Tống Kiêu nhìn ánh mắt của Oz, nhận ra nếu mình còn tiếp tục nói về Cevil, Oz sẽ rất khó chịu.
_ Vì sao không nói?
Oz dựa sát vào Tống Kiêu.
_ … Không có gì…
_ Em không cần cấm kỵ Cevil như thế. – Oz hơi nghiêng mặt, Tống Kiêu có thể nhìn thấy rõ ánh mắt anh, nó không mang theo chút đố kỵ nào mà đong đầy bao dung và lý giải – Khi em vô tư nhắc tới Cevil trước mặt tôi, chứng tỏ em không còn để ý cậu ta nữa. Chí ít, nguyên nhân để ý cũng không phải vì em còn thích Cevil.
Cổ họng Tống Kiêu hơi nghẹn.
_ Mặt khác, về Berkley… Không chỉ mỗi gia tộc Haffris có thế lực ở góc vuông thứ năm, gia tộc Fawn chúng ta cũng có. Tôi sẽ cho người bên kia nghĩ cách liên lạc với Berkley. Nhưng trước khi tin tưởng y, chúng ta cần phải xác định, y thật sự có phải Lăng Tụng hay không, hay chỉ là một cái bẫy.
_ Cảm ơn anh. – Tống Kiêu duỗi người, đưa tay ôm chặt lấy Oz.
Anh luôn vì cậu sắp xếp tốt mọi thứ.
_ Đừng nói cảm ơn với tôi.
_ Vì em không tìm được từ nào thích hợp, nên đành nói “cảm ơn” với anh.
Đêm nay, Tống Kiêu ôm Oz, vùi đầu vào lồng ngực thanh niên.
_ Này, Oz.
_ Sao thế?
_ Có phải em ngày càng dính anh không?
_ Vì sao nói như vậy?
_ Ừm…. Có lẽ anh chỉ muốn ăn một cây kẹo gum. Khi muốn nếm vị ngọt thì nhai trong miệng, không muốn ăn nữa thì nhả ra. Nhưng… em nghĩ em sẽ biến thành kẹo dính, bám chặt vào răng anh, chờ đến khi anh không thích vị ngọt nữa, lại phát hiện dù có liếm thế nào cũng không gỡ em xuống được.
_ Tôi không thích ăn đồ ngọt. Nhưng nếu em biến thành kẹo gum thật, tôi nguyện để em mãi dính vào răng tôi.
Tống Kiêu buồn buồn nở nụ cười.
Khi cậu tỉnh dậy, phát hiện hai tay hai chân mình đều dang ra, chiếm nguyên một cái giường, còn Oz đã rời khỏi Fawn gia từ sớm.
Những ngày bị động chờ đợi tin tức khiến Tống Kiêu rất khó chịu, may mắn Ryan và Niên Cẩn mời cậu đến khu chợ sầm uất nhất Đoạn Nham cốc chơi. Tống Kiêu đã nhiều lần nghe về Đoạn Nham cốc lúc ở học viện, nơi này có rất nhiều thương nhân đến từ các góc vuông khác nhau tụ tập buôn bán, có thể ngóng được không ít kỳ văn dị sự, bởi vì Oz không có hứng thú với mấy thứ này, nên Tống Kiêu bị anh trông giữ không có cơ hội đến đây tham quan.
Tống Kiêu ăn xong bữa sáng Fawn phu nhân làm, tụ tập với Ryan và Niên Cẩn, cùng lái phi hành khí đến Đoạn Nham cốc.
Dọc đường đi, Ryan và Niên Cẩn hỏi rất nhiều về chuyện đã xảy ra với Tống Kiêu ở tinh hệ hồng hoang, rất hứng thú với cách Oz đưa Tống Kiêu thực hiện bước nhảy xuyên qua bằng tàu con thoi, Ryan còn đáng thương khẩn cầu Tống Kiêu cho cậu ta xem dữ liệu xuyên qua.
Bọn họ đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện của Cevil.
Khi cả ba đi đến lối vào Đoạn Nham cốc, Tống Kiêu liền phát hiện dù dưới mặt đất hay trên không trung đều bị vây kín bởi phi hành khí. Tất cả mọi người đều phải đi bộ vào Đoạn Nham cốc.
_ Này! Ryan, cậu cần phải theo sát tớ và Tống Kiêu, lơ đễnh là coi chừng bị các thương nhân lòng dạ hiểm độc ở Đoạn Nham cốc lừa bán đến góc vuông thứ hai khai thác khoáng thạch đấy nhá!
_ Góc vuông thứ hai toàn là dân di cư, sẽ không mua tớ đâu… – Ryan khó được một lần thông minh.
Tống Kiêu vốn nghĩ rằng Đoạn Nham cốc chật hẹp như thế, lại đông người ra vào, không khí nhất định rất bức bối. Nhưng khi cậu đặt bước chân đầu tiên vào đây, lồng ngực bỗng có cảm giác trống trải, hô hấp không hề bị kìm nén, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Tống Kiêu ngẩng mặt, phát hiện trên đỉnh Đoạn Nham cốc mọc một loại thực vật hình tròn lớn chừng ngón tay cái, phiến lá của chúng liên tục đóng lại rồi mở ra giống như đang hô hấp, nguồn không khí xem ra được bổ sung từ loại thực vật này.
Ánh sáng trong Đoạn Nham cốc mang màu lam nhạt, có chút u ám nhưng vẫn thấy được rõ được mọi vật. Mà màu sáng này đến từ “Hơi thở của sao”.
Nhật Ảnh đã từng dùng chúng để dụ dỗ Tống Kiêu ra khỏi thủ đô, không ngờ hôm nay cậu có thể gặp lại loại côn trùng này ở đây.
Cả con đường đông nghịt, gần như không ai kịp mặc cả giá.
Tống Kiêu gặp được rất nhiều thứ Tống Nhiên đã từng nhắc đến, nó khiến cậu vô cùng mừng rỡ. Tỷ như đá biết khiêu vũ, động vật nhìn qua rất đáng yêu nhưng gai có thể đột ngột nhô ra khỏi cơ thể, còn có vô số mầm thực vật hiếm lạ nữa.
Đi tới đi lui, đến khi cậu quay đầu lại, Ryan và Niên Cẩn đã bị dòng người che khuất, Tống Kiêu ngó tứ phía cũng không tìm được họ.
May mà Niên Cẩn đã sớm hẹn nếu bị lạc, tất cả sẽ tập trung ở cửa ra vào Đoạn Nham cốc.
_ Aizz, còn tưởng Ryan mới là người đi lạc, ai ngờ hóa ra là mình.
Tống Kiêu gãi ót, một người mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện trước mặt, duỗi tay đưa một bình nhỏ trong suốt về phía mình.
_ Đây là mầm thực vật ở dãy St. Neuss, chỉ cần mười hai tinh tệ một lọ, cậu có muốn mua không?
Trái tim Tống Kiêu như bị bóp mạnh, cậu nhìn chằm chằm người trước mắt, nhưng gương mặt đối phương lại bị vành áo choàng che mất.
Người này khom lưng, thanh âm thô như mài giấy ráp, hoàn toàn khác biệt với giọng nói quý tộc của Cevil. Thế nhưng Đoạn Nham cốc có nhiều người như vậy, tiểu thương này không chọn ai khác, chỉ khăng khăng ngắm mỗi cậu.
_ Cái này cũng không mới lạ gì. Tôi không có hứng thú.
Tống Kiêu nghiêng người làm bộ vòng qua đối phương, người đó lại hết sức bất lịch sự giữ lấy tay cậu.
_ Vậy hổ phách đến từ địa cầu xa xưa thì sao?
Khi đối phương tháo hổ phách đang đeo ở cổ xuống đưa đến trước mặt Tống Kiêu thì, vai cậu cứng đờ, cậu nhận ra đó chính là quà sinh nhật mình tặng cho Cevil. Cơn giận dữ trào lên từ đáy lòng, cậu kéo lấy áo đối phương, đẩy mạnh người ấy lên một tảng đá, Tống Kiêu có thể nghe thấy rõ tiếng cột sống rạn nứt vang lên.
_ Cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi à?
Giọng nói Tống Kiêu hạ xuống rất thấp, nghiến răng rặn từng chữ một.
_ Cậu thực sự không mua? Dãy St. Neuss đã bị kỵ sĩ ngân sắc cho đóng cửa, sau này mọi người không còn cơ hội đến đó nữa.
Tống Kiêu thật muốn phang vỡ đầu đối phương, cậu muốn người ấy cho mình một lời giải thích, chứ không phải nói những lời vô ích này. Đối phương lắc lắc bình nhỏ, Tống Kiêu lúc này mới phát hiện ẩn dưới các hạt mầm hình như có một máy phát hình chiếu mini.
_ Nếu cậu tin những lời ở trong, đêm nay tôi ở Long Thứ cốc của St. Neuss chờ cậu.
Nói xong, đối phương nhét bình nhỏ vào tay Tống Kiêu, dùng lực lượng Arthur đẩy cậu ra, xoay mình lẩn vào dòng người đông đúc.
_ Chờ một chút! – Tống Kiêu nỗ lực đuổi theo đối phương, đoàn người lại quá rộn ràng, dù cậu dùng lực lượng Arthur dời những người trước mặt mình ra cũng không đuổi kịp người ấy.
_ Tống Kiêu — Tống Kiêu! Ở đây ở đây!
Niên Cẩn lôi Ryan đi tới trước mặt Tống Kiêu, lúc này mới khiến cậu tỉnh người.
_ Ôi… Tôi còn tưởng đã lạc mất hai người rồi!
Niên Cẩn hưng phấn khoe mấy thứ mình mua được với Tống Kiêu, cậu thức thời gật đầu khen đẹp, tâm tư lại đặt hết lên bình nhỏ nắm trong tay.
Rốt cục về tới Fawn gia, Tống Kiêu chạy nhanh vào phóng rồi khóa cửa lại, khẩn cấp mở đoạn video này ra.
Video cho thấy máy quay rõ ràng đang được gắn trên người Bell Haffris, có lẽ nó được ngụy trang thành cúc áo hoặc món phụ kiện nào đó, thậm chí có khả năng được đeo trên hai mắt ông.
Đoạn hội thoại của Bell và Tyler khiến Tống Kiêu khẩn trương vô cùng, đặc biệt khi Bell đi tới trước vương tọa sụp đổ của Tyler, một khắc ông cúi đầu kia, toàn thân Tống Kiêu cứng lại, đường nhìn dính chặt vào hình ảnh ấy.
Cậu không ngừng tua lại, không ngừng xác nhận điều mình vừa nhìn thấy, thậm chí còn không ngừng suy nghĩ liệu đoạn video này có phải là ngụy tạo không…
Bởi vì cậu phát hiện, Tống Nhiên đang nằm dưới vương tọa của Tyler! Anh nhắm mắt, vẻ mặt nhu hòa bình yên, dường như đã say ngủ rất lâu. Dù trời có long đất có lở cũng không quan hệ gì đến anh.
Những nhận thức trước đây của Tống Kiêu đều bị phủ định vào thời khắc này. Cậu tìm khắp Băng Liệt cũng không nhìn thấy Tống Nhiên, vậy mà anh lại nằm ngay dưới vương tọa của Tyler?
Điều này sao có thể!
Tống Kiêu vốn phỏng đoán tất cả những chuyện này đều do Nhật Ảnh đứng sau giật dây! Lẽ nào cậu đã lầm? Thật ra kẻ đứng sau toàn bộ chính là Tyler?
Trời ạ! Tám năm trước Tyler… còn nhỏ hơn cả mình, làm sao y có thể nghĩ được những điều này chứ?
Hơn nữa y tôn kính Tống Nhiên như thế… Thậm chí còn vì Tống Nhiên mà Tyler đồng ý bảo hộ cậu, lẽ nào tất cả đều là giả dối?
Nếu như nói Tống Nhiên nằm trong tay Tyler, tức là Tyler cũng biết Băng Liệt ở nơi nào? Vậy tại sao y lại tùy ý để Băng Liệt ở lại góc vuông không? Chẳng lẽ y không muốn lợi dụng Băng Liệt? Mà nếu không phải vì Băng Liệt, vậy y giam Tống Nhiên ở cung điện Mùa Đông làm gì?
Các vấn đề nối đuôi nhau mà tới, Tống Kiêu co đầu gối lại, ôm lấy đầu của mình.
Hay vì Bell Haffris chết trên tay Tyler, nên Cevil mới căm thù muốn gây xích mích quan hệ giữa mình và tân vương? Nhưng nếu cậu có thực sự vọt tới trước mặt Tyler giằng co với y, đồng thời bại lộ chuyện Cevil còn sống, mà năng lực hiện nay của cậu với Tyler chẳng thể tạo thành chút uy hiếp nào… thì Cevil làm vậy thật vô nghĩa.
Tống Kiêu một mình suy tư hồi lâu, thẳng đến khi Oz trở về.
Khi Oz tiến vào phòng cậu thì, Tống Kiêu cũng không đóng máy phát hình chiếu lại mà vẫn duy trì tư thế ôm đầu, để đoạn video này chạy tùy ý. Cậu rất muốn biết, nếu như Oz thấy được nó sẽ có biện pháp gì.
Oz ngồi xuống bên người Tống Kiêu, trầm mặc nhìn từ đầu đến cuối.
Anh không chất vấn vì sao Tống Kiêu có được đoạn video này, vì anh đã đoán được nó đến từ Cevil.
Anh nâng đầu cậu lên, nhẹ nhàng búng một cái vào mi tâm Tống Kiêu:
_ Nếu muốn biết nó là thật hay giả, thì phương pháp đơn giản nhất chính là đến chỗ vương tọa của Tyler nhìn một cái.
Thật không hỗ là tác phong của Oz, gọn gàng dứt khoát.
Tống Kiêu kể lại toàn bộ chuyện mình gặp Cevil cho đối phương nghe.
_ Anh nói…. cung điện Mùa Đông phòng giữ nghiêm ngặt, khắp nơi đều là bẫy rập, nhiều sát thủ còn không có cơ hội tiếp cận Tyler đã phải bỏ mạng, chúng ta phải làm thế nào mới nhìn được dưới vương tọa của Tyler có gì đây?
_ Nên mình phải chờ cơ hội. Cung điện Mùa Đông có rất nhiều chính vụ và dạ tiệc. Có một số bữa tiệc đặc biệt nhất định sẽ cử hành trong nội đình cung điện, chỉ cần tôi bắt được cơ hội tiến vào bên trong, là có thể lục soát đến tận cùng.
_ Nhưng như vậy rất nguy hiểm! Nếu như Tyler tính giết anh thì sao? – Tống Kiêu bắt lấy vai Oz.
_ Tôi sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc. Còn em, không phải tối nay em đã đáp ứng đến Long Thứ cốc gặp Cevil sao?
_ … Đúng vậy. – Tống Kiêu có chút lo lắng mà vùng dậy, cậu không lo Oz sẽ bắt Cevil đến cung điện Mùa Đông, nhưng không mang chút hy vọng nào với việc hai người có thể chung sống hoà bình.
_ Tôi thay em đến Long Thứ cốc.
_ Sao cơ? – Tống Kiêu hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm hay không.
_ Thế nào? – Oz cúi người, hai bàn tay chống bên hông Tống Kiêu – Nếu lỡ cậu ta ép buộc em thì sao? Tôi chỉ là đảm bảo an toàn cho em, rồi còn lái Tinh Vân dẫn đường cho cậu ta thôi mà?
Tống Kiêu gãi ót, Oz xử lý việc này thành thục hơn cậu rất nhiều. Hơn nữa, nếu mình nhìn thấy Cevil, chuyện thứ nhất làm có lẽ là đấm cậu ta một cái thật mạnh, phỏng chừng không thể bình tĩnh mà nói chuyện như hai người bạn. Nhưng nếu cậu không có ở đó, Cevil nhìn thấy Oz, chỉ sợ sẽ có phản ứng rất mãnh liệt.
_ Anh đi với em đi. Về chuyện Herwin sai người bắt cóc em, em muốn đích thân nghe cậu ta giải thích.
Vì vậy, Oz và Tống Kiêu cùng nhau đến Long Thứ cốc của dãy St. Neuss.
Sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm, ánh trăng như nước, thế nhưng mùa phát tán của tiểu tâm can đã qua, cả dãy núi có vẻ quạnh quẽ và u ám, đặc biệt là Long Thứ cốc, bởi vì vị trí địa lý, hoàn toàn bị vây khuất trong bóng tối.
Tống Kiêu thả cầu phát quang vào trong cốc rồi Oz đi theo cầu phát quang vào sâu bên trong, dưới chân là đá mọc lởm chởm, Tống Kiêu để mình trôi lơ lửng trên không, càng đi vào sâu lại càng tĩnh mịch khiến Tống Kiêu hoài nghi liệu Cevil có ở đây không, hay người ấy đã phát hiện Oz bên người Tống Kiêu, cho nên dứt khoát không lộ mặt.
Rốt cục khi gần đến tận cùng của cốc, phía trước xuất hiện một bóng hình khoác áo choàng.
_ Năng lực khống chế của cậu ngày càng tinh tế.
Lúc này đây, Cevil không dùng chất giọng ngụy trang khàn khàn nữa, mà dùng giọng thật của mình nói.
_ Cevil, tôi tới là muốn cậu cho tôi một lời giải thích, rốt cuộc lần trước khi ở dãy St. Neuss, có phải là cậu cấu kết với Herwin, muốn bắt tôi rời khỏi Warm Wind?
Cevil nhìn thoáng qua Oz đứng bên người Tống Kiêu, phát ra tiếng cười lạnh:
_ Tôi đã đoán trước cậu sẽ đưa Oz tới cùng.
_ Trả lời vấn đề của tôi, Cevil.
_ Cậu dùng từ “cấu kết” này thật không phù hợp. Tôi là người thừa kế gia tộc Simon, Herwin chỉ vì tôi phục vụ mà thôi. Oz đưa cậu đến Warm Wind, cậu sống rất tự tại. Nếu tôi đưa cậu đến Losen của góc vuông thứ năm, thì cậu vẫn thích nghi được, nhỉ?
Tống Kiêu siết chặt tay, không có bất kỳ dấu hiệu nào, Cevil bỗng bị một cỗ lực lượng đụng bay ra ngoài, nham thạch sau lưng phát ra tiếng vỡ vụn, tứ chi của thiếu gần như nứt toát.
_ Oz Fawn, đây là chuyện của tôi và Tống Kiêu, chưa đến lượt anh nhúng tay đâu! – Cevil bị thương phẫn nộ trừng Oz.
Xương cốt của thiếu niên đang khép lại, Cevil nhấc thân mình khỏi khe đá, chậm rãi đặt chân xuống đất.
_ Không phải tôi làm. – Oz lạnh lùng trả lời.
Đầu ngón tay Cevil thoáng run lên, nhếch khóe môi, nhìn về phía Tống Kiêu nói với cậu:
_ Xem ra lần đi tinh hệ hồng hoang này đã khiến cậu trưởng thành không ít.
_ Đừng nhiều lời nữa, Cevil. Vì sao cậu không dứt khoát nói cho tôi biết, cậu chỉ là muốn lợi dụng tôi để trả thù cho cha cậu? Cậu biết tôi chắc chắn sẽ kể chuyện này cho Oz, mà Oz nhất định sẽ thay tôi nghiệm chứng, phát sinh xung đột với Tyler. Tôi không phải đối thủ của y, nhưng gia tộc Fawn thì có thể, đúng không?
_ Cậu nghĩ tôi sẽ dùng cái chết của cha mình để bịa chuyện? Tin hay không tùy cậu. – Cevil đi tới bên người Tống Kiêu – Cậu thực sự cho rằng, Tyler nguyện che chở cậu mà không cần điều kiện?
_ Tôi sẽ tìm cách nghiệm chứng chuyện này, đồng dạng, mời cậu đừng ôm những tâm tư không nên có về Tống Kiêu nữa. – Oz lạnh lùng.
Cevil nhún vai, lui về sau từng bước một:
_ Oz Fawn, mặc dù nói người thắng làm vua, nhưng anh còn chưa thắng đến cuối cùng, nên đừng gấp gáp ra lệnh cho tôi như thế. Chuẩn bị sẵn sàng đi, Tyler bảo vệ Tống Kiêu chắc chắn có mục đích, chỉ là nếu có ngày y quyết định ra tay với Tống Kiêu, anh sẽ làm thế nào đây? Gia tộc của anh có thể vì bảo hộ Tống Kiêu mà quay lưng với Tyler không? Ngẫm lại cha tôi xem. Anh thực sự muốn gia tộc của mình cũng rơi vào hoàn cảnh như thế sao?
Từng lời nói của Cevil như mũi châm đâm thẳng vào tim Tống Kiêu.
_ Gia tộc của tôi chỉ nghe theo ý chí của mình.
_ Được rồi, vậy tôi rất mong đợi thời khắc ấy xảy ra.
_ Cậu muốn đi đâu?
_ Đương nhiên là tiếp tục trốn ở một nơi nào đó trên hành tinh này. Nhưng cậu an tâm, khi cậu cần, tôi sẽ xuất hiện.
Cevil búng tay một cái, cầu phát quang vỡ vụn trong nháy mắt, Cevil cứ như vậy biến mất trong bóng tối.
Tống Kiêu thở dài một hơi, lầm bầm nói:
_ Cuối cùng Cevil vẫn thay đổi.
Có lẽ vì những biến cố này khiến người ấy càng thêm sắc bén, mà loại sắc bén này không chỉ tổn thương người khác, còn tổn thương chính Cevil.
_ Cậu ta không thay đổi, chỉ là cho em thấy bộ dáng thật của mình thôi. Chuyện của Tyler tôi phải thương lượng với cha. Cevil nói không sai, dù chân tướng câu chuyện thế nào, gia tộc Fawn đều phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. Em bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng, tôi cứ nghĩ em sẽ nóng lòng muốn biết đáp án từ Tyler.
_ Nhìn tình huống trong video thì Tống Nhiên đã ở chỗ Tyler rất lâu rồi. Nếu như anh còn sống thì đã tám năm trôi qua, để anh chờ vài ngày cũng không sao. Nhưng nếu anh ấy mất rồi… thì anh càng có thể chờ lâu hơn nữa. – Tống Kiêu nhếch môi, cười tự giễu.
Sâu trong tâm trí cậu khao khát Tống Nhiên còn sống. Cậu muốn được ôm anh, muốn anh nhìn thấy mình bây giờ.
Bọn họ ra khỏi Long Thứ cốc, trước khi bước vào phi hành khí, Tống Kiêu ngửa mặt nhìn biển sao sáng ngời.
_ Nếu chúng ta thực sự muốn đi xác định Tống Nhiên có nằm dưới vương tọa của Tyler không, nhất định phải nắm chắc khả năng đưa Tống Nhiên rời khỏi đó, nếu không chẳng những dẫn lửa thiêu thân, mà còn bỏ lỡ cơ hội giúp anh ấy tự do.
_ Đúng vậy.
Cả tối hôm ấy, Tống Kiêu bắt đầu nghiên cứu cấu tạo của cung điện Mùa Đông. Cậu lặng lẽ xâm nhập hệ thống phòng thủ của quân phòng vệ, sau đó lập ra bản đồ địa hình của cung điện, nhưng trên bản đồ cũng không cho thấy dưới tẩm cung của Tyler còn có không gian nào khác. Nếu có, thì cũng không gài quân phòng vệ. Nhưng nếu Tống Nhiên thực sự nằm đó, thì Tyler đã trông chừng anh như thế nào?
Tống Kiêu ngửa mặt, dùng sức dụi mắt mình, chán quá, cậu chỉ có thể xâm nhập điện toán đám mây của Tyler. Nhưng nó quá nguy hiểm, nếu thất bại sẽ bị truy ngược lại, bại lộ thân phận.
Tống Kiêu cứ như vậy ngước đầu dựa vào ghế ngủ thiếp đi, thẳng đến khi Oz tiến vào, bế cậu lên, chậm rãi đặt xuống giường.
Oz cúi người, hôn lên môi cậu, ngón tay vén những sợi tóc rơi trên trán cậu qua một bên, từ tốn vuốt ve đuôi mày.
Một giấc này, Tống Kiêu ngủ rất sâu, mãi đến khi giọng nói của Fawn phu nhân vang lên bên tai cậu.
_ Tống Kiêu, Tống Kiêu… Đến lúc dậy rồi!
_ A… – Tống Kiêu dụi dụi mắt – Phu nhân… Đến lúc ăn điểm tâm rồi ạ?
_ Đã đến giờ cơm rồi. Quan sự vụ Constantine của cung điện Mùa Đông đang ở ngoài chờ con. Ngài muốn đưa con đến cung điện, bệ hạ có chuyện cần gặp.
_ Gì cơ? – Tống Kiêu lập tức tỉnh hơn phân nửa – Bệ hạ gặp con làm gì nhỉ?
_ Nghe nói bệ hạ lấy được vật gì đó có liên quan đến anh trai Tống Nhiên của con, mời con đến xem.
Liệu có phải là Tyler đã biết bọn họ đến gặp Cevil, cho nên tiên hạ thủ vi cường?
_ Oz đâu à? – Tống Kiêu hỏi.
_ Oz đã đến chỗ bệ hạ. Đừng khẩn trương, bệ hạ là người hiền hòa, còn rất ngưỡng mộ Tống Nhiên…
Một câu của Fawn phu nhân Tống Kiêu cũng không nghe lọt.
Chuyện tới nước này, cậu đành phải nhắm mắt đến cung điện Mùa Đông thôi.
_ Phu nhân, Fawn thủ tướng đang ở đâu vậy?
_ Thủ tướng đang bàn chuyện chính sự trong nội các. Làm sao thế, con trai? – Fawn phu nhân cảm giác được Tống Kiêu khẩn trương không giống bình thường.
_ Không có gì ạ. Phu nhân, con sửa soạn mình một chút đã nhé?
_ Tất nhiên rồi.
Sau khi Fawn phu nhân rời khỏi, Tống Kiêu lập tức liên lạc với Bạch Dĩnh, báo đối phương chuẩn bị sẵn sàng, cho Tinh Vân thiết lập trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Bạch Dĩnh là người rất nhạy bén, từ khi Tống Kiêu và Oz trở về từ góc vuông không, y đã cảm thấy mơ hồ hai người kia có bí mật gì đó không thể nói cho người khác. Nhưng Oz không muốn nói, y cũng không hỏi nhiều.
_ Tống Kiêu, làm một thuộc hạ và bằng hữu của Oz, tôi sẽ làm tất cả những việc mình nên làm… Nhưng tôi mong cậu và Oz cũng chỉ làm những việc có thể làm.
Tống Kiêu hiểu điều Bạch Dĩnh ám chỉ.
_ Cảm ơn anh.
Nhưng có đôi khi, chúng ta phải thân bất do kỷ. (aka hoàn cảnh đẩy đưa, phải làm những điều mình không muốn.)
Tống Kiêu cùng Constantine đi đến cung điện Mùa Đông, nơi dừng chân chính là tẩm cung của Tyler.
Khi Tống Kiêu theo Constantine từng bước đi về phía vương tọa ngân sắc kia thì, Tống Kiêu phải hết sức kiềm chế mình mới nhịn được không nhìn chằm chằm xuống chân vương tọa. Toàn bộ tẩm cung không khác gì trước kia, chỉ là có vẻ càng thêm trống trải. Nhưng cậu biết, kỵ sĩ ngân sắc có thể ẩn nấp ở bất kì nơi nào, chặt chẽ giám sát từng bước đi của cậu.
Tống Kiêu nhìn khắp nơi, cả tẩm cung đến người hầu cũng không có, Oz thì không ở nơi này.
Tyler ngồi trên vương tọa, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng. Nét cười ấy từng khiến Tống Kiêu thấy thân thiết, mà nay lại thấy nó giống như vẻ ngụy trang cao siêu khiến người khác tháo tâm phòng bị.
_ Bệ hạ. – Tống Kiêu cúi đầu chào Tyler.
_ Cậu có vẻ rất thất vọng nhỉ, bởi vì Oz không ở đây à? – Ngón tay Tyler thong thả vẽ một vòng trên lông mày mình – Ta cứ nghĩ so với Oz, tung tích của Tống Nhiên sẽ làm cậu hứng thú hơn chứ!
Tống Kiêu nhìn về phía Tyler, đôi con ngươi trong một khắc kia trừng lớn, đầu bỗng thấy trống rỗng, cậu hoàn toàn không ngờ Tyler lại trực tiếp thừa nhận Tống Nhiên ở chỗ này.
= Hết chương 76 =
Cevil ới ಥ^ಥ Khách sạn ngàn sao, màn trời chiếu đất……
Cevil hẹn riêng Tống Kiêu nhưng cuối cùng em lại đi với Oz (╬☉д⊙) Tui nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ đâu đây …
→ _→ Với tui đó là một trong những giây phút đau đớn nhất truyện
Cả lúc Cevil chặn đường Tống Kiêu trong động lại sao mà nó tình thế chứ *bấn loạn ing~* ヾ(.`Д ‘.)
Sắp gặp Tống Nhiên rồi ~ ~ (﹁﹁) ~~