• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Tôi rất lấy làm tiếc.

_ Hoặc là ta liên thủ với cậu, chúng ta cùng nhau tìm kiếm Băng Liệt! Mà chuyện của Tulio, coi như chưa xảy ra. Không phải bây giờ cậu bình yên vô sự sao? Ta nghĩ cha cậu cũng sẽ tán thành đề nghị này.

_ Nếu tôi có thể tự thiết kế ra hệ thống tân tiến nhất, vì sao phải đuổi theo huyền thoại đã qua?

Sở Phong dừng lại.

Ông ta thật không ngờ Oz lại nói những lời như vậy.

_ Ngài đã tiến vào tinh hạm của tôi, phải chăng đã đoán trước việc không thể rời khỏi đây?

Oz mở miệng hỏi.

_ Oz! Cậu quá cuồng vọng! – Sở Phong bỗng nhiên bùng nổ – Cậu muốn giết ta?

Trong phòng khách rộng lớn, không khí bắt đầu xoay động.

Quân phòng vệ của Sở Phong bao vây Oz.

_ Phân giải cậu ta! Để ta xem, rốt cuộc là ai không thể rời khỏi!

Sợi tóc của Oz bị không khí quấn lấy, kéo căng ra như muốn giật khỏi đầu anh.

Đồ đạc của anh tản ra các hạt lốm đốm, đây là dấu hiệu bị phân giải.

Mà Sở Phong thì giương cằm, trong con ngươi không hề có nhiệt độ.

Ông ta đã đến bước này, so với việc lấy lòng Oz Fawn mong được tha thứ không bằng hủy diệt cậu ta, chí ít còn có thể củng cố quan hệ của ông và Tulio.

Trong nháy mắt Sở Phong lên tinh thần phân giải Oz, một lực lượng cường đại đánh ngược về phía ông ta.

Sở Phong cảm nhận thấy tế bào trong cơ thể mình không chịu khống chế mà trương lên, ông phải hao hết toàn lực mới cố định được nó.

Gió cuốn tới, dường như muốn xé rách mặt ông.

Ông vô ý thức giơ tay lên che, tất cả bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Oz Fawn vẫn duy trì tư thế ngồi nhàn hạ, lẳng lặng nhìn ông.

_ Ngài cũng chỉ có chút bản lĩnh này sao?

Sở Phong ngây người. Ông quay đầu, phát hiện toàn bộ thuộc hạ cùng mình tới đây đều biến mất.

Không, bọn họ bị Oz phân giải.

Cảm giác hoảng hốt như thấy sao chổi bị nổ tung trước mặt mình bao vây lấy đầu ông, lưng ông đổ mồ hôi, cơ thể không trọng lực như mất đi khả năng khống chế.

Những người ông mang tới đều là tinh anh trong quân phòng vệ, lại bị diệt toàn quân, với Sở Phong đây không chỉ là đả kích nặng nề, còn có nghĩa ông thực sự có thể bỏ mạng ở nơi này.

Việc đã đến nước này, không bằng liều mạng đánh một trận!

Ngay lúc đó, một tinh hạm to lớn di chuyển tới cạnh Tinh Vân.

Màu đen phủ bên ngoài trong quá trình di động phát ra biến hóa tinh xảo, dường như có các chấm nhỏ nhấp nhô lên xuống, rộng lớn nhưng không mất linh hoạt. Nó là hành khách trong bóng đêm, lặng yên không tiếng động đến gần Tinh Vân.

Hệ thống của Tinh Vân phát ra cảnh báo:

_ Cảnh cáo! Cảnh cáo! Có tinh hạm bất minh tiếp cận, tiến nhập cự ly nguy hiểm, quấy nhiễu hệ thống chế động của phe ta!

Điều này giống như trong đêm tối tìm được một que diêm, đáy lòng Sở Phong vốn đang tuyệt vọng chợt dâng lên hy vọng.

Có thể quấy rầy hệ thống của Tinh Vân, điều này cho thấy tinh hạm của đối phương tuyệt không bình thường. Một tinh hạm tiếp cận một chiếc tinh hạm khác không thể không có dấu hiệu báo trước như vậy, có thể nói tinh hạm của đối phương tinh thông tiềm hành (không để người biết), am hiểu tập kích bất ngờ.

Mà có kỹ năng điều khiển như vậy, Sở Phong nghĩ đến người kia.

Ông vô ý thức nhìn bức tường trong suốt, thấy được phần đuôi cánh tinh hạm đó, là Ngưng Vọng!

Ngoại trừ Ngưng Vọng, ông không thể nghĩ ra chiếc tinh hạm thứ hai có cấu tạo đuôi cánh hình xoắn đặc biệt như vậy, có thể thoát được lực cản từ năng lượng một hành tinh nổ tung tạo ra, vượt qua lực hút bằng động lực. Nhưng không phải Tống Phái Lưu đang ở biên giới sao? Chẳng lẽ có người báo tin cho hắn trở về?

Lúc này, Oz nhận được thư đến từ tinh hạm của Tống Phái Lưu.

_ Xin chào, ngài Oz Fawn, tôi là hạm trưởng Tống Phái Lưu của Ngưng Vọng. Việc tôi tiến đến gần không có ác ý, chỉ là tôi nghe nói em trai Tống Kiêu của tôi đang ở cùng ngài. Hiện tại đã sắp đến thời gian ăn bữa sáng, tôi có thể đón em ấy đi học chứ?

Giọng nói của Tống Phái Lưu tràn đầy vị đàn ông trưởng thành và tự tin, không có vẻ hăm dọa, nhã nhặn nhưng khiến người khác mơ hồ cảm nhận được thực lực của mình, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

_ Cho phép lên hạm.

Oz lạnh lùng nhìn Sở Phong một cái, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Lúc sau, Sở Phong thở ra một hơi, lưng ông đã ướt đẫm. Ông giơ tay lên đè hai mắt của mình, tim đập loạn xạ.

Đã bao nhiêu năm rồi, ông không có chật vật như thế?

Oz đi tới cửa tinh hạm, thấy một người đàn ông thân hình thon dài đi ra từ Ngưng Vọng, thong thả đi trên không trung, dưới chân giống như đạp trên bóng đêm, quanh thân toát ra khí chất ung dung.

Lúc y bước vào Tinh Vân, gật đầu cười với Oz.

_ Tôi không nghĩ rằng ngài sẽ đích thân ra đón tôi.

Tống Phái Lưu có gương mặt tuấn tú, y đã ở cạnh Tống Nhiên nhiều năm, đã trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ, trên người lại không có chút sát khí nào, trái lại nho nhã giống các học giả trong viện nghiên cứu.

Y không như Sở Phong mang theo nhiều thuộc hạ. Y chỉ có một người.

_ Tôi cũng không vô lễ như trong tưởng tượng của ngài.

Thanh âm của Oz lạnh lẽo.

Tống Phái Lưu vừa đi, vừa quan sát kết cấu bên trong Tinh Vân.

_ Ngài khiến tôi rất kinh ngạc, Oz. Gần như tái hiện hoàn mỹ nội bộ Băng Liệt. Tôi không rõ vì sao những người mơ ước Băng Liệt lại không nhìn ra tiềm lực của Tinh Vân.

_ Nó chỉ giống thôi, không phải Băng Liệt chân chính. Năng lượng tuần hoàn của cả hai khác nhau một trời một vực, tôi vẫn còn kém thầy Tống Nhiên rất nhiều.

_ Tôi rất cao hứng khi nghe ngài gọi Tống Nhiên là “thầy”, tôi đoán, Tống Kiêu ở cạnh ngài rất an toàn nhỉ?

Oz không trả lời y, mà đưa y tới phòng ngủ của mình.

Cửa phòng trượt một cái, mở ra trong nháy mắt, không khí ấm áp phả vào mặt, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo ngoài phòng.

Căn phòng lớn như thế lại rất trống trải, chỉ có một chiếc giường.

Trên giường có một người nằm cuộn tròn, quấn mình trong chăn, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Tống Phái Lưu đi tới bên giường, cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào cái trán và chóp mũi của Tống Kiêu, trên môi không tự chủ vẽ lên một nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi cậu.

_ Bộ dáng lúc ngủ của em ấy giống hệt Tống Nhiên.

Thanh âm của Tống Phái Lưu rất nhẹ, ánh mắt y nhìn về xa xăm.

_ Xin lỗi, tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc thầy ấy ngủ.

Tống Phái Lưu cười nhạt một tiếng, xoay người lại:

_ Tống Kiêu từ nhỏ rất hay ngủ, dù là mưa sao cũng rất khó đánh thức em ấy. Mà Tống Nhiên luôn luôn nói, trẻ con ngủ nhiều, sau này rất thông minh… Nhưng so với nhớ nhung quá khứ, tôi có chuyện khác muốn nói với ngài, Oz.

_ Về Tulio sao?

Độ ấm trong mắt Oz mất đi trong nháy mắt.

_ Tôi biết ngài đã gặp chuyện gì. Có thù phải báo cũng là phong cách hành sự của nhà Fawn. Tôi nghe nói, Sở Phong đang ở trên Tinh Vân? Tôi nghĩ ba người chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện một chút.

_ Ngài nghĩ tôi sẽ buông tha Sở Phong?

_ Đúng vậy. Nếu ông ta chết, đối với cậu cũng không tốt chút nào. Nhiều người thấy ông ta leo lên Tinh Vân như vậy, nhưng không phải ai cũng biết ông ta liên kết với Tulio tính kế ngài. Ngài giết Sở Phong, sẽ dẫn phát chiến tranh.

Oz ngẩng cằm, trong con ngươi hờ hững không có một tia nhiệt độ:

_ Vậy thì sao? Chúng tôi sẽ không thua.

Tống Phái Lưu nở nụ cười:

_ Cho nên ngài xác định có thể thắng tôi?

_ Ngài xác định ngài muốn trở thành kẻ thù của tôi?

Anh có sự lợi hại và trầm tĩnh không thuộc về tuổi của mình.

_ Tôi quả thật không muốn. Tống Nhiên tốn rất nhiều tinh lực để chỉ bảo ngài, ngài sẽ là một đối thủ đáng gờm.

Tống Phái Lưu cười. Từ rất lâu trước đây, y đã nghĩ đứa bé này sẽ trở thành một người đáng sợ.

Oz ngồi xuống bên người Tống Kiêu, ngón tay trong lúc đan vào sợi tóc của Tống Kiêu, sự dịu dàng thể hiện qua độ cong cổ tay cùng biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị của anh trái ngược nhau, anh ngẩng đầu lên nói với Tống Phái Lưu:

_ Ngài để tôi mang Tống Kiêu đi, tôi sẽ bỏ qua việc trả thù Sở Phong.

_ Cái gì? – Ánh mắt Tống Phái Lưu tối sầm lại, không khí ấm áp cũng biến khẩn trương.

_ Sở Phong không hề tín nhiệm ngài, đồng thời vẫn luôn tìm cách trừ khử ngài. Các gia tộc có thế lực của góc vuông đều đang ngó chừng Tống Kiêu, bọn họ đều muốn tìm được Băng Liệt thông qua Tống Kiêu. Ngài tuần tra ở biên giới góc vuông thứ sáu, người ngài muốn bảo vệ thật sự không phải lĩnh chủ Sở Phong, mà là Tống Kiêu. Thế nhưng ngài rất nhanh sẽ không thể bảo vệ Tống Kiêu nữa. – Oz dùng giọng nói lãnh đạm thong thả nói ra sự thật.

Tống Phái Lưu cười châm biếm:

_ Rất thú vị. Ngài muốn đưa Tống Kiêu đi, chẳng lẽ không phải vì Băng Liệt sao?

_ Không phải. – Oz không hề lảng tránh đối mặt với Tống Phái Lưu.

Anh rất thẳng thắn.

_ Vậy vì sao? – Tống Phái Lưu hỏi.

_ Đây là chuyện của tôi. – Tay của Oz chậm rãi trượt xuống gáy Tống Kiêu, chậm rãi thu lại – Ngài Tống, đồng ý tôi, Tống Kiêu có thể càng an toàn hơn so với hiện tại. Từ chối tôi, ngài rất rõ ràng, kết cục của cậu ấy là gì.

Tống Phái Lưu hiểu rõ ám chỉ của Oz.

Mặc dù lúc này Tống Phái Lưu ở ngay cạnh Tống Kiêu, cũng không nắm chắc việc có thể ngăn cản việc Oz dễ dàng giết cậu. Nhưng may mắn là, Oz cũng không có ý định muốn giết Tống Kiêu, anh chỉ nhắc nhở Tống Phái Lưu mà thôi. Vấn đề là những kẻ có mưu đồ tiếp cận Tống Kiêu thì lại khác.

_ Tôi biết gia tộc Fawn luôn luôn giữ lời hứa. Nhưng chuyện của Tống Kiêu không phải tôi đồng ý là ngài có thể mang đi. Tôi phải khiến hầu hết mọi người trong Tống gia đồng ý. Thế nhưng trước lúc đó, ngài có thể tạm bỏ qua cho Sở Phong không? Chờ đến khi Tống gia đồng ý, ngài cũng muốn bình yên đưa Tống Kiêu đi, nhỉ?

_ Đương nhiên.

Oz đứng dậy, Tống Phái Lưu đi theo sau anh rời khỏi phòng.

_ Tôi rất hiếu kỳ, làm sao ngài có thể khiến Tống Kiêu ngủ sâu như vậy. Em ấy có vẻ hao phí rất nhiều tinh lực. – Tống Phái Lưu hỏi.

_ Không phải ngài đã nói rồi sao? Chỉ cần cậu ta ngủ, dù là mưa sao cũng không thể làm cậu ấy tỉnh lại.

Khi bọn họ đi tới phòng khách, Sở Phong đã biến mất.

_ Ông ta chạy thật nhanh. – Tống Phái Lưu nhếch môi, ánh mắt vẫn bình thản, nhìn không ra là cảm thán hay trào phúng – Như vậy đi, để tôi đưa Tống Kiêu về. Có người đang lo lắng cho em ấy. Theo tôi được biết, hạm đội của cha ngài đã tới biên giới góc vuông thứ sáu, vài giờ nữa sẽ đến thủ đô. Tôi sẽ liên lạc với lĩnh chủ Sở Phong, mau chóng hàn gắn quan hệ của hai góc vuông.

_ Đừng quên suy xét đề nghị của tôi.

_ Đương nhiên. Ngủ ngon, Oz.

Thời điểm rời khỏi Tinh Vân, lông mày Tống Phái Lưu nhíu lại.

Y cúi đầu nhìn Tống Kiêu nằm trong lòng mình, cần cổ mảnh khảnh, sợi tóc mềm mại, dù là ai cũng có thể dễ dàng hủy diệt cậu.

Oz Fawn cho y một vấn đề nan giải. Nhưng đây là vấn đề sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

Đương lúc Tống Kiêu tỉnh lại, cậu đã ngủ tròn một ngày một đêm.

_ Thiệu Trầm– Thiệu Trầm– tôi đói bụng… – Ánh mắt Tống Kiêu còn chưa mở ra, đã kêu gào.

Thế nhưng mấy phút trôi qua, cậu cũng không được đáp lại.

Bỗng dưng, cậu nhớ tới mình hình như đang ở trong tinh hạm của Oz Fawn. Tên Oz Fawn kia còn lâu mới để ý cậu có đói bụng hay không!

Thật vất vả mở mắt, cậu phát hiện trước mắt cũng không giống lúc nãy.

Cậu về nhà?

Cậu về từ bao giờ thế?

Tống Kiêu đập vào đầu một cái, vén chăn lên nhảy xuống sàn, đi ra cửa.

_ Thiệu Trầm? Thiệu Trầm ——

Tống gia rất hiu quạnh, tất cả mọi người không biết đã đi đâu.

Tống Kiêu dùng máy liên lạc gọi cho Thiệu Trầm, nhưng lại không nhận được tín hiệu đáp lại nào.

Sau đó cậu phát hiện, việc mình và Oz lén rời khỏi nhà để lẻn vào viện khoa học đã khiến Thiệu Trầm tức giận. Tống Kiêu nhanh chóng mở lại máy liên lạc.

_ Thiệu Trầm, tôi không cố ý lừa anh… Nếu anh biết rõ mọi chuyện sẽ không để tôi đi đâu…

Chờ một chút, nói như vậy không được, Thiệu Trầm nhất định sẽ nói: Em biết rõ tôi sẽ không cho đi mà vẫn cố đi, em không quan tâm đến suy nghĩ của tôi sao?

Hủy bỏ gửi thư.

_ Thiệu Trầm, tôi thành công phá tung viện nghiên cứu trung ương đó! Anh không nhìn thấy biểu tình của Lục Tín, buồn cười lắm luôn ấy! Nhưng mà anh yên tâm, tôi không rời khỏi tàu con thoi, Lục Tín không nhìn thấy tôi!

Nói như vậy cũng không được, Thiệu Trầm nhất định sẽ tức giận hơn, sau đó hỏi lại: Em cảm thấy mình rất rất giỏi, làm rất tốt, nên không cần tôi nữa?

Mau xóa đi thôi.

_ Thiệu Trầm, anh đừng không để ý tới tôi mà! Sau này tôi không làm vậy nữa! Cam đoan cái gì cũng nói hết cho anh!

Cũng không được, Thiệu Trầm nhất định sẽ giương mày bới móc, dùng giọng ôn hòa nói “Cam đoan của em vốn không đáng tin” các loại...

Tống Kiêu cào đầu mình thành cái ổ chim.

_ Thiệu Trầm! Trung khuyển nhà mi không thèm để ý tới chủ nhân, tôi muốn nguyền rủa anh!

Cậu không dám gửi thư… Nếu như gửi, Thiệu Trầm nhất định phủi mông một cái sảng khoái rời khỏi cậu luôn.

Tống Kiêu buồn buồn trở lại gian phòng của mình, ngồi khoanh chân trên giường, một tay chống cằm phiền não.

Đều là do Oz Fawn gây ra! Nếu anh ta cẩn thận một chút không bị Tulio ám toán, nếu như chết tử tế không bị cậu nhặt được, cậu sẽ không có cơ hội mạo hiểm! Thiệu Trầm cũng sẽ không tức giận…

Cái bụng kêu ọt ọt, nhưng không có ai đưa cho cậu đồ ăn.

Cũng không có ai nói chuyện với cậu.

Cậu có loại cảm giác bị người vứt bỏ.

Đây quả thực là bạo lực lạnh mà!

Tống Kiêu nổi cáu mở máy liên lạc, há to miệng, phải nói sao cho khí thế mới được.

_ Thiệu Trầm, anh đang ở đâu vậy. Tôi đói bụng rồi... Tôi muốn ăn cơm... Tôi biết anh rất tức giận tôi lừa anh làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng tôi chỉ là muốn hệ thống mình thiết kế có giá trị thôi. Dù việc này có thể phải trả một cái giá rất đau, tôi cũng không hối hận. Tôi nghĩ... Dù anh tức giận, nhưng anh sẽ hiểu được mỗi một quyết định tôi làm.

Mấy phút sau, vẫn không có ai trả lời.

Tống Kiêu nằm cuộn tròn trên giường, hướng về phía máy liên lạc tỏ vẻ đáng thương:

_ Thiệu Trầm... Anh mau trở về đi… Cậu chủ nhỏ của anh sắp chết đói rồi...

Vẫn không có ai để ý đến cậu.

Tống Kiêu cũng sắp khóc, trung khuyển của cậu lúc nào thì “tùy hứng” như vậy chứ!

_ Thiệu Trầm... Xin lỗi...

Trong phòng vẫn yên tĩnh. Không biết qua bao lâu, cậu rốt cục nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

Đương thân ảnh kia đi tới bên giường, cúi người xuống, Tống Kiêu bỗng nhiên giang hai tay, ôm lấy cổ đối phương.

_ Thiệu Trầm! Anh thật quá đáng! Tôi sắp chết đói anh mới trở về!

Biểu tình đối phương nhàn nhạt, không vỗ lưng Tống Kiêu như trước đây.

_ Tôi không nghĩ là em cần tôi.

_ Tôi rất cần anh! Làm sao tôi lại không cần anh! Tôi đã nói xin lỗi rất nhiều lần mà! Nó thể hiện tôi đang day dứt đó!

Tống Kiêu âm thầm giẫm đạp Thiệu Trầm trong lòng, có lầm hay không, anh dĩ nhiên để chủ nhân phải đi nhìn sắc mặt của anh!

Thiệu Trầm dời cánh tay Tống Kiêu ra, ngồi ở bên giường nhìn thẳng cậu, có loại ý tứ nghiêm túc hơn bình thường gấp trăm lần.

_ Cậu chủ nhỏ, tôi hỏi em, nếu em được chọn một lần nữa, em sẽ cùng Oz Fawn đi mạo hiểm, hay nghe theo đề nghị của tôi?

_ Đương nhiên là...

Ngón tay Thiệu Trầm đặt lên môi Tống Kiêu, nghiêm túc nói:

_ Đừng trả lời quá nhanh, cậu chủ nhỏ. Em đã giấu tôi hai lần, tôi không hy vọng còn có lần thứ ba. Dù đáp án của em có phải cái tôi muốn nghe hay không, tôi vẫn tôn trọng quyết định của em.

Tống Kiêu nhắm hai mắt lại, tự hỏi trong lòng.

_ Thiệu Trầm, nếu được lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn chọn cùng Oz Fawn lái tàu con thoi xâm nhập viện nghiên cứu trung ương. Anh biết, cho tới bây giờ thứ tôi hướng tới không phải cuộc sống an nhàn. Tôi sợ nhất mình bị chìm đắm vào sự an nhàn. Cho dù vào giờ phút này, nhớ lại cảm giác sung sướng khi ngồi trong tàu con thoi xuyên qua trận đạn, ngón tay tôi vẫn còn nóng lên. Tôi không cần chiến thắng, tôi chỉ muốn biết tôi là người thế nào? Tôi có thể làm được cái gì? Tôi cũng không phải người cá sống trong nước, tôi có dã tâm của mình.

Thiệu Trầm khẽ thở dài một hơi, để đầu Tống Kiêu tựa lên vai mình.

_ Có lẽ tôi chỉ đang ghen tị với Oz Fawn. Ngài ấy chứng tỏ được sự ăn ý với em, còn tôi là lực cản gò bó em.

Nhận được tha thứ của Thiệu Trầm, Tống Kiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

_ Anh sao có thể là lực cản chứ? Anh là hậu phương tôi tin tưởng nhất.

_ Cậu chủ nhỏ, có một việc tôi muốn nói với em.

_ Việc gì?

_ Em là do Tống tiên sinh mang về từ Tinh Vân.

_ Cái gì —— Tống Phái Lưu đã trở về! – Tống Kiêu giãy khỏi cái ôm của Thiệu Trầm, trợn tròn mắt nhìn hắn – Tôi không cho anh liên hệ với Tống Phái Lưu mà!

Thiệu Trầm cười gian trá:

_ Giống em, tôi cũng có phán đoán của mình. Nếu như Tống tiên sinh không trở lại, còn ai có khả năng hòa giải mâu thuẫn của góc vuông với gia tộc Fawn chứ?

_ … Anh ta hiện tại ở đâu?

_ Ở Phong Bảo. Người của gia tộc Fawn cũng tới.

_ Hm… Vậy thì cần nói rất lâu rồi… Lại sắp bị Tống Phái Lưu thuyết giáo... – Tống Kiêu ngã ngược xuống giường.

_ Cậu chủ nhỏ, không phải em đang đói, cần ăn gì sao?

_ Không muốn ăn nữa. Tống Phái Lưu đã trở về, tôi không đói bụng...

_ Đúng vậy, em quả thực cần cho Tống tiên sinh một lời giải thích hợp lý.

_ Ôi… Phiền muốn chết!

Tống Kiêu dứt khoát úp mặt xuống giường, nhưng cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi mùi thức ăn ngon do Thiệu Trầm làm.

Cậu vừa ăn vừa hỏi:

_ Vì sao không có ai trong nhà cả?

_ Vì tôi muốn em trải nghiệm cảm giác hiu quạnh một chút…

_ Thiệu Trầm, tâm lý trả thù của anh quá nặng!

_ Nếu như em nghĩ tôi đang trả thù, như vậy có một tin tức quan trọng, tôi không nói cho em nữa.

_ Tin tức quan trọng nào? – Tống Kiêu không cho là lúc này Thiệu Trầm sẽ cho cậu biết tin tức tốt gì. Trong lòng người này chắc chắn còn đang giận cậu.

_ Lúc em đang ngủ say, Cevil tự mình đến thăm em.

_ Cái gì! – Tống Kiêu suýt nữa chết vì nghẹn thức ăn, cậu giữ lấy vai Thiệu Trầm, mở to hai mắt – Vì sao anh không gọi tôi dậy! Cevil đến thăm tôi đó!

Trời ạ! Đó không phải người bình thường, là tình yêu Cevil của cậu!

_ Tôi nói cho cậu ấy, em không có việc gì.

_ Sau đó cậu ấy rời đi? – Tống Kiêu trưng vẻ mặt suy sụp.

_ Không, tôi để cậu ấy đến nhìn em. Sau đó Cevil hỏi tại sao em lại ở cùng một chỗ với Oz Fawn, ngày viện nghiên cứu trung ương bị tập kích có phải em cũng tham dự hay không?

_ Anh giải thích thế nào?

_ Tống tiên sinh và Oz Fawn giải thích với mọi người, em và Oz cùng đánh cược, em cho rằng Oz không có khả năng lái tàu con thoi xâm nhập viện nghiên cứu trung ương, em cho rằng không ai có thể phá được hệ thống Tống Nhiên thiết kế. Để chứng minh năng lực, Oz đã mang theo em, xông vào viện nghiên cứu trung ương.

_ Hở? Sẽ có người tin tưởng lời giải thích này chắc? Sở Phong có ghi nợ việc này không? – Tống Kiêu cảm thấy nó vô cùng hoang đường.

_ Rất nhiều, quan hệ rạn nứt của hai bên chỉ là cần một  lý do để hòa hợp mà thôi. Lý do này thật hay giả cũng không quan trọng.

Tống Kiêu che mắt:

_ Tôi không cho là Oz Fawn sẽ thừa nhận lý do này.

_ Ngài ấy không thừa nhận cũng không phủ nhận, đối với hai bên mà nói vậy là đủ rồi.

_ Thật hư cấu… Động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ vì hai thiếu niên mười mấy tuổi thách thức nhau? Cevil sẽ không tin đâu.

_ Cậu ta đương nhiên không tin. Cho nên tôi báo cho em một tin khác, tối mai, Phong Bảo sẽ tiến hành một bữa tiệc, chào đón sứ giả của gia tộc Fawn. Ở tiệc tối, nhà Haffris nhất định sẽ có mặt, em có thể tận tình giải thích với Cevil.

Tống Kiêu im lặng.

Cân bằng giữa các thế lực đã khôi phục, cậu có thể không cố kỵ gì giải thích tất cả với Cevil.

_ Em đang nghĩ gì vậy?

_ Tôi nghĩ tôi sẽ bị Cevil đánh rất thảm.

_ Em luôn luôn bị đánh rất thảm. Ngoài ra, tối nay Tống tiên sinh sẽ trở về dùng bữa.

_ Hm… Vậy bây giờ tôi ăn nhiều một chút, bữa tối không ăn nữa.

_ … Cái này không có khả năng.

Tống Kiêu vốn định thừa dịp Thiệu Trầm không chú ý sẽ chạy ra ngoài, lượn lờ một buổi tối không trở về, tránh né Tống Phái Lưu, nhưng cậu vẫn tìm không được cơ hội nào.

Mỗi bữa cơm, Thiệu Trầm và Tống Kiêu đều ngồi ăn trên giường. Cậu muốn ăn thế nào thì ăn, có thể vừa ăn vừa chơi game, có thể vừa nhìn Ruth Penna biểu diễn vừa ăn, thế nhưng bây giờ cậu phải nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trước bàn ăn, cầm đôi đũa.

Vì sao lại là đôi đũa? Loại đồ vật truyền thống này bao giờ mới được khoa học kỹ thuật thay thế đây?

Tống Kiêu quen cầm thìa, chọc đôi đũa nửa ngày cũng không gắp được gì cả.

Càng không cần phải nói việc ngồi đối diện với người đàn ông vừa tao nhã vừa có hương vị trưởng thành kia khiến cảm xúc cậu rất nóng nảy.

Đối phương cười cười, dễ dàng gắp rau lên, bỏ vào bát cậu.

_ Thật lâu không được gặp em, thoắt cái đã lớn khôn rồi. – Thanh âm của Tống Phái Lưu vững vàng, nhưng có thể nghe ra một tia phiền muộn.

_ Vâng. – Bọn họ đã không gặp nhau hai năm, cậu đương nhiên trưởng thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK