_ Nè, cậu ta là ai vậy?
Tống Kiêu cực kỳ tò mò về người này. Oz gọi cậu ta là “đứa trẻ”, vậy tuổi của cậu sẽ ít hơn Oz một chút. Chín năm trước Oz bảy tuổi, nếu đứa trẻ quá nhỏ so với anh sẽ không có biện pháp cùng nhau chơi đùa nhỉ?
“Đứa trẻ” này nếu thật sự có thiên phú như vậy, hiện tại chắc đã là Hỏa chủng của tinh hạm, kém hơn một chút cũng là tài công, cơ giới sư hoặc xạ thủ ha!
_ Vì sao tôi không nghe nói trừ anh ra, còn Hỏa chủng mười mấy tuổi khác làm xạ thủ, cơ giới sư hay tài công?
Oz làm như không nghe thấy tiếp tục đọc sách.
_ Anh không nói tôi sẽ phiền anh đến chết! Hiện tại tôi rất nhàm chán đó! Không biết được đáp án tôi sẽ không bỏ qua!
Tống Kiêu đưa tay che lấy sách điện tử, không ngừng đong đưa.
Oz giơ tay lên, dứt khoát đè đầu Tống Kiêu xuống, nửa bên mặt Tống Kiêu sắp bị đối phương ép đến biến dạng.
_ Này! Mau buông ra! Anh là đồ khốn! Chỗ này là nhà tôi mà!
Tống Kiêu quơ tay, nỗ lực chuyển động cổ mình, thế nhưng sức lực của cậu và Oz không cùng một cấp bậc, cậu không đủ trình độ xê dịch đối phương. Tống Kiêu muốn dùng hai tay đẩy tay Oz ra, nhưng tất cả đều tốn công vô ích, Oz không dịch chuyển dù chỉ một milimet.
_ Oz Fawn —— đây là thái độ đối đãi chủ nhà của anh đó hở?
_ Đầu của cậu thực sự chín năm như một ngày không tiến bộ chút nào. – Oz nhàn nhạt mở miệng.
_ Sao cơ? – Tống Kiêu muốn nhìn thật rõ ràng biểu tình của Oz, nhưng ở góc độ này cậu không thể nhìn được. – Gì mà chín năm như một ngày chứ? Anh nói như là chín năm trước chúng ta đã gặp nhau ấy!
Chín năm trước, cậu Tống mới năm tuổi… Mỗi ngày đều ăn chơi nhảy múa, làm sao có cơ hội gặp được “quý ngài” lạnh lùng Oz đây.
Suốt một buổi chiều, Tống Kiêu phải liên tục ngẩng đầu lên, cứ bị đè xuống thế này, cái cổ cũng sắp gãy.
_ Tôi nói nè! Anh vừa đè tôi vừa đọc sách, anh không thấy mệt sao? – Tống Kiêu buông tha cho việc giãy dụa.
Cậu biết dù Oz có bỏ cậu ra, cổ của cậu cũng không thể cử động trong thời gian ngắn.
_ Tôi không mệt.
Tuy ngữ điệu vẫn lạnh như băng, nhưng vào đến lỗ tai Tống Kiêu, sao cậu cảm thấy tâm tình của Oz đang rất tốt?
_ Tôi không chơi với anh nữa! Bỏ tôi ra!
_ Cho tới bây giờ tôi cũng không có ý định đùa với cậu.
_ Vậy thì buông tôi ra đi! Tôi không thở được! Có tin tôi chảy nước bọt ra chỗ này không!
_ Tống Kiêu.
Oz bỗng nhiên gọi tên cậu, cảm giác thần kinh được mơn trớn nhẹ nhàng này gây rối loạn cõi lòng Tống Kiêu một lần nữa.
_ Hừ! Đừng gọi loạn tên tôi! Anh mau buông tôi ra!
_ Cậu còn nhớ ai dạy cậu chơi cờ không?
_ … Chuyện này sao mà tôi nhớ được? Không phải anh cả Tống Nhiên của tôi hoặc Tống Phái Lưu sao! Này! Anh buông ra đi!
Oz chuyên tâm nhìn sách điện tử, hoàn toàn không có ý tứ đáp lại Tống Kiêu.
Hừ, tôi không liều mạng với anh nữa! Dù sao cũng bị đè đầu trên giường không thoát được, tôi đi ngủ còn hơn!
Nghĩ tới đây, Tống Kiêu dứt khoát nhắm mắt lại, thả lỏng thần kinh, thiếp đi với tư thế không thoải mái chút nào.
Cậu vừa chơi cờ cùng Oz, tinh lực tập trung cao độ làm hao phí không ít trí tuệ, vốn đã muốn ngủ. Hơn nữa muốn ngủ liền ngủ là sở trường độc đáo của Tống Kiêu, dù đứng cậu cũng có thể ngủ, người khác hoàn toàn không bắt chước được.
Mấy phút trôi qua, hô hấp Tống Kiêu chậm rãi kéo dài.
Có lẽ cảm nhận được người đang bị mình đè đã không còn ý thức phản kháng, đường nhìn của Oz rời khỏi sách điện tử, anh rũ lông mi, nhìn Tống Kiêu nằm cạnh hông mình ngủ rất say.
Thời điểm Oz thu tay, bàn tay anh dừng lại giữa không trung. Tống Kiêu không cảm thấy áp lực nữa, vặn vẹo đầu, nghiêng mình, dang tay chân ra.
Oz ngắm cậu một lúc lâu, bàn tay chậm rãi chạm vào trán Tống Kiêu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chải từng sợi tóc cậu.
Tống Kiêu đang ngủ một giấc rất say, cậu mơ thấy mình khi còn bé, khoanh chân ngồi ở trên giường.
Bạn chơi cùng với cậu ngồi ở bên cạnh, tay đối phương cầm một cái bánh nhân bùn tuyết, Tống Kiêu duỗi cổ ra cắn.
Nhưng đối phương luôn dịch tay ra mỗi lần cậu sắp cắn được cái bánh.
Tống Kiêu nổi giận, trực tiếp đè lại tay đối phương, một hơi ngoạm lấy quá nửa.
Nhân bánh chảy ra ngoài, dính hết lên mặt cậu.
Ngón tay đối phương lau sạch nhân tuyết dính trên mặt cậu, Tống Kiêu híp mắt cười xấu xa, nhìn ngón tay xinh đẹp của đối phương mở ra trong không khí, từng vệt trắng nhỏ rời khỏi tay anh, tràn ngập trong không trung.
Trong mũi Tống Kiêu đều là mùi vị thức ăn.
Cậu ngửa đầu, nhắm mắt lại ngửi, nói: Thật muốn ăn cả căn phòng này quá!
Đối phương xoa đầu cậu: Sao em lại ăn nhiều như vậy.
Là một Arthur, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ đã điều khiển thành thạo năng lực của mình… Nếu lúc bé cậu có Arthur làm bạn, sao cậu có thể không nhớ rõ?
Tên của đối phương là gì?
Càng cố nhớ, lại càng nghĩ không ra!
Khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình gần như nằm ngang trên giường, phía dưới kê thêm một cái gối đầu. Cậu ngửa cằm, thấy Oz cũng không nằm ở đây, mà ngủ trên ghế salon cách đó không xa.
Tống Kiêu cảm thấy áy náy, Oz cũng có thể nằm ngang như cậu mà!
Hm… Mà chiều rộng của giường hình như không đủ, chân của người này rất dài.
Tống Kiêu im lặng trở về phòng, nằm lên gối, thẳng đến khi Thiệu Trầm gọi cậu dậy.
Cậu ngơ ngác ngồi bên giường, thỉnh thoảng duỗi tay, Thiệu Trầm giúp cậu mặc đồ, xỏ quần, đi giày cho cậu.
_ Cậu chủ nhỏ, em thực sự trưởng thành rồi.
_ Hả? Gì cơ?
Tống Kiêu vẫn chưa tỉnh ngủ ú ớ.
Ai dè Thiệu Trầm giơ cái quần vừa cởi ra hộ Tống Kiêu lên:
_ Không biết đêm qua lúc ngủ em mơ thấy ai?
Đường nhìn tụ hội về một chỗ, Tống Kiêu mới phát hiện bộ phận rất xấu hổ trên quần đã ướt nhẹp, dù có ngốc đến đâu, cậu cũng biết đây là gì.
Chỉ là... Đêm qua cậu mệt đến chết máy luôn đó, ngay cả Cevil cậu thương nhất cũng không xuất hiện.
Chờ một chút, hình như cậu nằm mơ, mơ thấy mình ăn bánh nhân bùn tuyết! Nhưng mà bánh nhân bùn tuyết cùng cái kia thì có liên quan gì nhỉ!
Thế nhưng, mặt dày là sở trường của Tống Kiêu.
_ Chậc chậc, tôi biết anh muốn có nó lâu rồi! Cho anh làm kỷ niệm đó! – Tống Kiêu bày ra biểu tình rất hào phóng.
_ Hm? Treo trên tường cũng được sao? – Thiệu Trầm cười hỏi.
Có quỷ mới tin anh sẽ treo trên tường á!
Ngồi trong phi hành khí, Tống Kiêu rũ mắt ngáp.
_ Thiệu Trầm... khi còn bé hình như có một thời gian tôi rất thích ăn bánh nhân bùn tuyết thì phải.
_ Cũng không có gì kỳ quái, bây giờ vẫn còn rất nhiều trẻ con thích ăn loại quà vặt này.
_ … Hình như từng có những đứa trẻ khác cùng tôi ăn.
Thiệu Trầm cười nói:
_ Điều này bình thường mà. Khi còn bé, bọn nhỏ cùng chơi đùa với nhau chẳng phải đều chia sẻ đồ ăn vặt cùng nhau sao?
_ Hm… – Tống Kiêu như nghĩ tới điều gì – Thiệu Trầm, khi còn bé anh đã từng ăn qua chưa?
_ Chưa. Lúc nhỏ tôi không ăn thức ăn vặt.
_ Thật không có ý nghĩa. – Tống Kiêu chống cửa sổ, lại hỏi – Thiệu Trầm, trí nhớ của Arthur bọn anh rất tốt. Anh có nhớ lúc nhỏ tôi có bạn bè là Arthur nào không?
_ Rất xin lỗi, cậu chủ nhỏ... Từ năm em tám tuổi tôi bắt đầu ở cạnh em. Theo tôi được biết, em và Arthur không hợp nhau.
_ Ừm.
Thất vọng không khỏi tràn ngập đầu.
Mấy phút sau, Tống Kiêu kết thúc việc đờ ra không có chút ý nghĩa nào, đi tới phòng học.
Theo thói quen, cậu chống đầu nhìn về phía Cevil. Vì chăm sóc Oz, cậu đã không nhìn Cevil mấy ngày rồi!
Và đối phương theo thường lệ cau mày trừng cậu.
Tống Kiêu cười hì hì ngồi dậy, lông mày Cevil rất tinh tế, không cong như thiếu nữ, mà có một loại mỹ cảm anh khí (khí khái anh hùng) lại tao nhã. Đôi môi mỏng nhếch lên, khiến Tống Kiêu rất muốn tiến đến rồi cắn một cái thật mạnh.
Chỉ là nhìn được một chút, lại bắt đầu mệt rã rời. Tống Kiêu tiếp tục chống cằm mơ màng lần nữa, nhưng bàn tay cậu không chống nổi cằm, đầu phịch một cái nện xuống mặt bàn.
Trong lòng Tống Kiêu cả kinh, chỉ là đau đớn như tưởng tượng cũng không truyền đến. Trong không khí có một cỗ lực lượng đỡ lấy đầu cậu, chậm rãi đặt xuống mặt bàn.
Cậu biết đó là một Arthur, nhưng không có tinh lực ngẫm nghĩ người kia là ai.
Trong lúc mông lung, cậu cảm giác có gì đó gảy sợi tóc mình, rất nhẹ nhàng, theo một tiết tấu nào đó.
Ban đầu, cậu cho rằng đó là gió tạo thành lúc giáo sư đi qua, nhưng khi cỗ lực lượng mềm mại này dọc theo sợi tóc cậu, vuốt qua gáy, tràn vào cổ áo cậu thì, cậu có loại lỗi giác bị vuốt ve.
Nhưng cái vuốt ve này không mang theo nhiệt độ và xúc cảm. Tống Kiêu kinh hãi, nhất định là trò đùa dai của một Arthur nào đó!
Cậu ngồi mạnh dậy, thấy Cevil đang chống cằm nhìn về phía mình.
Tống Kiêu ngây dại, đường nhìn của Cevil lại di chuyển theo giáo viên, hình như cái nhìn dừng lại trên người cậu lúc nãy là do cậu tự mình đa tình mà thôi.
Tống Kiêu xoa tóc, bắt lấy cổ áo, ánh mắt hung hãn lướt qua từng người trong phòng học, thế nhưng không có ai nhìn cậu.
Loại năng lực vừa rồi là khống chế các phân tử trong không khí, dù là bọn họ cũng chưa chắc làm được.
Chẳng lẽ là... Cevil?
Cevil sao có thể làm chuyện nhàm chán này cơ chứ!
Tống Kiêu bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
Thanh âm của giáo viên là thuốc gây ngủ mạnh nhất, Tống Kiêu nhanh chóng mệt mỏi lại.
Khi cậu vừa nằm xuống không bao lâu, Tống Kiêu có cảm giác vật gì đó đang lướt qua lỗ tai cậu, giống như ngón tay người xẹt qua da thịt cậu.
Tất cả cảm giác của Tống Kiêu tập trung lại chỗ đó, loại vỗ về này khác với lúc Thiệu Trầm dỗ dành, mang theo một tia ý tứ trêu chọc và kiềm chế. Tống Kiêu án binh bất động (chờ thời cơ hành động), nghĩ thầm muốn xem người này sẽ làm tới trình độ nào.
Có lẽ do Tống Kiêu không có phản ứng, cỗ lực lượng nhỏ bé yếu ớt này vén cổ áo cậu, luồn vào trong, thậm chí ngày càng hung hăng càn quấy.
Thật là quá đáng!
Tống Kiêu bật dậy, tiếp tục nhìn xung quanh phòng học.
= Hết chương 24 =
Sửa chương 21: bánh phủ tuyết => bánh nhân bùn tuyết. Bùn tuyết là tuyết xay nhỏ siêu nhỏ siêu nhuyễn ra:v đại khái là giống phần nhân hình bên dưới.
================
Tống Kiêu, cậu còn nhớ Oz tay cầm bánh nhân bùn tuyết bên hồ Đại Minh năm ấy không? Còn nhớ vương miện và ngai vàng đính ước lúc nhỏ hứa trao cho anh không? =3=