Tống Kiêu mở mắt, đập vào mặt cậu là đôi con ngươi băng lam, màu xanh ấy như vực sâu vô tận, hút đi tầm mắt của cậu.
Không khí chung quanh thổi sợi tóc đối phương bay lộn xộn, kéo cổ áo anh, giống như muốn xé anh thành trăm mảnh.
Cậu nhịn không được… Muốn chặn lại tất cả.
Nhưng tất cả đồ vật cậu nỗ lực bắt lấy đều bay khỏi tầm tay.
Đại não Tống Kiêu không thể suy nghĩ, tư duy giống như bị cắt đứt, không thể tập trung lại một chỗ.
Cậu không biết người này là ai, chỉ biết cặp mắt kia rất đẹp, dường như rất lâu về trước, cũng từng có ánh mắt như vậy chăm chú nhìn cậu.
Trong con ngươi kia có một cỗ lực lượng không cách nào hình dung được.
_ Tống Kiêu, em phải nghe theo lời tôi nói, nếu không em không chỉ phân giải tôi, mà còn phân giải chính mình, hiểu chưa?
Thanh âm của đối phương vững vàng và bình tĩnh, dường như dù phát sinh chuyện gì anh đều có thể ung dung xử lý.
Chỉ là phân giải... Phân giải cái gì?
Tống Kiêu không hiểu được ý tứ trong lời nói đối phương, nhưng lại hoàn toàn tin cậy anh vô điều kiện.
Đối phương cúi người, Tống Kiêu có thể cảm nhận được mười ngón tay của anh và cậu đan vào nhau, đặt hai bên tai cậu, rõ ràng mình đang bị đối phương xâm chiếm, nhưng Tống Kiêu lại không có chút ý thức chống cự nào.
Anh càng đến gần, Tống Kiêu càng cảm thấy an tâm.
Cho đến khi đối phương kề sát tai cậu, dùng thanh âm bình tĩnh nói:
_ Tống Kiêu, tưởng tượng em đang đứng trước biển… Gió rất lớn, sóng biển cuộn trào mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn em đi… Thế nhưng không nên gượng gạo phản kháng, không nên nỗ lực thay đổi biển rộng, cảm thụ cơn sóng đi, thuận theo tình hình, theo độ cong của cơn sóng lên đến chỗ cao nhất… Dù có rơi xuống cứ thản nhiên chấp nhận…
Trong đầu Tống Kiêu không ngừng vẽ lên hình ảnh đối phương miêu tả, tất thảy trở nên sinh động, suy nghĩ của cậu theo thanh âm đối phương chìm vào thế giới kia.
_ Ngay trước mặt em là tận cùng của biển… Tất cả nước biển đều rơi xuống vực sâu kia. Em nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm.
Ngón tay Tống Kiêu khẽ run lên, trong nháy mắt cậu cảm thấy mình mất đi trọng lượng. Cổ họng cậu nghẹn lại, khẩn trương, nắm chặt ngón tay đối phương như muốn cầu cứu.
_ Không sợ, em phải tin tưởng mình có thể bay qua, dù tận cùng của mọi thứ đều như thế, nhưng suy nghĩ của em thì không. Trong thế giới kia, đừng bị trói buộc bởi cảnh tượng mình từng thấy, dù là không gian hay trọng lực, tất cả đều do em quyết định. Em muốn rơi xuống cùng nước biển, hay để tư duy của em trải dài không hồi kết?
Tống Kiêu hít một hơi, tưởng tượng mình như lông vũ bay khỏi mặt nước, trôi lơ lửng trong không khí. Đương hết thảy rơi xuống vực sâu, cậu lại theo gió không ngừng bay về phía trước, mà trước mắt cậu, là một thế giới bao la rộng lớn hơn rất nhiều.
_ Tốt, Tống Kiêu... Em phải nhớ kỹ, thế giới này là của em. Em không bao giờ bị nó chi phối, vì với nó em là chúa tể.
_ Ừm…
_ Ngoan. – Rõ ràng là thanh âm không hề phập phồng (không chứa biểu cảm <(“)), nhưng khi nói chuyện hơi thở đối phương lướt qua tai cậu, thế giới của Tống Kiêu trở nên mềm mại.
Tống Kiêu có thể cảm giác được ngón tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc, đến tai cậu, đầu ngón tay anh mơn trớn dọc vành vai, cơ thể không ngừng run rẩy của Tống Kiêu bình tĩnh trở lại, cổ họng khô khốc chậm rãi phục hồi.
_ Anh sẽ rời khỏi em sao…
Giống như Tống Nhiên. Cậu đã từng cho rằng dù mình trốn ở chỗ nào, Tống Nhiên sẽ luôn tìm được cậu.
Nhưng bỗng có một ngày, dù cậu đi khắp mọi nơi, đều không tìm thấy Tống Nhiên.
_ Tôi sẽ không.
Một câu hứa hẹn kia, không biểu lộ bất cứ tâm tình gì, lại khiến cho Tống Kiêu không chút nghi ngờ.
Tay của đối phương phủ lên đôi mắt cậu, khẽ nói một tiếng:
_ Ngủ đi.
Không khí hỗn loạn trong phòng từ từ dừng lại.
Tống Kiêu chậm rãi thở ra một hơi, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Trong giấc mơ của cậu, cậu mơ thấy lúc mình còn rất nhỏ, đứng cạnh khoang tường trong suốt của một tinh hạm, nhìn ngôi sao trên trời biển rộng vô biên. Bên cạnh cậu có một người, đối phương vẻ mặt hờ hững nhìn những chấm nhỏ lấp lóe trước mắt.
Tống Kiêu kéo cổ tay đối phương:
_ Anh không thích ngắm sao à?
_ Không thích.
_ Vậy chúng ta không nhìn sao nữa! Chúng mình đi chơi ha!
_ Không, em phiền lắm.
_ Anh chơi với em, em sẽ không làm phiền anh!
_ Chơi cái gì?
_ Chơi trò quốc vương! Em là quốc vương, anh là thủ tướng của em! Anh đeo vương miện cho em đi!
_ Ngai vàng rất lạnh, vương miện cũng rất nặng. Em xác định đó là điều em mong muốn?
_ Anh ngồi với em, chẳng phải sẽ không lạnh nữa sao? Vương miện nặng… vậy anh đeo thay em là được!
Đối phương đáp lời cậu, rõ ràng anh đứng bên cạnh cậu, nhưng thanh âm lại rất xa… Xa đến nỗi không thể nghe được…
Mặt mày Tống Kiêu run rẩy, mở mắt.
Cậu biết mình vừa nằm mơ, hơn nữa còn chìm đắm trong giấc mộng này không thôi.
Mà quan trọng là, mơ Oz ngồi bên giường mình vân vân… Thật sự rất không ổn…
Mặc dù có thể nhờ thuốc để cơ thể nhanh chóng khôi phục bình thường, nhưng cậu cần nghỉ dưỡng. Nếu muốn khôi phục hoàn toàn thể lực, cậu phải ăn cơm.
Tống Kiêu nhìn Oz đưa lưng về phía mình, ngồi trước điện toán đám mây tìm đọc tư liệu hình ảnh nào đó. Đối phương không có chút ý định quay đầu xem xét cậu.
Ôi! Người nói chuyện với mình trong giấc mơ kia nhất định không phải Oz!
Tống Kiêu đập đầu mình, giấc mộng này thật kỳ quái. Bởi vì ở trong mơ, cậu thế mà lại mơ màng trước thanh âm của Oz.
Tống Kiêu ngắm nhìn bốn phía, phát hiện căn phòng vô cùng thê thảm. Mấy thứ lặt vặt cậu đặt ở đầu giường đều rơi xuống mặt đất, ra giường cũng lộn xộn tùm lum,
_ Này! Anh đã làm gì vậy! Đây là phòng của anh trai tôi mà! – Tống Kiêu cảm thấy bất mãn vô cùng.
_ Cậu hẳn là nên tự hỏi lại mình đã làm gì. – Oz Fawn đến đầu cũng không thèm quay lai.
Tống Kiêu dừng một chút.
Đúng ha, Oz vừa nhìn đã biết chính là loại người có chứng cưỡng bức muốn tất cả mọi vật đều đặt ở vị trí cố định… Chắc không phải anh khiến căn phòng của Tống Nhiên loạn như vậy.
Thật sự là cậu làm chăng?
Có lẽ là thời điểm cậu di chuyển Oz làm mọi vật rơi xuống?
Cái bụng kêu lên ùng ục, Tống Kiêu giật giật ngón tay, vẫn không có sức lực.
Tuy cậu bị ốm, nhưng đã được tiêm thuốc rồi! Tại sao vẫn có cảm giác bị kiệt sức nặng nề? Hình như toàn bộ sức lực của bản thân đều bị rút hết.
Thật muốn ăn cái gì đó… Dù là quả Ngải cậu ghét ăn nhất cũng được…
Nhưng cậu biết rõ, tên Oz Fawn vong ân bội nghĩa này tuyệt đối sẽ không cho cậu ăn cái gì.
Cậu Tống đành ngoan ngoãn ngủ.
Chỉ mong Thiệu Trầm trở về nhanh một chút… nếu không cậu sẽ chết đói mất…
Trong lúc mơ màng, có người vỗ vỗ mặt cậu.
_ Ưm…
_ Làm thế nào để tiến nhập viện nghiên cứu trung ương của góc vuông thứ sáu?
Thanh âm của Oz Fawn chạy dọc theo dây thần kinh của Tống Kiêu, buộc chặt lấy nó trong nháy mắt, một số gần như lạnh đến nứt ra.
Tống Kiêu liền hiểu được Oz đang tìm cách. Viện nghiên cứu trung ương có cất giữ thuốc trung hòa Pandora vàng, có thể giúp Oz khôi phục năng lực.
Dù không có chút sức lực nào, Tống Kiêu vẫn gắng gượng mở mắt.
_ Anh cho tôi ít đồ ăn… Tôi sẽ nói cho anh biết…
_ Không ai có thể ra điều kiện với tôi.
_ Anh cho rằng chỗ này là góc vuông thứ mười? Hay đây là Tinh Vân của anh? Hay anh nghĩ anh vẫn là một Arthur?
Nếu anh cho tôi đồ ăn… Tôi mới có khí lực phản ứng anh chứ!
Mấy giây sau, đại khái là mí mắt Tống Kiêu chưa từng động đậy một chút, hạ quyết tâm không nói gì, Oz Fawn mới tiêm cho Tống Kiêu thuốc dinh dưỡng.
Tuy rằng dạ dày rỗng tuếch khiến Tống Kiêu rất khó chịu, nhưng nhờ hấp thu thuốc dinh dưỡng, cậu rốt cục phục hồi chút sức lực.
Chậm rãi ngồi dậy từ trong chăn, Tống Kiêu dựa vào đầu giường nhìn Oz Fawn chằm chằm.
So sánh với đối phương ngồi ở mép giường, rõ ràng đều mới khỏi bệnh như nhau, vì sao Oz Fawn lại nhìn tràn đầy tinh thần như vậy?
_ Cậu biết phòng ngự của viện nghiên cứu trung ương phòng ngự thế nào không? – Tống Kiêu nhướng mày, học theo giọng của Oz lành lạnh hỏi.
_ Pháo bắn hạt cơ bản 360 độ vây quanh, hệ thống điều khống (điều tiết khống chế), xử lý nhận siêu tốc độ vượt quá một triệu tỷ.
_ Anh nghĩ dùng phi hành khí có thể chống đỡ được những khẩu pháo bắn hạt cơ bản tốc độ cao này sao? – Tống Kiêu tiếp tục hỏi.
_ Không có khả năng. Nhưng tôi biết cậu có tàu con thoi.
_ Thì sao? Cho anh mượn? Không thành vấn đề! – Tống Kiêu ôm chăn, chậm rãi nghiêng về phía Oz, nhìn đôi mắt băng lam của anh, gằn từng tiếng – Nhưng anh đừng quên, bây giờ anh không còn năng lực của Arthur nữa.
_ Tôi vừa dùng thử hệ thống của cậu, tuy rằng tôi không rõ thiết định của các bộ phận chi tiết tạo nên hệ thống này, cũng đoán được nguyên lý hoạt động của nó. Đặt hệ thống này vào tàu con thoi, người thường cũng có thể điều khiển.
_ Ha, vậy anh muốn tôi khởi động tàu con thoi? – Tống Kiêu ngả về phía sau, chống mình, lười biếng nhìn Oz – Anh cảm thấy với thái độ hiện tại của mình, tôi có lý do để giúp anh không?
_ Tuy tôi mất đi năng lực Arthur, nhưng cậu quên, tôi có thể lực của Arthur.
_ Cho nên?
_ Cho nên, tôi có một nghìn cách bóp nát ngón tay cậu.
Oz thanh âm của rất nhạt, nhưng Tống Kiêu biết người này đang nói sự thật.
_ Anh đang mong chờ cái gì? Chờ tôi sợ đến pee pee ra quần rồi giúp anh khởi động tàu con thoi sao? – Đôi mắt Tống Kiêu chậm rãi trầm xuống, đưa ngón tay mình về phía anh – Bóp nát chúng nó đi. Rồi nhìn xem. Tôi sẽ khóc, sẽ chửi bới, nhưng tôi không bao giờ khởi động tàu con thoi cho anh.
_ Vì sao?
_ Vì anh có thói quen làm một Arthur cao cao tại thượng (ngồi tít trên cao, xa rời quần chúng) nên không hiểu được từ “tôn trọng” nhỉ? Hay là, anh nghĩ tôi và anh đều không cùng một loại người, nên không đáng được tôn trọng?
Oz không nói lời nào.
_ Anh mất đi năng lực quan trọng nhất của Arthur, nếu vẫn không hiểu thời thế như cũ, không muốn từ bỏ thứ kiêu ngạo không đáng một đồng này, anh có nghĩ tới nếu không nhờ tôi và Thiệu Trầm, bây giờ anh đã sớm trở thành các vi hạt lơ lửng trong không khí. Anh nghĩ việc tôi giúp anh tìm kiếm đối tượng có huyết tương phù hợp để truyền máu, thậm chí lừa gạt người tôi thương, chăm sóc anh lúc sốt cao đều là chuyện đương nhiên?
Tống Kiêu hơi ngửa đầu, con ngươi đen như đá hắc diệu nhìn chằm chằm Oz.
Thật đáng tiếc, Thiệu Trầm không ở đây, nếu anh thấy dáng dấp cậu nghiêm trang như này, có sức thuyết phục người khác như này nhất định sẽ cảm động đến ngất xỉu đó!
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Tống Kiêu nói từ “người tôi thương” kia, hình như đuôi lông mày Oz run rẩy một chút.
_ Cậu muốn gì từ tôi?
= Hết chương 20 =
Mắt băng lam: Viên xanh ở giữa là màu mắt của anh Oz.