Bối Cẩm Nghi bưng thuốc đi vào trước giường, đem chén thuốc đặt trên bàn, cẩn thận ngồi lên giường nâng Ân Lê Đình dậy kê gối cho đầu hắn cao hơn, lúc này mới bưng chén thuốc cẩn thận đút cho hắn, mỗi lần đút lại phải thực cẩn thận để hắn có thể nuốt thuốc vào, đến khi bát thuốc cạn đã mệt đến mức mồ hôi muốn đổ đầm đìa.
Nàng không nghỉ ngơi, buông chén thuốc ra lại lấy một chiếc khăn tay lau sạch thuốc dính trên khóe miệng hắn. Lau sạch rồi, nhìn Ân Lê Đình bị thương mà đôi môi trắng bệch, tay chợt giống như bị bỏng, nóng rãy, nhưng nhìn hắn bộ dáng yếu ớt nàng lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Cầm chiếc khăn, tay cũng không biết nên tiếp tục hay dừng lại, nàng nhìn Ân Lê Đình cho dù đang hôn mê nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt, không kìm được đưa tay nhẹ nhàng vỗ về đôi mày hắn, lo lắng nói: “Tại sao còn chưa tỉnh lại? Đã hai ngày rồi, sư phụ sư tỷ cũng không thấy trở lại, chỉ mong sư tỷ không sao, hai đứa trẻ kia cũng không thấy, thế đạo loạn lạc, chỉ mong bọn chúng có thể sống sót, ta thay Kỷ sư tỷ nói lời xin lỗi, quả thật không nên như vậy, sau khi tỉnh lại cũng đừng thương tâm nữa, thương rất nặng, thương tốt hơn sẽ ít đi lo lắng, ta thực hận chính mình y thuật không đủ cao minh, bằng không… a!”
Bối Cẩm Nghi thần tình đỏ bừng, bàn tay mềm mại trắng muốt như ngọc cứng đờ trên trán Ân Lê Đình, miệng đang nói cũng ngừng lại, trong mắt tràn ngập xấu hổ nhìn Ân Lê Đình, qua giây lát chợt nhớ ra, vội rụt tay lại, đỏ bừng nghiêm mặt nói: “Ân Lục hiệp đã tỉnh? Còn đau không? Đừng động, thương rất nặng, đã hôn mê hai ngày nay rồi, có đói không ta mang chút đồ ăn cho huynh.”
Nguyên vừa rồi khi Bối Cẩm Nghi đang nói, Ân Lê Đình bỗng nhiên mở to mắt, lúc này tay Bối Cẩm Nghi còn đặt trên trán hắn, nói không suy nghĩ gì, biến cố trước đó khiến cho lòng nàng nặng trĩu, không nghĩ đến Ân Lê Đình lại đột nhiên tỉnh lại, không khỏi tâm hoảng ý loạn, ngây người rồi mới nhớ ra nên làm cái gì.
“Thì ra là Bối sư muội, đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” Ân Lê Đình giọng khàn khàn yếu ớt hỏi, trong mắt đều là buồn bã u tối, giống như không nhìn thấy sự bối rối ban nãy của nàng.
Bối Cẩm Nghi thấy hắn thực bình tĩnh trong lòng có chút thất vọng, nhìn ánh mắt u tối của hắn lại đau lòng, nghe được giọng hắn khàn khàn lại yên tâm hơn nhiều, tỉnh là tốt rồi, chỉ cần thả lỏng tâm tình điều dưỡng tốt là được: “Ân Lục hiệp không cần lo lắng, đây là Hồ Điệp cốc, nơi ở của Hồ tiên sinh nhưng hiện giờ không ai ở lại, là sau khi ta rời khỏi cốc nhìn thấy huynh đang hôn mê bất tỉnh trong rừng liền đưa huynh trở về đây, Ân Lục hiệp, Cẩm Nghi thay sư phụ xin lỗi huynh, sư phụ cũng không cố ý như vậy.”
“Hôn mê trong rừng? Kỷ cô nương thế nào? Đa tạ Bối sư muội ơn cứu mạng, hôm nay tại hạ không tiện, ngày sau nhất định sẽ đáp tạ. Nơi đây là Hồ Điệp cốc, sao lại không có ai? Vô Kỵ cháu ta không ở đây sao? Khụ khụ…” Ân Lê Đình nghe Bối Cẩm Nghi nói, nhớ lại khuôn mặt đằng đằng sát khí của Diệt Tuyệt sư thái hôm đó, không khỏi lo lắng an toàn của Kỷ Hiểu Phù, nói tạ ơn cứu mạng xong mới nhớ đến Bối sư muội đã nói ở đây không có ai, vậy Vô Kỵ đi đâu rồi? Không khỏi càng thêm lo lắng muốn đứng dậy, kết quả vừa cử động đã thấy người như bị xe ngựa lăn qua mấy lần, khí lực đều không có, thở hổn hển rồi lại húng hắng ho.
Bối Cẩm Nghi vội vàng giơ tay đỡ, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực giúp hắn thuận khí, cân nhắc lời hắn nói, lòng chợt thấy ê ẩm, hắn đã biết rõ Kỷ sư tỷ cùng người khác sinh con đã được tám chín năm, vì Kỷ sư tỷ mà chịu trọng thương, mới tỉnh lại đã hỏi an nguy của tỷ ấy, nàng cứu hắn không phải muốn hắn đáp tạ mà là vì bị tình nghĩa sâu sắc của hắn làm cho cảm động.
Vô Kỵ cháu của hắn sao lại ở đây được? Vô Kỵ hình như là con trai của Trương Ngũ hiệp, chẳng lẽ là.. Nghĩ đến đây Bối Cẩm Nghi biến sắc, nhớ đến thiếu niên ẩn náu cùng con gái Kỷ sư tỷ lúc ấy, thiếu niên kia hẳn chính là Trương Vô Kỵ. Nghĩ vậy, Bối Cẩm Nghi ngượng ngùng nói: “Ân Lục hiệp không cần lo lắng, sư phụ còn chưa trở về, hẳn là Kỷ sư tỷ cũng không việc gì, về phần Vô Kỵ, chính là Trương Vô Kỵ con trai của Trương Ngũ hiệp sao?”
“Đúng vậy, chính là huyết mạch duy nhất của Ngũ sư ca, đứa nhỏ thân trúng hàn độc không có cách giải nên sư phụ nhờ người đưa nó đến Hồ Điệp cốc thỉnh Hồ tiên sinh chữa trị, khi ta mới đến đây liền tình cờ gặp Hồ tiên sinh, ông ấy nói Vô Kỵ đang ở trong cốc.” Ân Lê Đình biết Diệt Tuyệt sư thái nổi giận rất đáng sợ, chính mình đắc tội không sợ mà chỉ sợ bà ta tổn thương đến Vô Kỵ.
Bối Cẩm Nghi nghe, biết chắc chắn là đứa trẻ tầm mười bốn mười lăm tuổi sắc mặt xanh trắng kia chính là Trương Vô Kỵ, không khỏi càng thêm xấu hổ, bất an nói: “Hôm đó ngoài sư phụ còn có Đinh sư tỷ gặp được dấu hiệu cầu cứu của Nga Mi liền đi vào trong cốc, khi ấy trong cốc chỉ có Kim Hoa bà bà, còn có một tiểu cô nương tầm mười tuổi, con gái của Kỷ sư tỷ và còn có một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, sắc mặt xanh trắng.”
“Chính là đứa nhỏ đó, Vô Kỵ bởi vì trúng hàn độc thường xuyên phát tác nên sắc mặt đều mang vẻ xanh trắng, nó thế nào?” Ân Lê Đình lo lắng hỏi.
Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lục hiệp vẻ mặt lo lắng, tự trách nói: “Hôm đó huynh và Kỷ sư tỷ rời đi, sư phụ hạ lệnh mọi người tìm giết đứa con của Kỷ sư tỷ, mọi người không dám kháng mệnh chỉ có thể tìm kiếm xung quanh, sau ta nhìn thấy Vô Kỵ mang theo đứa nhỏ nấp trong bụi cỏ, thực kinh sợ, không nỡ xuống tay nên nói dối sư tỷ bọn chúng đã chạy ra khỏi cốc, cùng Đinh sư tỷ đi tìm mới nhìn thấy huynh nằm ngất bên ngoài cứu trở về. Sau đó thì hai đứa trẻ kia đã không thấy đâu nữa, có lẽ là.. đã rời khỏi cốc. Ân Lục hiệp,… thực xin lỗi.”
“Bối sư muội không cần xin lỗi, người sai không phải muội, nhưng gia sư xử sự cũng thật tàn nhẫn, trong giang hồ dù chính phái hay ma đạo mọi người đều biết đạo lý không giết người vô tội, gia sư làm sao lại có thể hạ lệnh giết một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi? Hiện giờ cũng không biết Vô Kỵ thế nào rồi, bên ngoài loạn lạc, bọn chúng chỉ là hai hài tử, thực khiến người ta lo lắng.” Ân Lê Đình nghe nói hai đứa nhỏ đã rời khỏi cốc mới nhẹ lòng, nhưng lại nghĩ đến đứa bé kia là con của Kỷ Hiểu Phù và người khác, lòng lại là đau đớn.
Trên mặt cố gắng bảo trì bình tĩnh, không để người khác nhìn thấy lòng mình bi thương, lại nghĩ đến Vô Kỵ mới mười mấy tuổi, võ công cũng chẳng biết bao nhiêu, bên ngoài Thát tử tìm giết năm họ Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu, Vô Kỵ họ Trương, lại là người thành thật không nói dối, gặp phải bọn chúng làm sao bây giờ, hắn hận chính mình bị thương quá nặng, không thể đứng lên chạy đi tìm đứa nhỏ.
“Sư phụ sai đệ tử phải gánh vác, chỉ tiếc thể lực có hạn không thể giúp gì nhiều, ngay cả thương thế của huynh nếu không phải huynh mang theo nhiều dược thảo chắc cũng không nhanh có thể tỉnh lại. Sư phụ cũng là có nỗi khổ, bình thường yêu thương nhất chính là Kỷ sư tỷ, vốn cũng chỉ định xử phạt, nhưng không ngờ người kia lại là Ma giáo đã tức chết Đại sư bá Cô Hồng Tử…Sư phụ cũng rất thương tâm mới có thể như vậy, sau này bình tĩnh lại tất nhiên là sẽ hối hận, huynh không cần nói sư phụ như vậy.” Bối Cẩm Nghi tuy biết sư phụ có nhiều chỗ không đúng, nhưng thân là đệ tử không thể nói này nói nọ, chỉ có thể hết sức giúp sư phụ bào chữa.
Ân Lê Đình nhìn Bối Cẩm Nghi sắc mặt áy náy giải thích, thần tình hiện lên vẻ xin lỗi giống như chính nàng là người có lỗi, không khỏi âm thầm tự trách mình quá mức, người sai là Kỷ Hiểu Phù, Diệt Tuyệt sư thái lại là chưởng môn một trong sáu đại môn phái, chính mình cũng chẳng có điều gì tốt, thật không đành lòng nhìn tiểu cô nương bối rối, nhịn đau trong lòng lạnh nhạt nói: “Ta không trách sư phụ cô nương nữa, chỉ là lo lắng cho an nguy của Vô Kỵ, không biết nó thế nào rồi. Thuốc vốn là chuẩn bị cho Vô Kỵ, không nghĩ lại gặp chuyện như vậy…”
“Không cần lo lắng, thiếu niên kia, a, là Vô Kỵ rất thông minh, hơn nữa hắn cũng biết ít nhiều quyền cước, nhất định sẽ không gặp chuyện gì. Nếu huynh thật sự lo lắng, vậy mau mau chữa lành thân thể, cho đến khi khỏe mạnh lại ta sẽ giúp huynh cùng đi tìm Vô Kỵ, đưa hắn trở về là được.” Bối Cẩm Nghi nhìn Ân Lê Đình bộ dạng khá hơn, tâm tình cũng vui lên, lời trong lòng trực tiếp nói ra, nói xong mới nhớ ra mình nói cái gì, sắc mặt chợt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.
Ân Lê Đình vừa mới bị một vết thương lòng trí mạng, không chú ý đến bộ dáng ngượng ngùng của nàng, chỉ nhíu mày hỏi: “Tại hạ bị thương chỉ sợ là phải lâu mới khỏi, lúc đó Vô Kỵ cũng không biết đi nơi nào, gia sư cùng tại hạ đã như vậy, Bối sư muội làm sao có thể cùng tại hạ đồng hành, hơn nữa cũng tốn hại đến danh dự của sư muội nữa.”
“Thương thế là do thủ pháp Nga Mi gây ra, chữa trị bốn năm ngày là có thể khôi phụ hai tầng công lực, hành tẩu vô sự, Vô Kỵ và đứa bé kia có hai người chắc sẽ đi không nhanh, không sợ trì hoãn năm sáu ngày, đến lúc đó mười thành chắc cũng khôi phục được ngoài hai thành, đủ an toàn. Võ Đang Nga My thân như người nhà, ta nhất định phải bảo vệ cho đến khi huynh hoàn toàn khôi phục mới được, sư phụ có biết cũng sẽ không trách tội.” Bối Cẩm Nghi nói ra rõ ràng hợp lý, khiến cho Ân Lê Đình không thể nào phản bác.
Ân Lê Đình cũng thấy lời nàng có lý, lúc trước Tam sư ca bởi vì trúng độc châm của Ngũ tẩu mất đi sức lực phản kháng mới bị kẻ thần bí ám toán, chính mình mấy ngày nữa cũng chỉ khôi phục được hai thành công lực, trừ chiêu thức ra, công lực chẳng so được với ai, vạn nhất gặp phải cường địch thì vô lực phản kháng, nghĩ vậy hắn nói: “Vậy cứ theo lời Bối sư muội, mấy ngày tới đành phiền Bối sư muội vậy.”
Vừa nói xong, bụng hắn bỗng nhiên vang lên mấy tiếng rồn rột, Bối Cẩm Nghi chợt nhớ ra nãy giờ toàn nói chuyện mà quên mất Ân Lục hiệp đã hai ngày chưa ăn gì, cười thầm nhìn hắn đỏ bừng mặt, cố gắng nhịn cười: “Ân Lục hiệp, là ta không tốt, quên mất huynh hai ngày nay chưa ăn gì, từ từ, ta đi làm cơm đây.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
“Đa tạ Bối sư muội chiếu cố.” Chờ cho Ân Lê Đình nói xong câu cảm ơn, đã không còn thấy bóng dáng Bối Cẩm Nghi đâu nữa, bên ngoài chỉ mơ hồ truyền đến tiếng cười như ngân linh khiến mặt Ân Lê Đình cố gắng lắm để hết đỏ lại nóng bừng lên, nghĩ Bối sư muội ở bên ngoài cười như vậy trong lòng không biết đang nghĩ gì. Nhưng chính hắn lại không phát hiện ra, hắn đã không còn lúc nào cũng nhớ đến thống khổ vì bị Kỷ Hiểu Phù phản bội nữa.
Nhìn suối nước chảy chầm chậm trước mắt, đầu ta bất giác nhớ lại cuộc nói chuyện cùng cha lần trước. Trương Tam Phong và cha muốn ta đi Nga Mi, bọn họ nghĩ đi Nga Mi là tốt. Dĩ nhiên, nếu Chu Chỉ Nhược nguyên bản không động tâm với Trương Vô Kỵ chắc chắn sẽ kế thừa ngôi vị chưởng môn, thân là chưởng môn một trong sáu đại môn phái, dưới tay có bốn năm trăm đệ tử đều từ nhỏ lớn lên ở Nga Mi, trung thành vô hạn, hẳn là mười bảy mười tám tuổi có thể yên ổn mà làm chưởng môn, thậm chí địa vị cũng không kém lắm so với Trương Vô Kỵ giáo chủ Minh giáo, nhưng cố tình Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác lại động tâm với Trương Vô Kỵ, kết quả là phải nhận một kết cục bi kịch. Nhưng ta khẳng định chính mình sẽ không thích Trương Vô Kỵ, vậy thì còn sợ cái gì? Vì sao lại không muốn đi Nga Mi?
Nhớ đến cảnh Diệt Tuyệt hạ chưởng đánh gục Kỷ Hiểu Phù đã từng xem trong phim hồi trước, nhớ đến cảnh Diệt Tuyệt mặt không đổi sắc giết hại giáo chúng Minh giáo, nhớ màn Diệt Tuyệt dứt khoát nhảy xuống Vạn An tự, trong lòng ta không khỏi dâng lên cảm giác e ngại. Đúng vậy, là sợ Diệt Tuyệt lãnh khốc vô tình, sợ Diệt Tuyệt tâm ngoan thủ lạt, sợ Diệt Tuyệt có thể đối với mình đáng sợ như vậy, càng sợ vạn nhất lại sinh ra tình cảm như trong truyện lại không thể cự tuyệt lời dặn dò của bà ta, cho dù biết rõ đó chính là lợi dụng.
Ta tự hỏi trong lòng, ta trong tay có võ học tổng cương Tiêu Dao phái, tại sao không nghĩ biện pháp tự học võ mà chỉ tìm cách tăng cao thể lực miễn cưỡng tự bảo vệ? Chỉ cần ta mở miệng tin rằng người trong Võ Đang tuyệt sẽ không từ chối dạy phương pháp nội công vận tức, cho dù không nói ra, chỉ cần muốn cũng có thể học trộm, vì sao lại không học?
Hai năm nay, cho đến giờ ta vẫn đem nghi vấn đó đặt ở đáy lòng không dám nghĩ đến, hôm nay đến lúc phải lựa chọn, không thể do dự mới đem ra tự hỏi. Vì sao không dám luyện tổng cương tuyệt học Tiêu Dao phái? Bởi vì ta sợ tiết lộ ra ngoài sẽ dẫn cường địch tới. Vì sao lại khẳng định là sẽ có cường địch? Vì ta biết Tiêu Dao phái là những người như thế nào, cơ hồ mỗi người đều có thể sống trăm tuổi là ít, một nửa là thần tiên, môn phái lánh đời như thế làm sao lại bị tiêu diệt?
Biết đến Tiêu Dao phái chỉ có người của ba mươi sáu đông bảy mươi hai đảo, cùng lúc ấy lại đưa bốn tì nữ Mai, Lan, Cúc, Trúc cho tứ đại gia thần của Đại Lí, sau này tứ đại gia thần loạn biến, gia tộc họ Đoàn cũng diệt vong, Ngư Tiều Canh Độc tứ đại gia thần Trử Thiên Lý*, Cổ Đốc Thành*, Phó Tư Quy*, Chu Đan Thần* bốn người chỉ có Chu gia trở về thành gia thần của Đoàn gia.
*: Bốn nhân vật là tứ đại gia thần của Đại Lý trong Thiên Long Bát Bộ.
Ở truyện Anh Hùng Xạ Điêu viết Nhất Đăng đại sư nguyên là hoàng đế nước Đại Lý, sau lại xuất gia, tứ đại gia thần của ông ta cũng được gọi là Ngư Tiều Canh Độc, tuy không nói rõ người bắt cá và tiều phu họ gì, nhưng Võ Tam Thông và Chu Tử Liễu ở Thần Điêu đại hiệp cũng có xuất hiện thêm vài lần. Và đến bây giờ, là thế giới Ỷ Thiên Đồ Long ký.
Trương Vô Kỵ khi ở Chu Võ Liên Hoàn trang xuất hiện trừ Chu, Võ hai gia thần Đại Lý ra thì còn có xuất hiện một người tên Vệ Bích*, hắn là biểu ca của Chu Cửu Chân*, cùng Võ Thanh Anh* là sư huynh muội, tứ đại gia thần thường có quan hệ cưới hỏi, xét tính cách của Chu Trường Linh, tỷ muội của hắn tuyệt đối sẽ không gả cho hạng vô danh, rất có thể một trong hai người Tiều hoặc Ngư không biết tên kia liền có một người họ Vệ.
*: Ba nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long ký.
Như vậy mới có thể lý giải tại sao Chu Cửu Chân cùng Võ Thanh Anh tranh chấp nhau vì Vệ Bích mà Chu Trường Linh lại không phản đối, ngược lại còn cho phép, bởi vì Vệ gia cũng là một trong tứ đại gia thần. Như vậy tứ đại gia thần trong Thiên Long Bát Bộ là Trử, Cổ, Phó, Chu lại biến thành Chu, Võ, Vệ cùng với một họ nào đó chưa biết, cũng chứng minh là sau khi Đoàn Dự đăng vị và trước khi Nhất Đăng đại sư quy y, Đại Lý có phát sinh biến cố hoặc loạn lạc gì đó.
Mà Tiết gia cũng là khi Tiêu Dao phái diệt vong mới thoái ẩn để né tránh cường địch, ở tại Tương Dương thành tính từ khi Quách Tĩnh trấn thủ trở về trước, như vậy Tiêu Dao phái nhất định là diệt vong trước thời Nhất Đăng đại sư, loạn lạc Đoàn gia cùng Tiêu Dao phái diệt vong dường như xảy ra ở cùng một thời kỳ, ai nói trong đó lại không thể không có gì liên quan.
Mà sư phụ của Huyền Minh nhị lão, Bách Hư đạo nhân dù xuất thân rất có khả năng là truyền nhân của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo, Huyền Minh nhị lão theo triều đình danh tiếng trong võ lâm không nhỏ, dù là Trương Vô Kỵ cho đến lúc võ công đại thành cũng chỉ đánh ngang tay, nếu còn có truyền nhân nào khác chẳng phải đem võ lâm biến thành bộ dáng gì nữa.
Tiêu Dao phái diệt vong thế nào không biết, trước đây ta cũng chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, hai năm nay mới nghĩ ra, xung quanh Nhữ Dương Vương phủ còn có nhiều cao thủ lai lịch không rõ.
Trong triều đình, Thái sư, Vương gia, tướng quân, cao thủ trong hoàng cũng, liệu có ai là truyền nhân của ba mươi sáu đông bảy mươi hai đảo không? Tại sao ta không dám luyện võ công Tiêu Dao phái? Tuy biết võ học Tiêu Dao phái có bao nhiêu thần diệu, nhưng có thể so sánh với địch nhân đã tiêu diệt cả phái Tiêu Dao không? Thậm chí còn không dám đem hai chữ Tiêu Dao lộ ra nửa chữ.
Nhìn cá lội nhẹ nhàng dưới khe suối, ta thản nhiên đối mặt chính mình, tự hỏi tự đáp. Lễ nghi liêm sỉ, quy củ giang hồ đủ loại đối với người hiện đại như ta không có ý nghĩa gì, mà nguyện ý tuân thủ vì ân dưỡng dục của cha, vì cha mà tuân theo, ta thích cuộc sống bình tĩnh yên ổn hiện tại, cũng là bảo đảm an toàn cho cha.
Ở thế giới võ hiệp này, nếu không có thực lực liền chỉ có thể thuận theo kịch tình, lợi dụng hiểu biết về diễn biến mà bảo vệ chính mình và người thân, lợi dụng ưu thế đó để thay đổi số phận chính mình. Không có thực lực mạnh chỉ có thể dựa theo kịch tình an bài, vậy Nga Mi nhất định là phải đi, nếu không thế giới này có thay đổi những gì cũng không thể khống chế được.
Đi Nga Mi ta nhất định phải học tập võ công, nội công Tiêu Dao phái có thể lén tập luyện, ngoại công, khinh công tuyệt đối không thể luyện, mà Nga My phái võ công truyền thừa từ Quách Tương, nội công tâm pháp nhất định là tâm pháp phái Toàn Chân đã xuống dốc, tâm pháp là chính phái, tuy không thể tốc thành nhưng tuyệt đối không nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, có lẽ là hơn so với Cửu Âm chân kinh tuy nhanh mà nguy hiểm.
Nếu muốn đi Nga Mi nhất định phải có kế hoạch tốt, dùng tâm pháp bình thường của Nga Mi làm căn cơ tốt, sau khi có hiểu biết nhiều về phương diện nội công thì cẩn thận tìm hiểu võ học tổng cương của Tiêu Dao phái. Nếu trong hai ba năm không thể phá giải Bất lão Trường xuân công thì tu luyện công phu giống như Bắc Minh Thần công có ghi trong sách kia.
Võ học Nga Mi chiêu thức không được đến võ học thực truyền của Hoàng Dược Sư, tuy hiện tại có Ỷ Thiên kiếm thanh thế có thể sánh với Thiếu Lâm, nhưng sau này Ỷ Thiên kiếm bị Triệu Mẫn đoạt đi, Diệt Tuyệt chết thảm, Nga Mi liền xuống dốc không phanh, cho đến khi Chu Chỉ Nhược luyện Cửu Âm chân kinh tốc thành mới gượng dậy được ở Đại hội trên Thiếu Lâm.
Nếu ta đã biết rõ kịch tình thì còn có gì phải sợ? Ở Nga Mi vài năm vờ làm một cô gái ngoan, không có cảm tình gì với Trương Vô Kỵ, pháo hỏa của Diệt Tuyệt cũng không chạm đến người, Chu Chỉ Nhược nguyên bản kia thực ra rất kính sợ sư phụ, lại yêu phải người không nên yêu nên mới lầm đường lạc lối.
Hiện giờ hiểu biết về y thuật của ta cũng có tiến triển, công phu ám khí cũng không tồi, chẳng lẽ so ra còn kém với Chu Chỉ Nhược nguyên bản kia sao? Chỉ cần không có cảm tình thầy trò gì đó với Diệt Tuyệt là được. Lại nói đi Nga Mi, có thể kiến thức hình dáng kiếm Ỷ Thiên, nếu có thể lấy Cửu Âm chân kinh từ trong kiếm ra thực tốt quá.
Tuy Cửu Âm chân kinh nội công chiêu thức không bằng được Tiêu Dao phái, nhưng còn hơn là so với đồ có trong tay mà xem không hiểu, không có chiêu thức chỉ có nội công cùng đạo lý võ học Bất lão Trường xuân công là mạnh. Cửu Âm chân kinh chiêu thức tinh diệu tuyệt luân, tổng cương trong nguyên tác và trong phim đều bị Quách Tĩnh học được nhớ rõ, tuy nhiên không hiểu về võ công sẽ không luyện được.
Đợi cho đến khi học xong phương pháp vận khí nội công Nga Mi, có thể tự mình học được, chiêu thức chẳng những có Cửu Âm Bạch cốt trảo cùng Cửu Âm thần trảo, Tồi Tâm chưởng, trường tiên, xà hành li tiên thuật, đại phục ma quyền pháp, kỳ môn bên trong cũng có Di hồn đại pháp, dịch cân toái cốt, chữa thương, bế khí, huyệt di vị đẳng, còn hơn Bất lão Trường xuân công trong tay còn phải luyện rất lâu.
Chỉ cần trước khi mọi chuyện bắt đầu, võ công tập đến trình độ của Diệt Tuyệt sư thái, không cùng Trương Vô Kỵ có cảm tình ngớ ngẩn gì, mọi chuyện bắt đầu không lâu còn có thể kế thừa chưởng môn vị Nga Mi, ta nghĩ đến Nga Mi cũng không có gì không tốt. Thật sự là ngốc, rõ là mọi sự chú ý đều hướng về Diệt Tuyệt, đâm ra bỏ qua không nghĩ ra bao nhiêu việc tốt.
Diệt Tuyệt cũng không có cái gì đáng sợ, cũng chỉ là một người hận thù sâu nặng mà thôi, không có ba đầu sáu tay gì. Chỉ cần nhẫn nại vài năm, sau khi kế thừa Nga Mi cũng không phải sợ địch nhân Tiêu Dao phái nữa, tin rằng nếu ta cố gắng nhất định có thể làm được. Chỉ cần thực lực đủ sẽ không phải sợ bất cứ kẻ nào, cũng như vận mệnh thế nào.
“Xem mày Chỉ Nhược giãn ra, hẳn là đã nghĩ thông suốt, xem ra không cần phải khuyên nữa.” Mạc Thanh Cốc một thân thanh sam, đứng bên người ta tự bao giờ bình thản nói.
Vừa rồi ta nghĩ ngọi nhiều, không chú ý tới hắn đến đây khi nào. “Nghe ý Thất thúc nói là muốn đến khuyên cháu sao? Thúc cũng hy vọng cháu rời Võ Đang, Nga Mi tốt như vậy sao?”
“Nga Mi tốt hay không ta cũng không rõ lắm, nhưng nếu sư phụ hy vọng cháu đi hẳn là có lợi. Tuy ta không nỡ, nhưng phải biết rằng không có bữa tiệc nào không tàn, cháu mới mười hai tuổi, tương lai sau này còn dài, ở Võ Đang có lẽ chỉ mai một đi thôi. Hơn nữa cha cháu cũng hy vọng cháu có được thành tựu, không cần dông dài ở đây làm một người dân thường.” Mạc Thanh Cốc vỗ vỗ đầu ta, an ủi.
Nhìn Mạc Thanh Cốc nói an ủi, ta bỗng nhiên rất muốn khóc, kiên cường vừa rồi cũng không biết bay đi nơi nào, giờ phút này chỉ còn lại yếu đuối. Ta ôm lấy cánh tay hắn, không muốn hắn nhìn thấy ta bộ dáng rơi lệ, buồn giọng nói: “Nhưng cháu thì không nỡ, không nỡ xa cha, không nỡ xa núi Võ Đang, cháu chỉ muốn làm người thường thôi, đi Nga Mi rất sợ, không biết Nga Mi có người nào, có tốt hay không, không biết tương lai sẽ ra sao, rất sợ.”
“Tiểu nha đầu, đừng sợ. Mọi người trên núi Nga Mi cũng tốt lắm, Diệt Tuyệt sư thái tuy tính tình quái dị nhưng giao tình với Võ Đang rất tốt, nhất định sẽ tốt với cháu. Nếu không tốt, cháu có thể xuống núi gửi thư, ta sẽ đến đón cháu trở về, có Võ Đang ở đây không ai khi dễ cháu được.” Mạc Thanh Cốc nhìn ta ôm cánh tay hắn thanh âm mơ hồ nức nở, không khỏi cứng đờ người.
Bàn tay gắt gao nắm chặt lại, hắn chưa bao giờ kháng lệnh sư phụ, cũng biết sư phụ an bài là có đạo lý, chỉ có thể ở bên an ủi, nhưng vì sao trong lòng lại đau như vậy? Là không nỡ để Chỉ Nhược rời đi sao? Thật không hiểu nếu Võ Đang biết chuyện Ân Lê Đình vừa xảy ra liệu có thể để Chỉ Nhược đi Nga Mi không nữa.
Núi non hùng vĩ, hiểm trở âm u, thác đổ như rèm, biển mây cuồn cuộn, đại thụ chen chúc nhau tươi tốt, quả nhiên không hổ là “Nga Mi thiên hạ tú” (Nga Mi đẹp thiên hạ). Sau khi ta quyết định đến Nga Mi, thu xếp hành trang tiền bạc gọn gàng, khuyên cha sau này chuyển đến Võ Đang ở, lại mang theo Lôi Tuyết đi theo Mạc Thất hiệp cưỡi ngựa ngồi xe, đi thuyền đường thủy, trải qua hơn hai mươi ngày mới đến được núi Nga Mi.
Trên đường đi ngồi xe vất vả không thành vấn đề, Lôi Tuyết vốn rất nghịch ngợm hiếu động cũng biết điều ngoan ngoãn không nháo loạn gì, lại có Mạc Thất hiệp hạ mình chiếu cố, cũng mấy lần ra tay hành hiệp trượng nghĩa khiến ta thỏa mãn hiếu kỳ với cuộc sống giang hồ, cũng hiểu được vì sao Võ Đang thất hiệp danh tiếng lưu truyền, Mạc Thất hiệp chẳng những mọi hành động đều hợp tình hợp lý, ngay cả xem kiếm pháp của hắn khi cùng người so chiêu cũng thực thích, vừa dễ nhìn, lại hiếm có địch thủ.
Đến chân núi Nga Mi, ta và Mạc Thất hiệp kiếm một nơi tắm rửa tẩy hết phong trần bụi bặm, thay đổi y phục, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đem ngựa gửi lại khách điếm, đeo hành lý lên vai, Mạc Thất hiệp đưa ta và Lôi Tuyết lên núi, cũng không dùng khinh công mà chậm rãi đi bộ trên đường, giới thiệu cho ta về Nga Mi nổi danh thánh cảnh.
Hắn chỉ cho ta trên núi đâu là chùa miếu, đạo quan, nơi nào là chỗ ở của ngoại môn đệ tử, nơi nào cung điện, về phần Nga Mi phái chân chính do Quách Tương sáng lập đương nhiên tọa lạc ở ngọn núi cao nhất Nga Mi Kim Đỉnh, người thường không có võ nghệ đi lên vô cùng khó khăn, khó trách khi lục đại môn phái gặp nạn bị Triệu Mẫn tập kích, Nga Mi lại không việc gì, nguyên lai là quan binh bình thường căn bản là lên không nổi, cho dù lên đến nơi cũng chẳng còn sức mà phiền toái người ta nữa.
Trên đường đi có được một Mạc Thanh Cốc phảng phất như tiên diễn giải thuyết minh phong cảnh, ta được thấy núi non trùng điệp, cây to cây nhỏ, gió thổi đường dài, mây bay cuồn cuộn dưới chân cầu, hang động thâm u, còn có thác cao vạn trượng đổ xuống đinh tai nhức óc. Dần dần nước chảy yên ả hơn, cũng yên tĩnh hơn, con đường mòn chim kêu lảnh lót, hoa rừng nở rộ, khỉ rừng xao xác khiến Lôi Tuyết mấy phen bồn chồn.
Còn có nơi nhiều nơi thú vị mà Mạc Thất hiệp giới thiệu cũng chưa được xem, chúng ta hướng núi cao mà đi, con đường núi quanh co khúc khuỷu nhưng âm u râm mát, hoa rừng nở khắp nơi như khoe sắc, mặt khác trên núi lại có không ít sơn động, Mạc Thất hiệp nói có nhiều động rất kỳ lạ, có nơi thậm chí thạch nhũ còn sắp xếp theo một hướng, hình dáng lỳ lạ khiến người xem hoa cả mắt.
Lúc này là thời gian cuối xuân đầu hạ, không gian có phần oi bức, trên đường đi lại có thể thấy trăm hoa khoe sắc, rực rỡ mê người, nghe Mạc Thanh Cốc nói, ta tưởng tượng ra mình đứng ở Nga Mi Kim đỉnh ngẩng đầu nhìn ra xa, có thể thấy thái dương đất trời sáng lạn, biển mây trùng điệp miên man bên dưới làm nền, phật quang thần bí, còn có ánh tà dương đỏ rực như lửa, giống như đang đứng nơi tiên cảnh, hoành tráng và hùng vĩ.
Bước vào Nga Mi, ta cũng không còn hối hận nữa, dù cho cỏ cây cũng vô cùng hấp dẫn thế này, nghĩ đến việc ta có thể ở lại lâu dài lại vui vẻ không thôi, vài lần mở miệng hô to: “Nơi đây thật là thích!” Mạc Thất hiệp nghe xong, đôi mày đang nhíu lại mới giãn ra, kéo tay ta hướng Nga Mi Kim đỉnh đi đến.
Trải qua một quãng đường dài, y phục mới thay cũng đã nhuốm bụi, mệt cũng không còn sức mà tấm tắc khen ngợi nữa, Lôi Tuyết cũng không nghịch ngợm yên lặng ngủ trong lòng ta, ta đem nó nằm vào túi hành lý ngủ cho thoải mái, lúc này chỉ còn Mạc Thanh Cốc y phục cư nhiên không nhiễm nửa điểm bụi trần, chân đi như không chạm đất dẫn đường phía trước, rốt cục đến khi ta mệt nhoài cũng tới nơi, đến Nga Mi Kim đỉnh. Nhìn công trình kiến trúc lớn bằng đá trước mắt, ai dám nói Nga Mi là môn phái nhỏ.
Dưới chân núi là nơi ở của ngoại môn đệ tử sạch sẽ rộng lớn, trên đỉnh núi cao này, phòng ốc xây dựng dĩ nhiên khó hơn, thời này lại không có máy móc gì hỗ trợ, thế nhưng phái Nga Mi, lầu các cao vút, phải đến hai mươi thước, hùng vĩ trang nghiêm, diện tích rộng lớn, là một môn phái võ lâm nhưng lại càng giống như một khu chùa lớn, nói Tiểu đông tà cũng thật lợi hại, có phải hay không đã đem kiến thức học từ Hoàng lão tà dùng để xây dựng nên phái Nga Mi? Con rể không xem vừa ý, dĩ nhiên chân truyền phải dành cho đứa cháu ngoại rất vừa mắt này.
Mạc Thất hiệp không biết trong lòng ta đang cảm thán, xốc lại hành lý nắm tay ta đến trước cánh cửa lớn đóng kín. Cánh cửa cao giấu đằng sau nó là phái Nga Mi thâm sâu như biển, khí thế vạn ngàn, nghĩ đến sau này phải ở lại đây học nghệ, thậm chí có thể thành người đứng đầu, lòng ta bỗng nhiên có một cảm giác khá vui vẻ và tự hào, bất quá Diệt Tuyệt lại như vậy, môn nhân đệ tử ra ngoài hành tẩu cùng mỗi lần chỉ có hai người, y phục đều rất giản dị, chỉ mặc áo dài vải thô màu xanh, cũng không mang nhiều ngân lượng hay xa hoa hưởng thụ, ai cũng nghĩ Nga Mi môn phái nhỏ sống nghèo khổ, lại không biết rằng Nga Mi lại thanh thế như vậy, không kém hơn so với Thiếu Lâm.
“Xin hỏi thiếu hiệp là ai? Có việc gì vậy? Chưởng môn không có trong phái, không thể tiếp đón được, có việc gì có thể báo với Đại sư tỷ.” Ngay khi ta còn đang suy nghĩ, Mạc Thất hiệp đã gõ cửa, một ni cô trẻ tuổi ra mở, hành phật lễ rồi mở miệng nói làm hai chúng ta đều giật mình, Diệt Tuyệt thế nhưng lại không có ở đây.
Mạc Thất hiệp tuy kinh ngạc nhưng cũng không khó xử, mỉm cười từ trong tay áo lấy ra một phong thư, từ từ nói: “Tại hạ Mạc Thanh Cốc phái Võ Đang, mang theo thư của gia sư muốn tiến cử một vị Tiểu cô nương đến quý phái học tập, còn thỉnh vị sư muội bẩm báo đến người chủ sự, phiền toái sư muội.”
“A! Là vậy? Chờ..chờ một chút, ta đi báo với Đại sư tỷ.” Tiểu ni cô nhìn Mạc Thất hiệp cười, thần hồn đã sớm điên đảo, sắc mặt đỏ bừng không biết nên làm cái gì, hấp tấp đỡ lấy phong thư của Trương Tam Phong đích thân thủ bút từ tay Mạc Thanh Cốc, liếc qua rồi vội vàng bước vào trong, ngay cả cửa cũng quên không đóng lại.
Ta và Mạc Thất hiệp nhìn nhau cười, cảm thấy thú vị, cô bé kia còn nhỏ mà đã xuất gia, làm việc có chút kích động, cũng may Mạc Thất hiệp là người thủ lễ, chưa được chủ nhân đồng ý tuyệt đối sẽ không đi vào, huống chi bên trong thâm sâu, ngay cả chủ nhân đồng ý cũng không thể tùy tiện phá hư danh dự của Nga Mi phái.
Đợi một lúc, bên trong có động tĩnh, một loạt những tiếng bước chân dồn dập, rồi toàn bộ đại môn mở ra, một ni cô tầm tuổi trung niên mang theo khoảng mười đệ tử tục gia mặc áo màu xanh đi tới, mỉm cười đến trước Mạc Thất hiệp: “A di đà phật, thì ra là Mạc Thất hiệp đến, thật sự là thất lễ, mời vào.” Xong rồi đưa tay mời, phía sau trái phải là hai hàng đệ tử tục gia đứng thẳng liền đi trước dẫn đường thỉnh Mạc Thanh Cốc tiến vào.
Trong lòng ta tán thưởng, quả nhiên Nga Mi có lễ, cho dù chỉ có ta và Mạc Thanh Cốc hai người đến cũng không thiếu phong độ Nga Mi, mở rộng cửa giữa ra nghênh đón. Ta vừa nghĩ vừa đi theo Mạc Thất hiệp cùng đệ tử Nga Mi vào nội môn, trên đường đi lầu các trùng điệp, mái cao cong vút tầng tầng, ngói lưu ly dưới nắng mặt trời lóe ra ánh sáng bảy màu lung linh rực rỡ, khí khái bất phàm.
Đi khá là lâu mới đến được tòa lầu cao nhất, hình như là đại điện, cao phải đến hai mươi mét, trên gác có treo một chiếc chuông đồng lớn, tòa đại điện nằm ở hướng đông quay mặt về phía tây, vô luận khí phái, kiến trúc trang trí đều không thua kém Tử Tiêu điện của Võ Đang. Ta đọc trên tấm biển treo cao có viết: Quan Âm điện, xem ra Nga Mi quả nhiên là thờ phụng Phật giáo, ngay cả đại điện cũng gọi là Quan Âm điện.
“Mạc Thất hiệp xin mời qua bên này, gia sư xuất môn chưa về, Tĩnh Nghi cũng không có tư cách nào ở đại điện tiếp đãi khách, Mạc Thất hiệp thứ lỗi, thật là thất lễ.” Trong khi ta đang nhìn ngắm quan sát xung quanh, Đại đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái cùng Mạc Thanh Cốc nói chuyện, dẫn mọi người vào phòng khách nhỏ, nghe ý trong lời Tĩnh Nghi, đại điện Quan Âm điện chỉ có chưởng môn mới đủ tư cách để mở ra.
Mạc Thanh Cốc lạnh nhạt cười không để ý đến, vén vạt áo bào trắng cất bước đi vào gian phòng khách nhỏ: “Tĩnh Nghi sư tỷ cần gì phải khách khí như vậy, quy củ Nga Mi tại hạ há có thể không biết, Nga Mi Võ Đang từ thời Quách tổ sư đã thân như một nhà, có khách sáo thì cũng không cần khách sáo với Võ Đang!” Xem ra hắn cũng biết rất rõ quy củ của Nga Mi phái.
“Mạc sư đệ nói có lý, vậy Tĩnh Nghi cũng không khách khí, mau ngồi đi! Người đâu, dâng trà!” Tĩnh Nghi nghe Mạc Thanh Cốc nói, tự nhiên là gương mặt thoải mái đi nhiều, mời Mạc Thanh Cốc ngồi xuống, xưng hô cũng theo mà gọi Mạc Thất hiệp thành sư đệ, không biết bọn họ nghĩ ngợi cái gì, ta chỉ có thể đứng phía sau Mạc Thất hiệp chăm chú quan sát.
Mạc Thanh Cốc nghe Tĩnh Nghi nói xong, cười thản nhiên, phong tư mê người, cũng không khách khí trực tiếp ngồi ở ghế trái phía trên. Tĩnh Nghi thấy vậy cũng ngồi xuống ghế phải, hai người tao nhã nhận trà được dâng lên, chậm rãi uống. Mạc Thanh Cốc mở miệng: “Tĩnh Nghi sư tỷ, tại hạ đến mục đích đã nói rõ, không biết sư tỷ tính toán thế nào?”
“Nếu là thư chính tay Trương chân nhân viết, Tĩnh Nghi trước hết thay gia sư làm chủ giữ Tiểu cô nương ở lại đây, nhưng không biết Tiểu cô nương lai lịch thế nào? Tuổi đã bao nhiêu? Gia sư có hỏi Tĩnh Nghi cũng biết để có thể trả lời.” Tĩnh Nghi nhìn ta, mặt không đổi sắc hỏi, lòng tò mò Tiểu cô nương này lai lịch thế nào, tướng mạo khí chất đủ bất phàm, nhưng ngàn vạn lần đừng có liên quan gì đến Ma giáo, sư phụ ghét nhất là loại này.
Mạc Thanh Cốc biết băn khoăn của Tĩnh Nghi, chuyện của Diệt Tuyệt sư thái Võ Đang làm sao lại không biết, lạnh nhạt cười, dắt ta đến trước mặt nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô nương này họ Chu, tên là Chỉ Nhược, là con nhà nông gia trên núi Võ Đang, phụ thân cùng gia sư có giao tình rất tốt, sau lại thấy Chỉ Nhược ngày ngày lớn lên, năm nay đã mười hai tuổi, tướng mạo khí chất đều không tục, tư chất cũng tốt, đáng tiếc không có minh sư dạy thật sự đáng tiếc, mới sai tại hạ mang đến Nga Mi bái sư, lai lịch tuyệt đối trong sạch.”
“Tiếu cô nương trông không giống con nhà nông gia, bất quá Võ Đang thất hiệp ngôn trọng như núi, nói lời tuyệt sẽ không giả dối, Mạc sư đệ một khi đã như vậy thì tuyệt đối không có vấn đề, bần ni cũng thấy tiểu cô nương tuy chưa có võ nghệ nhưng hành tẩu bước đi ổn trọng, đi từ dưới núi lên đến đây đường xá khó khăn, tiểu cô nương lại chỉ thần sắc mỏi mệt mà không làm sao cả, quả thật tư chất rất tốt, không biết Trương chân nhân có ý định cho nhập môn hạ của ai?” Tĩnh Nghi trước tán tụng một lúc rồi đột nhiên hỏi.
Mạc Thanh Cốc nghe vậy trên mặt có chút xấu hổ, biết rằng Diệt Tuyệt sư thái đã mười năm không thu nội môn đệ tử, những năm trước đến bái sư đều là võ lâm thế gia, hương thân các nơi cũng đều chỉ thu làm ngoại môn đệ tử, nhưng vì Chỉ Nhược mà nghĩ thì vẫn là bái nhập làm môn hạ Diệt Tuyệt sư thái mới thật tốt. Diệt Tuyệt tuy tính tình quái dị nhưng đối với đệ tử cũng rất tốt, rất bảo vệ đồ đệ, nhất định có thể dạy dỗ tốt cho Chỉ Nhược. Nghĩ vậy Mạc Thanh Cốc kiềm chế ngại ngần nói: “Đương nhiên là bái làm môn hạ Diệt Tuyệt sư thái, nếu như Diệt Tuyệt sư thái không đồng ý cũng không cần miễn cưỡng, chỉ cần Chỉ Nhược không bị ủy khuất là được.”
Ta đứng bên cạnh nghe mới hiểu, thì ra muốn bái nhập làm đồ đệ của Diệt Tuyệt sư thái cũng không đơn giản, cho dù muốn bái nhập Nga Mi phái cũng phải xem thân gia lai lịch, gia thế trong sạch, khó trách mặc kệ các phái khác có lục đục thế nào, Nga Mi trừ Kỷ Hiểu Phù lại chưa bao giờ có một ai phản bội, ngay cả Đinh Mẫn Quân độc mồm độc miệng sau này bị Chu Chỉ Nhược nguyên bản trả thù cũng không rời khỏi Nga Mi, ngược lại ở bên ngoài vẫn bảo vệ mặt mũi cho Nga Mi, thay Chu Chỉ Nhược che giấu, thậm chí ở Thiếu Lâm tự thay Chu Chỉ Nhược ám sát Tạ Tốn, chỉ bằng một Diệt Tuyệt như vậy quả thật cũng không thể phủ nhận cả Nga Mi phái.
“Việc đó Tĩnh Nghi không thể quyết định, chỉ có thể thỉnhChucô nương tạm thời ở lại Nga Mi, chờ gia sư về quyết định. Bất quá Mạc sư đệ xin hãy yên tâm, vô luận như thế nào Nga Mi cũng sẽ không ủy khuấtChucô nương, nhất định sẽ an bài thật tốt.” Tĩnh Nghi không thể quyết định, tuyChucô nương tư chất tốt nhưng cũng không biết sư phụ có suy nghĩ thế nào, đành phải nói vậy.
Mạc Thanh Cốc biết Tĩnh Nghi khó xử cũng không miễn cưỡng, nhẹ nhàng nói: “Vậy làm phiền Tĩnh Nghi sư tỷ, hiện giờ sắc trời đã không còn sớm, tại hạ cũng phải cáo từ, Chỉ Nhược ở Nga Mi cần phải nghe lời trưởng bối, hảo hảo bảo trọng.” Nói xong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ê ẩm, lại có cảm giác không đành lòng, không biết bao lâu mới có thể lại được nhìn thấy, suýt nữa thì thay đổi chủ ý muốn mang theo Chỉ Nhược xuống núi.
“Vâng, Nga Mi phái đều là nữ, quả thật không có phương tiện giữ Mạc sư đệ ở lại, thật sự xin lỗi, xin tiễn Mạc sư đệ.” Tĩnh Nghi thấy Mạc Thanh Cốc hiểu biết lễ nghĩa, trong lòng cao hứng giọng cũng dịu đi rất nhiều.
Mạc Thanh Cốc khẽ lắc đầu nói: “Không dám phiền Tĩnh Nghi sư tỷ, để Chỉ Nhược đưa ta ra cửa là được, cũng còn mấy điều cần dặn dò. Chỉ Nhược lần đầu tiên xa nhà, trong lòng hẳn là không dễ chịu.” Trong lòng lại cảm thấy không nỡ rời đi, chẳng lẽ là lâu ngày ở chung liền đem nàng trở thành người thân mới có thể như vậy? Vừa nghĩ vừa đứng dậy cùng Tĩnh Nghi cáo từ.
Ta không biết Mạc Thất hiệp đang suy nghĩ gì, nhìn trong đôi mắt sáng của hắn mang theo tia không đành lòng, lòng ta nghĩ đến phải rời khỏi hắn ở lại Nga Mi không thân cũng chẳng quen liền khủng hoảng, Đợi cho Tĩnh Nghi dừng lại ở cửa đại điện, mới chạy lại đuổi theo Mạc Thất hiệp, cố nén khó chịu trong lòng vừa đi vừa nói: “Thất thúc cũng phải bảo trọng, để Chỉ Nhược tiễn Thất thúc, Chỉ Nhược nhất định sẽ thật tốt, sẽ không làm cho Võ Đang và Thất thúc mất mặt, học tập thật chăm chỉ.”
“Thất thúc biết Chỉ Nhược sẽ không làm Thất thúc thất vọng, cháu cầm lấy cây sáo trúc này, chỉ cần ở Nga Mi chịu ủy khuất gì, hoặc là ở không được thì hãy thổi sáo, trên núi cũng có bồ câu đưa thư của Võ Đang dùng để liên lạc, chỉ cần thổi sáo này bồ câu sẽ theo tiếng mà tìm đến, có gì có thể viết thư để bồ câu đưa về Võ Đang, Thất thúc nhất định sẽ đến đón cháu trở về. Ở Nga Mi tuyệt đối không phải không có chỗ nào để dựa, không cần để mình chịu khổ.” Mạc Thanh Cốc nói nhỏ vào tai ta, đem sáo trúc đưa cho ta.
Ta bị lời Mạc Thanh Cốc làm cho kinh ngạc, trên núi Nga Mi có bồ câu đưa thư của Võ Đang, chỉ sợ không phải đơn giản. Hẳn là còn có người giám thị động tĩnh của Nga Mi nữa, khó trách trong giang hồ lục đại môn phái có động tĩnh gì không ai giấu được ai, nguyên là đều có giám thị lẫn nhau, ngay cả Nga Mi Võ Đang thân nhau như thế cũng có đề phòng.
Tuy ta hơi kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy như vậy là quá đáng, ngược lại nghĩ hẳn là như vậy mới đúng, nếu Võ Đang giống như một người mù gì cũng không biết mà còn có thể làm Bắc Đẩu võ lâm như vậy mới là ký quái, càng cảm động hơn chính là Thất thúc yêu thương, chiếu cố ta như vậy, ngay cả chuyện cơ mật cũng nói cho ta biết, ta không khỏi hai mắt rưng rưng, cảm động không thôi.
Trong lòng cũng hạ quyết tâm, lấy ra cuốn da thú nhẹ nhàng đặt vào tay Mạc Thanh Cốc, nói: “Thất thúc, đây là di vật cuối cùng mẹ cháu để lại, sau khi thúc xuống núi nhớ xem, không cần hỏi nguyên nhân lý do, nội dung bên trong ngoại trừ Trương chân nhân cùng mấy vị thúc thúc bá bá đừng để ai biết được. Thất thúc, thúc nhận đi.”
Ta xiết chặt cây sáo trúc trong tay, nhịn không được, nhẹ nhàng nói. Bên trong cuốn da thú này đúng là tuyệt học nội công Đại Vô Tướng Công của Tiêu Dao phái. Trong số các tuyệt học Tiêu Dao phái thì chỉ có Tiểu Đại Vô Tướng Công là có thể cùng luyện với các loại võ công môn phái khác. Tiểu Vô Tướng Công là võ học bắt chước các loại võ công khác, còn Đại Vô Tướng Công uy lực thế nào ta cũng không rõ, ở hiện đại thường được đoán là Đại Vô Tướng Công nếu đã có chữ Đại hẳn là hơn một bậc.
Ta làm như vậy không phải để kỷ niệm hay gì cả, mà là đối mặt với kịch tình biến chuyển sau này có đôi chút sợ hãi, từ khi biết mình sẽ lên Nga Mi đã biết vận mệnh cũng không có thay đổi gì tốt, không biết nguyên nhân gì nhưng Mạc Thất hiệp cũng có thể gặp bất trắc. Nếu là người xa lạ chẳng quen biết ta sẽ không dư hơi quản, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Mạc Thất hiệp đã dạy dỗ ta, yêu thương ta chết oan uổng như vậy, điều duy nhất có thể làm là giúp hắn tăng cường thực lực, chỉ có mạnh hơn mới có thể chống lại các biến cố mà sống sót. Ta có thể lạnh lùng nhìn người khác trải qua kịch tình gay cấn nhưng không muốn những người thân của mình phải xa rời.
Một lát hai chúng ta đã đến Đại môn Nga Mi, Mạc Thanh Cốc mắt nhìn ta thật lâu, đem tấm da thú cất vào ngực áo, giọng khàn khàn nói: “Chỉ Nhược, bảo trọng thật tốt.” Nói xong vận khinh công hướng chân núi bay vọt xuống, thân ảnh màu trắng trong giây lát đã không nhìn thấy bóng dáng.
“Chu cô nương, đừng buồn nữa, đi cùng bần ni, bần ni sắp xếp nơi ở cho cô nương. Hãy xem nơi này như chính nhà mình, đừng ngại.” Không biết bao lâu sau, thanh âm của Tĩnh Nghi truyền lại, không có vẻ nghiêm túc khi đứng trước Mạc Thanh Cốc ban nãy mà chỉ còn giọng ôn hòa an ủi.
Ta mắt hoe hoe đỏ, nhìn Tĩnh Nghi đang mỉm cười ôn hòa, đưa tay cầm chặt lấy bàn tay giơ ra, mềm mại và ấm áp, cất bước chạy theo kịp, khụt khịt nói: “Cảm ơn.”