Chỉ là bước đầu tiên liền bị mất thăng bằng, cậu ngã về phía trước, mắt thấy đầu của mình sẽ nện lên tảng đá, Tống Kiêu dùng tay chống toàn thân.
Lòng bàn tay bị nham thạch cắt, cảm giác đau đớn lan khắp đáy lòng, chân thực khiến Tống Kiêu hiểu đây không phải là mơ.
_ Em không nên dùng tay, đừng quên em là một Arthur. Chỉ cần dùng năng lực của mình, em cũng có thể lơ lửng.
Ánh mắt Oz rất lạnh lẽo. Tuy rằng Tống Kiêu đã sớm chuẩn bị kỹ, biết người này một khi tiến vào trạng thái dạy học nhất định rất nghiêm khắc, nhưng khi cậu đau đến nhe răng trợn mắt mà anh lại không có chút biểu tình nào, Tống Kiêu vẫn cảm thấy thất lạc.
_ Duy trì thăng bằng trong bất cứ không gian nào, là chuyện Arthur bắt buộc phải làm được. Nếu em không làm được điều này, các Arthur khác có thể dễ dàng đánh bại em.
Tống Kiêu cắn chặt răng, chậm rãi buông tay ra, từng chút từng chút điều chỉnh góc độ của bản thân, rốt cục cũng đứng thẳng được.
Cậu loạng choạng bước từng bước bước về phía Oz, cậu biết nếu mình lại ngã xuống những mỏm đá này, xương vai và lưng có thể nứt ngay lập tức.
Vết thương ở lòng bàn tay đang dần khép lại, nhưng cảm giác đau đớn khi bị cắt tay khiến Tống Kiêu dè dặt.
Cậu rất vụng về, lực lượng sử dụng mất cân bằng một chút sẽ làm cậu ngã sấp xuống, cậu không chỉ sử dụng lực lượng trên hai chân của mình mà phải dùng trên xương sống sau lưng nữa. Thật vất vả, cậu đi tới trước mặt của Oz.
_ Kỳ thực cách em điều khiển cơ thể mình và thao túng chất lỏng như nhau, chỉ cần em học xong, cả đời đều không quên được.
Oz lui về phía sau, cơ thể anh nâng lên một độ cao khác, sau đó ngoắc tay với Tống Kiêu.
Tống Kiêu ngẩng mặt, cái này khác với chuyển động bằng phẳng, cậu phải đưa toàn thân lên cao theo chiều dọc.
Chỉ là cậu càng lên cao, lại càng nhịn không được nhìn về phía mặt đất, sợ hãi trong lòng cũng càng nhiều.
_ Tống Kiêu, em còn nhớ rõ khi còn bé mình học đi thế nào không?
Oz đứng từ trên cao, cúi đầu xuống hỏi.
_ Làm sao tôi nhớ được!
_ Em đã phải trải qua vô số lần vấp ngã và khóc lóc, mới học được cách bước đi. Nếu em sợ vấp ngã, thì mãi mãi không thể thành thạo duỗi thẳng cột sống của mình được. Bắt đầu từ giờ về sau, Tống Kiêu, quên đâu là trời đâu là đất đi, vì trong vũ trụ không phân trời đất. Em chỉ cần biết nơi mình cần đến là được rồi.
Giọng nói của Oz rất bình thản. Tống Kiêu không thể tưởng tượng trước khi anh nắm giữ được năng lực này đã trải qua những gì.
Nếu như khống chế thân thể mình là năng lực bẩm sinh của Arthur, Tống Kiêu tin tưởng, năng lực này cậu nắm giữ được.
Cậu nhắm mắt lại, trong đầu ngoại trừ nham thạch lởm chởm dưới chân thì không còn bầu trời xanh thẳm, cậu tưởng tượng mình đang lơ lửng trong vũ trụ, tựa như cậu và Oz còn bé, hai người cùng tiến đến vào tinh hạm cổ đại thăm dò bí mật bị lãng quên.
Cơ thể Tống Kiêu trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu không cố gắng dùng lực lượng kéo cơ thể mình nữa, cũng không tiếp tục gắng sức ổn định mình với xung quanh, cậu như về tới hồ Gương, thỏa thích bơi lội trong nước.
Khi cậu mở mắt ra, cậu phát hiện mình đã lên tới độ cao ngang Oz.
Đối phương nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cậu, kề lòng bàn tay cậu bên môi mình, hơi thở ấm áp quanh quẩn trong lòng bàn tay Tống Kiêu, khiến nhiều nơi tưởng chừng như không còn đau nữa.
Môi Oz phủ lên, nhẹ nhàng che lấy chỗ đau, khoảnh khắc anh nhắm mắt lại, Tống Kiêu nghĩ tất cả đau đớn đều không là gì.
Trong giây phút trái tim cậu loạn nhịp, một luồng khí lưu mãnh liệt vòng qua Oz, hung hăng đâm vào Tống Kiêu.
Tống Kiêu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Oz cách mình ngày càng xa nhưng vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cũng hiểu luồng không khí kia là Oz khống chế. Một khắc cậu sắp chạm đất, Tống Kiêu ổn định lại mình.
Thế nhưng trong nháy mắt Oz đã đáp xuống, tư thế như muốn đập mạnh Tống Kiêu xuống đất vậy.
Tống Kiêu hoảng sợ thay đổi vị trí của mình, giờ cậu hiểu được, Oz thật sự muốn di chuyển rồi!
Cậu không ngừng tránh né giữa không trung, gió ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, tóc cậu bị cắt thành nhiều ngọn nhỏ, giống như mảnh vụn bị gió thổi bay, ống tay áo bung ra, từng vết máu xuất hiện trên cánh tay Tống Kiêu, rồi trên mặt.
Tống Kiêu thậm chí ngay cả cơ hội cảm thụ đau đớn cũng không có, cậu phải tránh né không ngừng trên không trung.
Ngay khi cậu cho là mình đã ra khỏi phạm vi công kích của Oz thì, vừa quay người lại, Oz bỗng đi tới trước mặt cậu, mái tóc anh vì tốc độ di chuyển cao mà kéo ra sau, lộ ra vầng trán cùng ánh mắt sắc bén.
_ Nếu tôi là địch nhân của em, tôi sẽ nhân cơ hội này mà moi tim em!
Tống Kiêu như bị đóng băng, không thể di chuyển mình dưới tầm mắt của Oz.
_ Đừng quên, không khí không chỉ là của tôi, nó cũng thuộc về em! Chúng nó không những dùng làm vũ khí, cũng có thể ngăn chặn thương tổn cho em! Dùng chúng!
Không nói lời thừa thãi, cũng không có giải thích ôn hòa, Tống Kiêu cắn răng, ngưng kết không khí, dùng toàn lực đẩy về phía Oz.
Nhưng luồng không khí này lại bị Oz thao túng ngược, nó lướt qua hai bên Oz, không tạo thành chút thương tổn nào cho anh.
Mà Tống Kiêu phát hiện mình không thể hô hấp.
Dùng dùng sức hấp khí thế nào, cậu cũng không thể lấy được dưỡng khí, cậu tỉnh ngộ, là Oz đang rút dưỡng khí của cậu đi!
Hóa ra năng lực Arthur còn có thể sử dụng như vậy!
Tống Kiêu vừa sợ hãi Oz, vừa kính nể anh.
Nếu như muốn sống, cậu phải giành được dưỡng khí!
Dưỡng khí lại dũng mãnh xông đến chung quanh cậu, hô hấp có thể tiếp tục, điều này giúp tâm trí Tống Kiêu trở nên rõ ràng.
Dưỡng khí không chỉ tồn tại quanh thân bọn họ, cũng tồn tại trong cơ thể họ. Nếu như Tống Kiêu tùy tiện rót lực lượng của mình vào cơ thể Oz, nhất định sẽ bị bài trừ trong nháy mắt, thay vì thế, không bằng cậu đưa lực lượng của mình theo dưỡng khí tiến vào cơ thể Oz!
Tống Kiêu mặc cho lực lượng của mình lan ra trong không khí, theo dưỡng khí tiến vào cơ thể Oz, rồi cố tràn sâu vào trong Oz.
Vai Oz dừng một chút, thời điểm Tống Kiêu nghĩ kế hoạch của mình đã thành công, cậu bỗng gập người, ho khan giống như sặc nước.
Mà Oz dứt khoát ép lực lượng của Tống Kiêu ra khỏi cơ thể mình.
Anh đi tới trước mặt cậu, nói nhẹ:
_ Em quên, trong không khí có hơi nước. Tôi chỉ cần tụ tập hơi nước lại, em sẽ bị sặc.
Mặt Tống Kiêu vì ho khan mà đỏ rần.
_ Mấy cái này cũng chỉ là mánh khóe nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.
Mánh khóe nhỏ sao?
Tống Kiêu không ngốc, cậu có thể cảm nhận yêu cầu của những mánh khóe này về độ chính xác khi sử dụng lực lượng Arthur cao cỡ nào.
Những điều xảy ra tiếp đó làm Tống Kiêu sợ hãi.
Các mỏm đá dưới thân bọn họ như mất trọng lực, không ngừng nhô lên trời.
Chúng liên tiếp vỡ vụn, lộ ra phần sắc bén nhất.
Tống Kiêu nhìn bốn phía, trên mặt tuy không có biểu tình nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi.
_ Tôi nói rồi, tất cả đều có thể trở thành vũ khí cho đối thủ của em, cũng có thể trở thành vũ khí của em.
Trong khoảnh khắc, các mỏm đá từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Tống Kiêu.
Không có chút suy tính nào, Tống Kiêu điên cuồng phân giải chúng nó, các mỏm đá tựa tre già măng mọc, mỗi khi cái phía trước hóa thành bụi, cái phía sau lập tức xông lên, chưa kể các mỏm đá đã bị Tống Kiêu phân giải lập tức bị Oz cải tạo thành hình dạng nguy hiểm sắc bén hơn.
Tống Kiêu mệt mỏi ứng đối, sơ ý một chút cơ thể cậu sẽ bị đâm thủng.
Cậu vốn cho rằng Oz chỉ là dạy cậu sử dụng năng lực Arthur, tuyệt đối sẽ không tổn thương cậu, thế nhưng bây giờ cậu biết mình quá ngây thơ rồi.
Tống Kiêu tựa như một ngôi sao lẻ loi trong vũ trụ, vô số thiên thạch đâm về phía cậu, có thể đụng vào người cậu bất cứ lúc nào, gây ra thương tổn trí mạng. Tống Kiêu dứt khoát không phân giải chúng nữa, mà lợi dụng không khí giảm bớt tốc độ của chúng lại, rồi rót lực lượng của mình vào trong.
Lực lượng của cậu và Oz cùng rót vào các mỏm đá, đối kháng nhau. Lực lượng của anh chiếm ưu thế tuyệt đối, lập tức đánh tan Tống Kiêu.
Cậu lại về tới hoàn cảnh bị động, chỉ có thể không ngừng phân giải nham thạch lao tới. Một khối đá không kịp phân giải, xẹt qua gò má Tống Kiêu, xé rách da thịt cậu, máu kéo thành một đường nhỏ trong không khí.
Tống Kiêu ngày càng uể oải, cũng ngày càng giận Oz. Tuy cậu biết hết thảy những điều Oz làm đều để cậu thể hội được tình cảnh nguy hiểm nhất, nhưng trong ấn tượng Tống Kiêu, Oz là người vĩnh viễn không tổn thương mình, nhưng hiện giờ cậu đang bị thương tổn!
Tống Kiêu không hề cố kỵ giải phóng lực lượng của mình, chúng tựa như các sợi dây vô hình, lan tỏa khắp không gian, lặng yên không một tiếng động vây quanh Oz, tụ tập các lốm đốm đang lơ lửng giữa không trung lại, hung hăng đánh úp về sau lưng Oz, mà Oz trong thời điểm này lại không hề phản kháng mặc bản thân bị đâm.
Bầu không khí ồn ào đọng lại.
Nham thạch lơ lửng đều rơi xuống.
Tống Kiêu mở to hai mắt, nhìn máu nhỏ xuống từ vết thương của Oz.
Có chuyện gì thế?
Oz khẳng định đã sớm biết cậu định làm gì sau lưng mình, rõ ràng có thể tránh, vì sao anh chọn không?
Tống Kiêu cấp tốc vọt tới trước mặt Oz, cầm lấy phần đá đâm vào Oz, phân giải nó, kéo khỏi cơ thể Oz.
Từ đầu tới cuối, Oz không nhíu mày chút nào.
_ Em xem, rõ ràng em có thể khống chế năng lực của mình rất tốt. Trong cơ thể tôi không còn chút đá nào hết, em dời toàn bộ chúng ra ngoài.
Giọng nói bình tĩnh của Oz khiến Tống Kiêu rất muốn đánh anh một trận.
_ Anh hơi quá đáng, Oz Fawn. – Tống Kiêu cúi đầu, lạnh lùng nói.
_ Bởi vì tôi cắt em sao?
Oz đưa tay, chạm vào vết thương trên má cậu, nó đang khép dần, để lại dấu vết màu đỏ.
_ Anh khiến tôi thương tổn anh! Anh cố ý!
_ Tôi không có cảm giác đau.
Tống Kiêu vươn tay ra đè lên ngực anh, có máu tràn ra từ ngón tay cậu, vết thương của Oz đang khép lại.
_ Nhưng tôi biết đau! Tôi sẽ tưởng tượng!
Tống Kiêu ngẩng mặt, hung hăng trừng Oz.
_Vừa nãy em tức giận sao?
Oz nghiêng mặt, dùng ánh mắt đơn thuần làm Tống Kiêu càng thêm tức giận nhìn cậu.
_ Tôi tức anh gì chứ?
_ Tức tôi làm em bị thương.
Tống Kiêu không nói gì.
Cậu xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng tiến về phía phi hành khí, mở cửa khoang, ngồi xuống.
Một lát sau, Oz mới ngồi xuống đối diện với cậu.
_ Luyện tập hôm nay còn chưa kết thúc.
_ Tôi không muốn luyện tập nữa. Nếu như anh muốn dạy tôi mấy thứ này…
Trong lúc Tống Kiêu nhìn chăm chú vào Oz, mọi thứ bên trong phi hành khí đồng loạt rung động, các khối kim loại thay đổi hình thái, vô số đinh ốc hình thành từ bốn phương tám hướng, đâm về phía Oz, nhưng vào thời điểm sắp chạm đến người anh thì dừng lại.
_ Tôi nghĩ tôi đã học xong.
Ánh mắt Tống Kiêu lạnh lẽo vô cùng.
Cậu rất không muốn nhìn Oz, chỉ cần nhìn gương mặt không biểu tình kia cậu lại thấy buồn bực vô cùng.
Quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ, phi hành khí bị biến đổi hình dạng trong nháy mắt khôi phục cấu trúc ban đầu, giống như uy hiếp vừa nãy của Tống Kiêu với Oz căn bản không tồn tại.
_ Năng lực tái tạo của em đã tốt hơn người khác rất nhiều. – Oz nói.
Nhưng đó cũng không phải lời Tống Kiêu muốn nghe.
Hai người một đường im lặng về tới Vân Hà.
Tống Kiêu không có chút ý tứ nói chuyện với Oz, cậu trở về phòng, đóng cửa lại, ngã phịch xuống giường.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh Oz bị mình đâm thương.
Không chỉ có vậy, cậu còn nhớ rõ khi còn bé mình đã tàn nhẫn tổn thương anh thế nào!
Tại sao người này cứ khiến những ký ức ấy trở về chứ!
Cả căn phòng yên tĩnh, Tống Kiêu chẳng muốn làm gì hết. Không muốn chơi trò chơi, không muốn nói chuyện, không muốn ngủ, nhưng trong đầu cậu lại tràn ngập hình ảnh của Oz Fawn.
Tống Kiêu hít một hơi, cậu biết Oz đang ngủ ở phòng bên cạnh, cậu muốn rời khỏi đây, rời Oz càng xa càng tốt.
Rất không muốn bị người này ảnh hưởng tâm tình!
Cậu muốn phân giải cả Vân Hà này quá!
Chỉ là Tống Kiêu vừa mở cửa, liền phát hiện Oz đang đứng ở đó.
Người này đã đứng ở ngoài cửa bao lâu?
_ Tôi biết em đang giận điều gì, em tức giận tôi cố ý làm em tổn thương tôi.
Thanh âm của Oz vẫn như thường, rõ ràng người này căn bản không có ý thức được sai lầm của mình!
Tống Kiêu không có ý tứ nói chuyện với anh, đang muốn đóng cửa phòng, Oz lại dùng mã gen của mình giữ cửa phòng đứng lại, chỉ lệnh đóng cửa của Tống Kiêu không có tác dụng. Vì vậy, cậu thẳng thắn dùng lực lượng của mình di động cánh cửa kia.
Cửa hơi lung lay một chút, rất nhanh liền bị lực lượng của Oz giữ vững.
_ Em nói em sẽ đau, vậy em biết thời điểm em để tôi tổn thương em, tôi cảm thấy thế nào không?
Lòng cậu bỗng quặn đau.
_ Nếu như ngay cả tôi em cũng không chống lại được, vậy có rất nhiều rất nhiều người trên thế giới này có thể xúc phạm em. Tống Kiêu, tôi vẫn cho là tất cả mọi chuyện chỉ cần làm từng bước, hoàn thành theo trình tự nhất định là được. Nhưng với em, tôi vẫn luôn gấp gáp.
Tống Kiêu không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Oz.
_ Em còn rất nhiều thứ cần học, tôi sợ tôi không kịp dạy em.
Không kịp cái gì?
Anh nghĩ tôi quá ngốc, nên có dùng cả đời cũng không dạy hết cho tôi?
Hay là… Anh thấy mình sẽ như Tống Nhiên, một ngày nào đó bỗng dưng biến mất?
Tống Kiêu bỗng nhiên ý thức được, những thứ cậu khát vọng lấy được từ Tống Nhiên, Oz đều cho cậu. Oz cho càng nhiều, mình lại càng mong chờ ở anh càng nhiều.
Chỉ là chuyện anh có thể biến mất giống Tống Nhiên, sợ hãi trong đáy lòng lập tức dâng lên, gần như bóp nát tim cậu.
_ Ngày mai, tôi sẽ làm tốt hơn hôm nay.
Tống Kiêu vô cùng nghiêm túc nói.
Phải mất bao lâu? Cậu mới có thể cường đại như Oz? Phải bao lâu, cậu mới có thể để Oz dựa vào mình?
Cậu bỗng thấy oán giận Tống Nhiên. Nếu không phải Tống Nhiên giấu kín không đề cập tới chuyện cậu là Arthur khiến cậu bỏ qua cơ hội chuẩn bị sớm hơn, nếu như trước khi Tống Nhiên biến mất dạy cậu cách khống chế năng lực Arthur, có phải bây giờ cậu đã đủ để sánh vai cùng Oz?
Tống Kiêu vừa dứt lời, môi Oz không hề báo trước đè lên.
Mang theo ý tứ cưỡng bách nóng bỏng.
Tống Kiêu không kịp phản ứng lui về sau, thẳng đến khi đầu gối chạm vào mép giường, ngã phịch xuống phía sau.
Tống Kiêu nỗ lực tách ra phía sau, Oz lại thay đổi góc độ dùng sức ngậm lấy cậu, bên tai Tống Kiêu dường như vang lên tiếng nứt tách tách. Không chịu nổi lực độ của đối phương, Tống Kiêu nỗ lực nghiêng mặt sang bên, lại bị ngón tay của Oz giữ lại cằm, vòm miệng tưởng chừng như sắp nứt ra vậy.
Anh dùng lực độ điên cuồng mút cậu, loại điên cuồng này không chỉ đến từ Oz, ngay cả Tống Kiêu cũng bị quấn vào vòng xoáy kia.
Khi cậu vô thức đáp lại, nỗ lực trấn an người sắp mất khống chế kia, lại nghênh đón thêm triều dâng cuồn cuộn khó mà chống cự.
Oz không thỏa mãn với cái hôn này, Tống Kiêu thậm chí không biết mình đối phương xốc lên từ bao giờ, đối phương ghìm chặt gáy cậu, bản thân như quay cuồng giữa nụ hôn của Oz.
Mọi thứ dần dần mất khống chế khiến Tống Kiêu khó mà tưởng tượng tình cảnh hiện giờ, cậu biết Oz động tình rồi.
Tất cả những điều bị đè nén trước kia trào ra ngoài, như muốn bức bách Tống Kiêu đến tận cùng vũ trụ, cậu bỗng thấy sợ hãi.
Ngay một khắc đó, tóc mái Oz bỗng phất lên, không khí bắt đầu xé rách cơ thể anh, anh nhíu mày, buông mạnh Tống Kiêu ra.
Tống Kiêu mở to hai mắt, dựa vào tường, nhìn Oz duỗi thẳng lưng.
_ Vừa nãy năng lực của em phát huy khá tốt. Thiếu chút nữa có thể phân giải tôi.
Oz cúi đầu nhìn Tống Kiêu, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tống Kiêu không rõ, anh làm sao có thể nhanh chóng thu liễm tâm tình của mình như vậy, thẳng đến khi cậu phát hiện Oz đang siết chặt các ngón tay của mình.
Anh đang nỗ lực kiềm chế.
Tống Kiêu có một loại cảm giác kỳ diệu. Đây cũng không phải lần đầu cậu ý thức được rõ trong lòng Oz mình quan trọng đến nhường nào, cậu thậm chí bắt đầu đoán rằng, Oz mặt ngoài lãnh đạm, bên trong đối với mình liệu có phải lo được lo mất?
Oz rời khỏi phòng Tống Kiêu, thay cậu đóng cửa phòng. Tống Kiêu vốn muốn rời khỏi đây thả lỏng một chút, tâm tư lại sớm bay lên chín tầng mây theo nụ hôn kia.
Mấy ngày sau, Oz mang theo Tống Kiêu đến các địa phương khác nhau để luyện tập, Bạch Dĩnh thậm chí cũng trở thành bồi luyện với Tống Kiêu.
Lúc này, địa điểm luyện tập của họ là ngôi sao lần trước Tống Kiêu tiến hành mô phỏng thực chiến – Tạp Trì.
Khi Tống Kiêu đồng phục du hành vũ trụ di chuyển đến bề mặt sao Tạp Trì, Bạch Dĩnh đang định bước ra phi hành khí xoay người nói với Oz trong buồng lái:
_ Này, ngài cần suy nghĩ kỹ, luyện tập ở đây, không có dưỡng khí, chỉ có nham thạch, lơ là một chút là ngỏm đấy!
Bạch Dĩnh nghĩ thầm nếu mình phân giải hết mặt nạ bảo hộ của Tống Kiêu, tên nhóc ấy còn chưa biết cách sử dụng tái tạo, tạch mất, chẳng phải y sẽ bị Oz truy sát hay sao?
_ Ừ, anh phải cẩn thận, đừng chết ở đây. – Oz nhàn nhạt nói.
Bạch Dĩnh chẳng biết nói gì. Nghe ý tứ của Oz, nghĩa là Tống Kiêu có thể giải quyết Arthur cao cấp như y?
Đúng là trời đất bao la người yêu lớn nhất!
Bạch Dĩnh nhếch môi, mắt nhìn Tống Kiêu đã chạm đất mà nảy ra ý tưởng xấu.
Vậy dày vò tên nhóc này một chút!
Chân trái Bạch Dĩnh đạp lên phi hành khí, nhắm về phía Tống Kiêu.
Tống Kiêu bỗng cảm thấy có cỗ lực lượng cường đại phóng đến từ sau mình, cậu không chút do dự đụng vỡ lực lượng của đối phương, đất cát tứ phía cuốn lên, Tống Kiêu biến đổi chúng trở nên thật tinh xảo, khiến chúng tuy bé nhưng lại sắc nhọn không gì bằng.
Bạch Dĩnh vừa rơi xuống đất, đã đánh bay đống cát đá.
_ Ô, Oz dạy cậu không tệ lắm nhỉ.
Máy truyền tin truyền đến giọng nói của Bạch Dĩnh.
Cho tới bây giờ, Bạch Dĩnh đều có vẻ vô cùng ung dung.
Tống Kiêu thở một hơi, nâng một mảng lớn đá lên. Chúng đã nằm yên trên Tạp Trì lâu lắm, vừa dày lại vừa nặng.
Chúng đánh úp về phía Bạch Dĩnh, trùng trùng điệp điệp.
Bạch Dĩnh cười khẽ một tiếng:
_ Trò trẻ con.
Những mảnh đá kia thậm chí không có cơ hội tiếp cận Bạch Dĩnh, đã bị phân giải thành bụi bặm, chậm rãi rơi xuống.
Tống Kiêu lại tái tạo chúng, không ngừng quay quanh người Bạch Dĩnh, di chuyển cao tốc, mà Bạch Dĩnh lại dùng lực lượng của mình trấn áp chúng nó, tất cả giống như thời gian ngừng lại, y ung dung ra khỏi vòng vây nham thạch.
_ Đến phiên tôi, nhóc con.
Bạch Dĩnh không cố chấp khống chế nham thạch, mà trực tiếp xâm nhập phạm vi năng lực của Tống Kiêu, Tống Kiêu trải lực lượng khắp toàn thân, củng cố cơ thể, mà Bạch Dĩnh thì quyết liệt phân giải mặt nạ bảo hộ của cậu.
Dưỡng khí xói mòn khiến Tống Kiêu sợ hãi, mà diện tích bị phân giải của mặt nạ bảo hộ càng lúc càng lớn.
Tầm mắt lướt qua Bạch Dĩnh, thấy phi hành khí đang đậu ở xa, Tống Kiêu biết lúc này Oz nhất định đang nhìn mình.
Anh muốn tiến lên, có lẽ sẽ trách cứ Bạch Dĩnh làm quá, nhưng anh vẫn không ngăn cản y.
Bởi vì anh muốn cậu đạt được kinh nghiệm tốt nhất trong hoàn cảnh chân thật nhất.
Tái tạo!
Cậu phải tập trung các phân tử mặt nạ bảo hộ của mình đang tản ra trong không khí, kéo chúng về chỗ cũ, tái tạo lần nữa!