Oz vẫn im lặng.
Tống Kiêu nở nụ cười:
_ Anh vốn không biết nên làm như thế nào, đúng không?
_ Nói tôi nghe.
Tuy Oz trả lời ngắn gọn, thế nhưng với Tống Kiêu mà nói đây là tín hiệu thỏa hiệp.
Tim gan cậu như sắp bay ra ngoài.
_ Đầu tiên, điều thứ nhất, mỗi lần tôi nói với anh, anh phải trả lời lại.
Đây là điều bắt buộc phải làm được! Không chịu đựng nổi việc tên này không nói câu nào!
Oz nhìn Tống Kiêu, trầm tĩnh, Tống Kiêu cho rằng điều này đã được thông qua.
_ Điều thứ hai, tôi đã làm gì với anh thì anh nên đáp lại. Tôi cứu anh, trong lòng anh phải thấy nên cảm ơn tôi.
Có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây mà! (không tìm được câu vần của cụm hán việt nên xài thành ngữ Việt Nam vậy)
_ Ừ, tiếp theo?
Tống Kiêu có chút đắc ý, xem ra Oz phải học tập thật giỏi việc nên “tôn trọng” cậu như thế nào.
_ Điều thứ ba, đừng tỏ vẻ từ cao nhìn xuống mỗi lần nhìn tôi.
_ Tôi cao hơn cậu.
Oz điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt của anh rũ trên người cậu khiến Tống Kiêu không khỏi chột dạ.
_ Tôi nói ” từ cao nhìn xuống” là thái độ, không phải cao độ!
_ Còn nữa không?
_ Tạm thời tôi chỉ nghĩ ra những điều này, những điều khác cần căn cứ vào tình huống thực tế để bổ sung. Nếu những điều này anh đều làm được, tôi sẽ cho anh mượn tàu con thoi.
_ Vậy hiện tại thì sao? Cậu muốn tôi biểu thị sự tôn trọng với cậu như thế nào?
Thanh âm của Oz không lạnh lùng như trước mà dịu dàng hơn nhiều, nhẹ nhàng xẹt qua cõi lòng Tống Kiêu.
_ Tôi đói bụng, rất đói. Tôi muốn ăn cái gì đó. Trong phòng này có khu bếp đơn giản, chuẩn bị cho tôi một phần cơm đậu dẻo cùng nước dùng dinh dưỡng nhé. Hm, còn nữa, trong nước dùng dinh dưỡng nhớ cho thêm chút bơ. Cơm đậu dẻo cho nhiều đậu một chút. Ngoài ra, tôi thích cơm đậu dẻo tạo thành hình cái bát ấy!
_ Không phải cậu thích bánh nhân bùn tuyết sao? – Oz Fawn hỏi lại.
_ Nhân tuyết… Nầu! Sao tôi có thể thích mấy thứ này nọ mà trẻ con thích ăn chứ!
_ Cậu không phải trẻ con à?
_ Đương nhiên không phải! – Tống Kiêu vô cùng nghiêm túc trả lời.
Cậu không nghĩ đến Oz dĩ nhiên biết loại bánh nhân bùn tuyếtnày, đó là loại thức ăn vặt rất phổ biến ở thủ đô nhiều năm về trước, được chế biến từ một loại hoa quả mang vị sữa (vú sữa =))), do mùi vị đặc biệt nên rất được trẻ con ưa thích. Tống Kiêu lúc còn nhỏ, một ngày có thể ăn hơn mười mấy cái, cho đến khi cái bụng căng tròn không đi nổi nữa thì mới thôi.
_ Còn yêu cầu nào nữa không?
Oz chậm rãi đứng dậy.
Người này thật cao, vai rộng, chân dài, độ hoàn mỹ không sai lệch tí nào!
_ Hết rồi.
Tống Kiêu lắc đầu.
Ai bảo cậu Tống là một người dễ thỏa mãn như vậy chứ!
Chỉ là giây tiếp theo, Oz bỗng nhiên túm cổ Tống Kiêu, xách cậu lên khỏi giường.
_ Này! Này! Anh muốn làm gì?
_ Tôi phát hiện tôn trọng cậu là chuyện không dễ dàng chút nào.
Oz giữ tay Tống Kiêu, ấn bàn tay của cậu lên tường:
_ Đem tàu con thoi ra đây.
_ Không! – Tống Kiêu cực kỳ tức giận!
_ Cậu thực sự cho rằng tôi sẽ không bóp nát ngón tay cậu sao?
Oz dựa vào gần cậu, hơi thở ấm áp của anh phả ra lúc nói chuyện đối lập hoàn toàn ngữ điệu lạnh băng, truyền vào lỗ tai cậu, dường như muốn tiến vào sâu trong óc Tống Kiêu.
_ Anh bóp đi! Anh thử bóp đi!
Tống Kiêu bị Oz đè cổ, không cách nào nghiêng mặt sang bên. Nhưng thanh âm của cậu lại vô cùng kiên định.
Cậu thề, cả đời cậu chưa bao giờ quật cường (không chịu khuất phục) như lúc này.
_ Thế nào, cậu cho là trung khuyển của cậu sẽ kịp trở về cứu cậu sao?
_ Tống Kiêu tôi đời này ghét nhất là bị người đe dọa!
Tiếng hừ nhẹ truyền đến từ phía sau Tống Kiêu, lạnh lùng nhưng trong trẻo, mang theo ý tứ từ cao nhìn xuống mà Tống Kiêu ghét nhất, khiến cậu muốn thoát khỏi tất cả trói buộc, rồi đánh vào mặt tên kia một cách thật hung ác, xem anh ta còn có thể ra những vẻ mặt khác nữa không.
Cậu biết Oz Fawn từ đầu tới cuối đều khinh thường mình.
Mà Oz quả nhiên nói được thì làm được, nắm cổ tay Tống Kiêu, tàn nhẫn nện tay cậu lên tường.
Tống Kiêu bướng bỉnh trợn tròn mắt, cắn chặc hàm răng, không kêu tiếng nào.
Thế nhưng tiếng xương vỡ trong tưởng tượng cũng không truyền đến. Ngón tay của cậu chỉ cách mặt tường 1 cm thì dừng lại.
Thanh âm không nhanh không chậm của Oz tiếp tục vang lên:
_ Tôi vốn nghĩ cậu thật sự không sợ hãi, thế nhưng vì sao quần cậu lại ướt rồi?
Cái lưng cứng ngắc của cậu đã đẫm mồ hôi, hai đùi Tống Kiêu không ngừng run rẫy, miễn mưỡng chống đỡ cơ thể.
_ Anh nói bậy, tôi không có đi ra quần!
Tống Kiêu kêu lên, màu hồng nổi lên từ tai đến cổ.
Quần của cậu quả thực... Ướt... Nhưng cậu thề đây là do cậu đang buồn đi pee pee thật!
Oz phát ra một tiếng hừ từ khoang mũi:
_ Tôi cho cậu cơ hội nữa. Đưa tàu con thoi ra đây.
Tống Kiêu hít một hơi, trải qua một hồi nghĩ sâu tính kỹ, cậu cho rằng dưới tình huống Thiệu Trầm không ở đây, mình pk với Oz Fawn chắc chắn không có phần thắng nào. Nếu Oz Fawn thật sự đập nứt ngón tay của cậu, cậu sẽ bị ép dùng thuốc dũ hợp, cảm giác đau đớn khi dị ứng này giống như toàn bộ tế bào xương đều bị giãn ra, cậu không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
_ Dù tôi có tặng cho anh, anh cũng không dùng được!
Tống Kiêu nói xong, ấn một cái lên tường.
Cái giường kia bị dời đi, tàu con thoi giấu ở dưới được nâng lên, đi tới chỗ ánh đèn.
Oz buông Tống Kiêu ra, bước vào tàu con thoi, Tống Kiêu bị ép khởi động hệ thống cho anh.
Chỉ là không tới hai giây, lông mày Oz đã hơi cau lại.
Vẻ mặt cười của Tống Kiêu tiến đến trước mặt anh, cậu híp mắt:
_ Thế nào? Tôi đã nói, dù tôi có tặng cho anh, anh cũng không dùng được. Bây giờ anh chỉ là một người thường, không còn tốc độ xử lý của đại não Arthur nữa. Dù sử dụng hệ thống tôi thiết kế, anh vẫn cần tối thiểu hai người để khống chế phương hướng của tàu con thoi và hệ thống điều khiển lửa. Không có hệ thống điều khiển lửa, dù kỹ thuật điều khiển của anh có lợi hại thế nào, cũng không tránh được hàng pháo bắn hạt cơ bản phòng vệ của viện nghiên cứu trung ương.
Oz rất an tĩnh, trong mắt Tống Kiêu cái này gọi là “tâm tĩnh như nước”.
Tống Kiêu đắc ý ngồi phía sau anh, nhìn lưng Oz, mà bóng lưng Oz lại như bị cố định, không nhúc nhích chút nào.
Lúc mới bắt đầu thì cảm thấy thoải mái, đến bây giờ cậu cảm thấy có điểm đồng cảm, rồi một lúc sau… Tống Kiêu thấy băn khoăn.
Cậu bước khỏi cửa khoang của tàu con thoi, xoay người nói với Oz:
_ Anh nên học cách thích ứng, không có gì đều có thể nắm giữ từ lúc mới bắt đầu.
Tống Kiêu không có hứng thú cùng Oz đờ người, hm… là im lặng suy nghĩ. Cậu đi đến trước hệ thống của mình, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa loay hoay với mấy đồ vật mình thấy hứng thú. Chơi một chút trò chơi, lại sửa chữa hoàn thiện hệ thống của mình một tí.
Thẳng đến khi mệt mỏi, Tống Kiêu phát hiện Oz vẫn ngồi trong tàu con thoi.
Cậu đi tới cửa khoang, nói:
_ Này, sao anh lại làm chuyện không có ý nghĩa như vậy?
Đối phương không có chút ý tứ đáp lại cậu.
Anh không nói chuyện với tôi, tôi còn lười nói chuyện với anh đó!
Nhìn Tiểu Nhung Mao nhà người ta mà xem, mỗi lần nhìn thấy Lục phu nhân sẽ vẫy vẫy đuôi mình rồi “âu âu” mấy cái.
Còn anh thì sao?
Nửa ngày đến xì hơi cũng không thả được, thật không có ý nghĩa!
Tống Kiêu xoay người, đi đến bên tường, ấn một cái nút, bể cá thủy tinh trong phòng cậu dịch chuyển sang phòng này.
Bọn Nhân ngư đã lâu không nhìn thấy cậu đang chơi đùa vui vẻ, trên mặt chúng nó là biểu tình sung sướng. Có mấy con còn mập ra.
Chẳng qua khi Tống Kiêu đứng trước bể thủy tinh, bầu không khí hài hòa tốt đẹp đột nhiên biến mất, Nhân ngư kinh hoàng bơi vào sâu trong mấy thùng nước trang trí.
Tống Kiêu nhếch miệng cười, dùng ngữ điệu thoải mái nói:
_ Các tình yêu nhỏ của tôi, đã lâu không gặp, còn nhớ anh không?
Nói xong, ngón tay của Tống Kiêu nhẹ nhàng chạm lên trên bể thủy tinh, mặt nước cuồn cuộn, Nhân ngư ra sức giãy dụa, trong thùng nước chỉ có thể nhìn thấy vô số bọt nước tung tóe như tận thế.
Hai tay Tống Kiêu chống trên bể thủy tinh, đợi trận “đại nạn” này qua đi.
_ Anh biết tại sao tôi thích giày vò chúng nó không?
Tống Kiêu lẩm bẩm.
Không có người trả lời cậu, đây là kết quả cậu dự liệu được. Từ khi Tống Nhiên biến mất, Tống Phái Lưu rời khỏi thủ đô, Tống Kiêu đã tạo thành thói quen độc thoại.
Không biết qua bao lâu, tất cả khôi phục lại bình thường, Tống Kiêu nhàm chán đưa bể thủy tinh về chỗ cũ, thanh âm của Oz truyền đến từ hướng tàu con thoi.
_ Bởi vì trong lòng cậu, các Nhân ngư đó chính là cậu.
_ Cái gì? – Tống Kiêu quay đầu
_ Các Nhân ngư đó chính là cậu.
Thanh âm của anh giống như từ trong mộng mạnh mẽ tràn vào hiện thực, khiến thần kinh Tống Kiêu không hiểu sao đau nhức.
_ Sao anh lại nghĩ thế? – Tống Kiêu buồn cười hỏi.
_ Cậu tựa như những Nhân ngư này, có Tống gia che chở cùng vầng sáng Tống Nhiên tạo ra, là thú cưng bậc cao mà Arthur chú ý. Bọn họ cho cậu cuộc sống yên bình sung túc, cho cậu không biết nguy hiểm là gì, quên mất cái gì là dã tâm. Cậu dằn vặt những người cá kia, thật ra là đang nhắc nhở chính mình. Nếu cậu cũng như những Nhân ngư, thích ứng với vùng nước yên bình nhàn hạ, cậu vĩnh viễn chỉ là một con thú cưng.
Đây là đoạn hội thoại dài nhất của Oz mà Tống Kiêu được nghe qua.
_ Anh nghĩ tôi là một con thú cưng hả? – Tống Kiêu hỏi.
_ Cậu gặp qua thú cưng có dã tâm chưa?
Tống Kiêu không nhìn thấy ánh mắt của Oz, hai người bị phân cách bởi tàu con thoi. Nhưng lúc này Tống Kiêu cũng không có hứng thú đi xem biểu tình của anh.
Cho dù Thiệu Trầm vẫn làm bạn bên cạnh mình cũng không nhận ra được điều gì, vì sao Oz Fawn chỉ sống chung với cậu vài ngày đã thấu được những điều cậu chôn sâu trong lòng?
_ Anh làm sao biết được dã tâm của tôi?
_ Hệ thống trang bị trong tàu con thoi này là dã tâm của cậu. Nó rút ngắn chênh lệch giữa người thường và Arthur lại, chí ít trong quân sự là thế, nếu tiếp tục phát triển hơn nữa, sẽ làm lung lay địa vị của Arthur với nhân loại.
_ Tôi không có dã tâm lớn như vậy. – Tống Kiêu lắc lắc đầu.
_ Cậu muốn tìm được Băng Liệt, chứng minh cho những Arthur chuyện họ không làm được, cậu có thể làm được. Cậu muốn Tống Nhiên có thể kiêu ngạo vì cậu.
_ Hôm nay anh không những nói nhiều mà còn nói dài. Bị “hệ thống hai người” của tàu con thoi đả kích à?
Tống Kiêu chống lên cửa khoang, đưa đầu vào cười cười.
_ Tôi chỉ không có thói quen chờ đợi.
Tống Kiêu hơi sững sờ, cúi đầu thở dài một hơi.
_ Tôi thì ngược lại. Tôi đã quen chờ đợi.
Đợi Tống Nhiên về nhà, đợi ngày mình đủ lông đủ cánh, đợi một cơ hội, một trận biến hóa nghiêng trời lệch đất (thay đổi hoàn toàn).
_ Anh trai tôi nói, mặt khác của “đợi” là “nhẫn nại”. Hiểu rõ “đợi”, học được “nhẫn nại”, nhất định sẽ đạt được mục tiêu của chính mình. Tôi không biết lời anh nói rốt cuộc có đúng hay không, nhưng đa số người đều cho là anh đúng.
Oz rốt cục nghiêng mặt sang bên, ánh mắt của anh rơi vào trán Tống Kiêu.
_ Tôi không muốn làm thú cưng. – Tống Kiêu nhẹ giọng nói.
_ Ừ. – Oz khẽ lên tiếng.
Tống Kiêu im lặng, gian phòng an tĩnh đến trống rỗng.
_ Anh biết chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe là gì không? – Tống Kiêu nói lẩm bẩm.
Oz không trả lời.
_ Có một người... Trừ Tống Nhiên, anh ta là thân nhân duy nhất của tôi trên thế giới này. Tôi lại rất ghét nhìn thấy anh. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy tên này, anh sẽ nói với tôi “Em là Hỏa chủng cuối cùng của Tống gia”. Anh thấy buồn cười hay không buồn cười? Đây rốt cuộc là vọng niệm (ý nghĩ xằng bậy) của anh ta hay là châm chọc đối với tôi? Nếu tôi là Hỏa chủng, chắc sẽ là Hỏa chủng không thể bốc cháy… ( Hỏa chủng = Mồi lửa. => Mồi lửa không cháy = Mồi lửa hỏng => Vô dụng).
Sau khi nói xong, Tống Kiêu lại thấy hối hận. Sao cậu lại muốn nói với Oz những chuyện này nhỉ?
Nghe như một bệnh nhân tâm thần đang lắp bắp vậy.
_ Vật thể có thể bốc cháy là vật có tốc độ oxi hóa rất nhanh.
_ Tôi biết. Tôi cũng không ngốc đến độ không biết cái này.
_ Để đốt cháy cần nhiên liệu, cũng cần được châm ngòi.
_ Thì sao? – Tống Kiêu không rõ rốt cuộc Oz muốn biểu đạt cái gì.
_ Đốt cháy là một quá trình rất dữ dội.
Oz không tiếp tục nói nữa.
Tim Tống Kiêu lại đập thình thịch.
Ý ngầm của Oz có phải hay không nói cậu “Hỏa chủng không thể bốc cháy” thật ra là đang tích lũy năng lượng, sau đó có một ngày bỗng dưng bùng cháy.
Bởi vì yên lặng rất lâu, cho nên quá trình đốt cháy của cậu so với những người khác càng thêm kịch liệt, càng thêm lâu dài.
Không ai nói như vậy với Tống Kiêu, dù là Tống Nhiên.
Tống Kiêu ngẩng mặt, cười tự giễu:
_ Này, nếu như anh thật sự muốn tiến vào viện nghiên cứu trung ương, người anh có thể dựa vào, chỉ có tôi. Tôi sẽ làm tài công, anh xử lý hệ thống điều khiển lửa, mong rằng hai ta liên thủ có thể tạc nổ hàng phòng thủ của viện nghiên cứu trung ương.
_ Vậy cậu muốn có cái gì?
Tống Kiêu tiến lên, nở nụ cười rạng ngời với Oz:
_ Tôn trọng.
_ Tôi sẽ không nấu cơm đậu dẻo cho cậu. – Oz nói.
_ Để tôi tự làm. – Tống Kiêu vừa đi về phía khu bếp đơn giản vừa nói – Tôi nói tôn trọng là có ý, chiếc tàu con thoi này có hai chỗ. Một là tài công, một là xạ thủ, không có cơ giới sư. Nếu như bị đánh trúng, hay bị đánh trúng, không có khả năng sửa chữa. Cũng không có Hỏa chủng, không ai có thể vì tôi và anh tiến hành đồng bộ hóa đại não. Chỉ có sự liên kết của tôi và anh thôi. Nếu anh vẫn cho mình là một Arthur, anh vĩnh viễn không thể tiếp thu tôi.
_ Nếu cậu có thể đuổi kịp tôi.
Ngữ điệu làm cao lạnh lùng như vậy, thật khiến người chán ghét mà!
Ấn tượng tốt vừa mới tăng được một chút đã xuống âm hết rồi!