ xuống bên gối. Anh xoay người lại, nhìn thoáng qua Tống Kiêu đã lâm vào giấc ngủ sâu.

Tống Kiêu ngủ một giấc mấy tiếng, thẳng đến khi hệ thống điện thoại trên cổ tay liên tiếp chớp nháy kêu, cho biết Thiệu Trầm nhắc cậu đã đến lúc dùng cơm. Cậu giơ tay lên, đụng một cái vào tường:

_ Mở cửa.

Mặt tường cảm nhận được mã gen của cậu, tự động mở cửa ra.

Thiệu Trầm bưng bàn ăn đi đến, thấy Tống Kiêu vẫn mơ màng ngồi ở đầu giường, mà Oz vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, còn chăn cũng sắp rơi xuống đất, Thiệu Trầm hiển nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Thiệu Trầm đặt bàn ăn xuống, nhặt chăn lên.

_ Cậu chủ nhỏ, em nên dùng bữa đi.

Tống Kiêu bưng bàn ăn, ngồi ở đầu giường.

_ Không ai dạy cậu phải ăn ở chỗ nào sao?

Thanh âm của Oz vang lên.

Ngón tay cầm thìa của Tống Kiêu dừng một chút, Thiệu Trầm vừa định nói điều gì, Tống Kiêu đã lên tiếng:

_ Ha, ngượng ngùng quá, ngài Fawn. Tôi không giống anh, từ nhỏ có cha mẹ dạy cho những lời nói tốt đẹp và việc làm chuẩn mực. Tôi chỉ có tôi, với trung khuyển mà thôi. Trong địa bàn của mình tôi luôn rất tự do, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn ở đâu thì ở!

_ Cậu chủ nhỏ… Em không nên…

_ Haizz, được rồi, Thiệu Trầm! Đây là phạm vi phù hợp với máu của Oz Fawn tôi dùng điện toán đám mây tính ra! Anh có thể tiến vào hệ thống chữa bệnh của thủ đô tìm một chút không? Nếu tìm thấy, chúng ta có thể giúp Oz Fawn chống đỡ đến thời điểm cha anh ta tới cứu.

Tống Kiêu đem thông tin gửi vào máy truyền tin của Thiệu Trầm.

_ Vâng, cậu chủ nhỏ.

Anh còn đứng ngây đó làm gì vậy? Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu! Nói không chừng gã chó điên Tulio kia ngày mai đã chạy đến đây cắn người rồi! – Tống Kiêu trợn to mắt nhìn Thiệu Trầm.

_ Vậy tôi đi đây.

_ Ừm hứm! – Tống Kiêu hài lòng gật đầu.

Sau khi Thiệu Trầm rời khỏi căn phòng này, Tống Kiêu lại ăn hai miếng cơm đậu dẻo.

Đây là loại cơm cậu thích nhất, hạt đậu mềm sốt với nước tương đặc biệt, không chỉ tăng hứng thú ăn uống, nghe nói món ăn này còn giảm tốc độ lão hóa.

_ Ôi, hình như Thiệu Trầm quên tiêm thuốc dinh dưỡng cho anh rồi? Anh có đói bụng không?

= Hết chương 14 = 



Cơm đậu dẻo: Sẽ xác nhận lại sau khi editor tỉnh táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK