• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, Trương Vô Kỵ ở khách điếm bên ngoài thành Hào Châu viết thư cho Phạm Dao xong, Triệu Mẫn dọa bắt hắn làm nốt việc cuối cùng khiến hắn hoảng hồn, kết quả chỉ là bắt hắn phải cả đời vẽ lông mày cho nàng mà thôi. Những thân tín không còn ai bên cạnh nữa, Trương Vô Kỵ có chút không quen cảm giác này, cảm thấy tịch mịch mà thở dài một tiếng. Lúc này chỉ còn Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu ở bên làm bạn, Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ chưa thành thân nên không ở chung một phòng.

Đêm dài tĩnh lặng, bỗng nghe phòng bên có chút động tĩnh, Trương Vô Kỵ biết đó là phòng Triệu Mẫn, vốn không có tính đa nghi nhưng việc Thất thúc gặp chuyện khiến hắn có đôi chút khó hiểu. Còn nhớ khi hắn sau khi rời khỏi lễ cưới từng gặp Vương Bảo Bảo, Vương Bảo Bảo vô cùng phản đối chuyện của Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn, nhưng hắn rõ ràng là biết Triệu Mẫn không phải bị Trương Vô Kỵ bắt đi, tại sao còn muốn ám toán Thất sư thúc? Những việc này Triệu Mẫn nói không biết, Vương Bảo Bảo cũng không nhắc đến, lúc này bỗng nhiên nghe thấy Triệu Mẫn nửa đêm canh ba mở cửa đi ra ngoài, hắn bèn lặng lẽ bám sát theo sau.

Triệu Mẫn ra bên ngoài trấn, đi sâu vào rừng. Trong rừng đuốc chiếu sáng rọi một góc, Huyền Minh nhị lão hai người đứng hai bên kiệu trấn giữ, xung quanh có tám tên trong Thần Tiễn Bát Hùng lưng đeo cung tên. Trước kiệu, một nam tử mặc cẩm bào quý phái nhìn thấy Triệu Mẫn, vui mừng nói:

“Phụ vương, muội muội đã đến rồi.”

“Mẫn Mẫn bái kiến phụ vương, vương huynh. Phụ vương, vương huynh hai người có khỏe không?” Triệu Mẫn cúi đầu xuống bái lạy.

Namtử mặc cẩm bào nhảy xuống ngựa nâng Triệu Mẫn dậy, cẩn thận xem nàng, đau lòng nói:

“Muội muội, khổ cho muội rồi.”

“Bảo Bảo, người Mông Cổ chúng ta không nên học nữ nhân, khóc than đau lòng thì làm được gì? Muốn học thì học muội muội con đi. Mẫn Mẫn, việc xong rồi thì cùng cha trở về đi, tiểu tử kia cha sai người giải quyết hắn.” Nhữ Dương Vương y phục gọn gàng bước từ trong kiệu ra.

Triệu Mẫn mặt đỏ lên, rồi hiện ra vẻ lo lắng, thấp giọng nói:

“Con đã tận mắt nhìn thấy Trương Vô Kỵ viết thư truyền lại chức vị giáo chủ cho Phạm Dao, về sau Minh giáo không có Trương Vô Kỵ cũng chỉ là một đống cát rời rạc thôi, sẽ không làm cho phụ vương phải lo lắng. Nhưng thưa phụ vương, con gái bất hiếu, thật sự là yêu hắn, con đã quyết định cùng hắn ẩn cư, về sau không thể ở bên báo hiếu phụ vương được rồi.”

“Muội muội! Muội có biết mình đang nói gì không? Muội là thế hệ con cháu ưu tú nhất của người Mông chúng ta, sao có thể vì tiểu tử kia mà rồi bỏ cha mẹ huynh trưởng của mình? Chẳng lẽ muội diễn giả thành thật hay sao?” Vương Bảo Bảo khó hiểu hỏi.

Triệu Mẫn mặt đỏ lên, khẽ cúi đầu nói:

“Từ khi ở Lục Liễu sơn trang, muội đã động tâm với hắn rồi. Bất quá Mẫn Mẫn không quên trách nhiệm của mình, biết phải góp sức cho giang sơn người Nguyên chúng ta, nhưng muội cũng thật sự muốn cùng hắn ở một chỗ.”

“Mẫn Mẫn, con nên hiểu, khi đó hắn uy phong lẫm liệt, ở trên vạn người, đứng đầu một giáo thống lĩnh quần hào, nhưng sau hôm nay hắn chỉ còn là một tiểu tử không đáng một xu, con bỏ hết phú quý đi theo hắn, làm thế nào mà chịu được?” Nhữ Dương Vương kiến thức hơn người, nhất châm kiến huyết (một lời đâm trúng chỗ trọng yếu) nói.

Triệu Mẫn mặt trắng nhợt, cúi đầu đáp:

“Hắn đi đâu con sẽ theo đó, hắn sung sướng con cũng cùng hắn sung sướng, con gái cả đời tự cao, cũng chỉ có một người là hắn đặt vào mắt, về sau dù có khổ sở con cũng sẽ chịu đựng, không có hắn con sẽ không sống nổi.”

“Thôi! Ngày đó con đâm mình một dao ta đã hiểu lòng con rồi. Nếu đi thì con cứ đi, hiện giờ chiến loạn, con làm quận chúa cũng chưa chắc đã tốt. Tiểu tử kia công phu không tồi, đi theo hắn hắn sẽ bảo hộ con được chu toàn. Khi nào đến thị trấn con cứ đến các cửa hàng của nhà chúng ta, ta làm cha sao có thể để con chịu khổ được.” Nhữ Dương Vương đau đầu nhìn con gái ai oán trước mặt, chung quy cũng không bỏ rơi nàng được, lại nói triều đình hiện giờ thế cục hỗn loạn, có lẽ để con gái rời đi thì tốt hơn.

Triệu Mẫn quỳ trên mặt đấy, lấy trong ngực áo ra hai tờ giấy mỏng dính dâng lên, thần sắc không nỡ rời nói với Nhữ Dương Vương:

“Phụ vương, mẫu phi về sau nhờ cha chiếu cố, đây là võ công và binh thư giấu trong Đồ Long đao, con đã lén chép lại, hy vọng có thể giúp cha một chút, phụ vương, ca ca, mọi người bảo trọng.”

Trương Vô Kỵ sắc mặt bàng hoàng vô thố, ứa nước mắt, chân đờ đẫn bước trở về khách điếm, nhìn thấy Tiểu Chiêu đang đứng tựa cửa chờ mình, trong lòng đau xót, không khỏi gắt gao ôm chặt lấy nàng, đau lòng giọng như sắp bật khóc nói:

“Tiểu Chiêu, ta thực có lỗi với Châu Nhi, có lỗi với em, chúng ta đi tìm Châu Nhi, đi ngay bây giờ.”

“Công tử, muốn đi tìm Châu Nhi cô nương cũng phải chờ Triệu cô nương trở về đã chứ ạ? Nàng yêu công tử như vậy, nếu công tử không đợi, nàng ấy phải làm sao?” Tiểu Chiêu khó hiểu nhìn Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ nghĩ lại Triệu Mẫn trong rừng đối xử với hắn như vậy lại càng thêm phẫn hận, đau đớn vì bị lừa gạt, nghe Tiểu Chiêu nói không có hắn nàng sẽ sống thế nào, lòng mềm lại, cười khổ một chút nói:

“Tiểu Chiêu em mau đi ngủ đi, ta chỉ nhớ đến Châu Nhi quá thôi, chờ ngày mai chúng ta đi tìm nàng.”

Không bao lâu sau khi Trương Vô Kỵ rời khỏi Hào Châu, bỗng nhiên gửi một phong thư đến nói truyền lại chức vị giáo chủ cho Phạm Dao nhưng không thấy bóng dáng đâu. Phạm Dao đợi Trương Vô Kỵ không được, bất đắc dĩ đăng vị, sau cùng Ân Thiên Chính, Ân Dã Vương, Ngũ Tán Nhân, Ngũ Hành Kỳ tiếp tục mạnh mẽ nổi dậy kháng Nguyên, sau mấy năm, nghĩa quân các nơi đều lớn mạnh, trong đó Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng thế lực lớn nhất, Phạm Dao thấy triều đình càng lúc càng lụn bại, nghĩa quân lớn mạnh thì không lo lắng thêm nữa, bất quá qua mấy tháng, những người đứng đầu Minh giáo đều không thấy bóng dáng đâu, quần hùng âm thầm hoài nghi Chu Nguyên Chương bày ra quỷ kế gì, rất nhiều người rời khỏi nghĩa quân, cũng truyền xuống môn hạ không được đầu nhập quân của Chu Nguyên Chương. Nhưng Chu Nguyên Chương khi đó thế lực đã lớn mạnh, dưới tay có các danh sĩ như Lưu Cơ, Chương Dật, Diệp Sâm, Tống Liêm…, võ tướng thì có Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân.., người giang hồ rời khỏi khiến mệnh lệnh hắn càng được thực hiện thuận lợi mà không ai phản đối, trong lúc chiến lửa, binh mã của Đại tướng quân Nhữ Dương Vương mấy lần chiến bại cuối cùng bị cách khỏi vương chức.

Hơn mười năm sau khi Trương Vô Kỵ mất tích, triều Nguyên đã đến hồi kết, nghĩa quân các nơi kéo đến vây Đại Đô, triều đình không đánh nổi cũng không lùi đi đâu được. Lúc này, Nhữ Dương Vương phủ chợt xuất hiện một quận chúa, xuất ra trăm kế vãn hồi lại tình thế không ít, sau thấy đại thế không thể chống nổi, liền cải trang đến bên người Chu Nguyên Chương, ủy thân sinh ra một đứa con trai, lúc này thuyết phục được Chu Nguyên Chưởng mở ra quan khẩu, đuổi Hoàng đế và bọn người Mông Cổ mang theo ngọc tử cùng vàng bạc cướp đoạt được trong ngót trăm năm trở về cố hương, trở lại thành những bộ lạc du mục Mông Cổ như trước.

Sau đó Chu Nguyên Chương phát khởi cuộc chiến bình định Trung Nguyên, trước sau đánh bại và hàng phục Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành, Phương Quốc Trân, Trần Hữu Định.. cuối cùng đăng cơ làm hoàng đế. Những người lập công cùng quan viên trong triều hầu hết đều xuất thân hoặc thân với Minh giáo, cho nên quốc hiệu là triều Minh. Chu Nguyên Chương sau khi đăng cơ vài năm lại giở thủ đoạn nghiêm cấm Minh Giáo, đem tất cả những anh em trong Minh Giáo từng lập đại công giết cho kỳ hết. Thường Ngộ Xuân bị bệnh chết sớm, còn Từ Đạt cũng không qua khỏi kiếp nạn, những thế lực còn sót lại vì ẩn mình liền đem chữ Minh chia đôi ra, tự xưng thành Nhật Nguyệt thần giáo.

(chữ Minh được hợp lại từ hai chữ Nhật và Nguyệt)

Kỳ quái nhất là sau khi Chu Nguyên Chương xưng đế, sách phong cho hoàng hậu các con cùng bá quan văn võ, nhưng trong sử sách ghi lại một nữ tử họ Triệu không rõ lai lịch xuất thân được phong làm quý phi, con trai phong làm Trầm Giản Vương. Cuộc đời Chu Nguyên Chương có một vị hoàng hậu, hai quý phi đều được ghi chép lại rất rõ ràng, nhưng vị Triệu quý phi lai lịch thần bí này lại không ai hay biết, sau khi Chu Nguyên Chương chết cũng bí mật tuẫn táng theo, chi tiết không ai biết rõ.

Đoạn kết cuối cùng này đáng lẽ xếp trên nửa chap trước, nhưng vì ta không muốn kết thúc để lại dư âm nặng nề nên cố ỷ đảo ngược, hy vọng mọi người không trách. ^^. Đoạn này hơi ngắn, nhưng vui vẻ và có thể tạo ra một dư âm tươi sáng. Nhân đây, cũng xin chúc các chị em một nửa thế giới chúng ta, ai nấy đều mãi mãi trẻ trung xinh tươi, luôn luôn mỉm cười và hạnh phúc. Chúc một đêm 20-10 happy và tràn đầy tình yêu. ^^.

Đường trở về phải đi ngang qua bến Tiên Nhân Độ trên sông Hán Thủy, ta không khỏi nhớ lại những ngày tháng sống trên sông trước đây khi mới đến thế giới này, kéo tay áo Mạc Thanh Cốc nói:

“Thất thúc, trước đây khi ta và cha còn sống cạnh bến sông này, ta còn nhớ mình đã giấu bảo bối dưới đáy sông, không biết lâu như vậy rồi có còn hay không nữa.”

“A? Là bảo bối gì mà đến giờ em còn nhớ rõ vậy?” Mạc Thanh Cốc ngạc nhiên hỏi.

Ta đỏ mặt một chút, ngập ngừng:

“Khi đó quan binh rất hung dữ, những thứ đáng giá trong nhà đều bị bọn chúng cướp đoạt. Ta giỏi về thủy tính, mùa hè thường bơi lội trên sông, lúc lặn xuống nước có nhặt được một ít vàng bạc trang sức quý, sợ bị người Nguyên cướp đoạt nên cất vào túi da giấu dưới đáy sông, sau này chuyển đi vội vàng nên chưa kịp lấy lên.”

“Sẽ không phải khi đó em đã nghĩ chuẩn bị của hồi môn rồi đấy chứ? Chỉ Nhược, về sau ta sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ em, em thích thứ gì ta sẽ tìm đến cho em, khiến em được vừa lòng và không phải luyến tiếc bất cứ điều gì.” Mạc Thanh Cốc nắm tay ta, thì thầm bên tai ta như thế. Bến sông kẻ đến người đi nào có ai giống như chúng ta, ta vội rụt tay, nhìn trái ngó phải mà không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Tuyết Nhi đừng chạy, dừng lại cho ta!”

Một giọng nữ quen thuộc vang lên phía sau chúng ta. Vai của ta đột nhiên nặng hơn, bên tai vang lên tiếng chi chi quen thuộc, ta giơ tay tóm một cái đã túm được nhóc kia, vui mừng nhìn nó vẫn như cũ, bộ lông mượt màu tuyết trắng, đôi mắt đen tròn, nhưng thân mình béo hơn so với năm trước một vòng. Ta mất hứng, ôm khỉ con vào lòng nói với Thất thúc:

“Thất thúc, là Lôi Tuyết, nó làm thế nào mà chạy được đến đây nhỉ?”

“Ta nghe Đại sư huynh nói, Thanh Thư nghe nói em bị Diệt Tuyệt sư thái trục xuất Nga Mi, lo cho Lôi Tuyết nên đến đó đem nó về, hiện giờ Lôi Tuyết ở đây, Thanh Thư nhất định cách đây không xa, có lẽ Lôi Tuyết đánh hơi thấy em nên tự chạy đến thôi.” Mạc Thanh Cốc nói xong, nhìn ra bốn phía tìm Tống Thanh Thư.

Lúc này, từ trên thuyền một cô gái áo xanh xinh xắn nhảy xuống, ánh mắt to tròn nhìn xung quanh tìm kiếm, nghe thấy tiếng chi chi của Lôi Tuyết, mắt sáng lên, hăng hái chạy đến trước chúng ta lớn tiếng nói:

“Mau trả lại Tuyết Nhi cho ta!”

Nói xong mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy ta liền ngẩn ngơ, cao hứng cầm lấy tay áo ta lắc lắc vài cái, reo lên:

“Là Chu tỷ tỷ! Không ngờ lại gặp được Chu tỷ tỷ ở đây, thật vui quá!”

“Cô là.. A Ly? Thật không ngờ muội sau khi khôi phục lại xinh đẹp như thế, rất bất ngờ đó. Mới không gặp có nửa năm thôi mà bộ dáng đã khác xa nhiều như vậy.” Ta nghe tiếng nói của nàng rất quen, suy nghĩ một chút rồi cao hứng nắm chặt tay nàng, lúc này Lôi Tuyết cũng không chịu yên, cánh tay nho nhỏ cầm cành cây chỉ chỉ vào Ân Ly, hiển nhiên là muốn tố cáo với ta.

Ân Ly ngượng ngùng cười cười, Trương Vô Kỵ từ hôn không để lại ám ảnh nào cho nàng, ưu sầu trên mặt cũng đã giảm đi rất nhiều, không chút khách khí huơ huơ hai tay vài lần liền túm được Lôi Tuyết đang trốn tránh, cười nói:

“Ta còn muốn cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ giúp thì ta không thể trở nên xinh đẹp như hiện giờ. Aiz! Chu tỷ tỷ, nhóc kia sao cứ quấn lấy tỷ như vậy? Tỷ dạy ta được không?”

“Nó là được ta nuôi nấng từ nhỏ, sao có thể không theo ta được? A, mà sao muội lại biết nó được vậy?” Ta kỳ quái hỏi.

Ân Ly mặt đỏ lên, ôm chặt Tiểu Lôi Tuyết, nhìn ta cười xấu hổ rồi giận dữ quát:

“Tống Thanh Thư ngươi mau ra đây cho ta! Ngươi dám lừa ta, không phải nói Tuyết Nhi là của ngươi sao? Như thế nào lại biến thành của Chu tỷ tỷ? Ngươi không muốn giải dược nữa phải không?”

Trên thuyền, Tống Thanh Thư ló ra, xấu hổ nhìn chúng ta, ta đánh giá hắn một chút, thân mặc cẩm bào, đầu mang ngọc quan, trông vẫn sạch sẽ yên ổn, bộ dáng cũng không giống như chịu khổ sở gì. Mạc Thanh Cốc nhìn sắc mặt Tống Thanh Thư không giống bị trúng độc, trong lòng kỳ quái, Ân Ly nói đến giải dược là sao? Sự tình còn chưa rõ, hắn cũng không trách hỏi Ân Ly.

“Thất sư thúc, Chỉ Nhược, thật khéo a, không ngờ lại gặp hai người ở chỗ này.” Tống Thanh Thư đi đến chắn trước mặt Ân Ly, xấu hổ nói.

Ta nhìn Tống Thanh Thư đang không ngừng xấu hổ, Ân Ly thì giữ chặt Lôi Tuyết, vẻ mặt như tỏ ý không chịu buông ra, trong lòng dâng lên một ý tưởng kỳ quái, không khỏi giễu cợt liếc nhìn Tống Thanh Thư một cái, cười nói:

“Tống Thanh Thư, Diệt Tuyệt sư thái di mệnh lại cho ngươi tiếp nhận chức chưởng môn phái Nga Mi, ngươi sao không trở về Nga Mi mà chuẩn bị lại ở đây gây loạn?”

“Diệt Tuyệt lão ni cô chết rồi mà còn muốn hắn làm chưởng môn Nga Mi, tên gia hỏa miệng trơn như mỡ này thì có gì tốt? Chỉ giỏi lừa người. Tuyết Nhi chúng ta không cần hắn! Ê! Tên gia hỏa xấu xa kia, thuốc đó chỉ là để thuận khí thôi, ta lừa ngươi đó, ngươi mau mau đi mà làm chưởng môn đám ni cô nữ đệ tử kia đi!” Ân Ly ngạc nhiên đánh giá Tống Thanh Thư một phen, rồi lại giễu cợt nói.

Tống Thanh Thư trên mặt lạnh lùng, mắt mang theo thần sắc ai oán, thẹn quá hóa giận nói:

“Ta sớm biết mà! Chút thủ đoạn vặt vãnh ấy của ngươi sao có thể lừa được Ngọc diện thiếu hiệp ta? Còn chức chưởng môn Nga Mi, bà ta nói muốn ta làm thì ta liền làm sao? Thật khó mà chịu nổi, không phải chỉ học bà ấy mỗi một chưởng pháp thôi sao? Ta một đại nam nhân sao có thể làm chưởng môn Nga Mi nha! Thất sư thúc, người phải làm chủ cho cháu, nói với cha cháu không đi Nga Mi đâu!”

“Tống Thanh Thư! Ngươi lại trêu cợt ta, ta không tha cho ngươi!” Ân Ly gầm lên một tiếng, một tay ôm Tuyết Nhi, tay còn lại xông đến đánh Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư bất chấp chúng ta có mặt, vội giả vờ ai oán cầu xin tha thứ.

Ta nhìn bọn họ đùa nghịch náo loạn, trong lòng nhẹ nhõm, xem ra A Ly vui vẻ hơn nhiều so với tưởng tượng. Ta liền gọi một tiếng, Lôi Tuyết nghe thấy tiếng ta, ở trong lòng Ân Ly nhảy ra chạy vội đến leo lên người ta. Ta ôm nó lên, đem trao cho Tống Thanh Thư, mỉm cười thoải mái nói:

“A Ly, Lôi Tuyết về sau ta đưa cho Tống Thanh Thư, muội phải trông chừng đừng để hắn ngược đãi Lôi Tuyết, Lôi Tuyết nếu gầy, ta tìm hai người các ngươi tính sổ!”

“A! Chu tỷ tỷ yên tâm đi! Ta đi trước đây!” Ân Ly đỏ mặt một chút, thừa dịp Tống Thanh Thư không chú ý, ôm Lôi Tuyết bỏ chạy, Tống Thanh Thư cúi chào Mạc Thanh Cốc một cái rồi vội vàng xoay người chạy theo.

Ta và Mạc Thanh Cốc nhìn nhau cười, Mạc Thanh Cốc có chút đăm chiêu nói:

“Thanh Thư tiểu tử này, thật rất nghịch ngợm.”

“Nhưng so với chàng lúc nào cũng trầm trầm thì vẫn còn tốt chán. Ta đang nghĩ tìm một người đi theo ta náo loạn đây, mà sao chẳng có ai vậy trời?” Ta giả vờ ai oán.

Mạc Thanh Cốc cười khẽ, cúi sát xuống tai ta nói:

“Em là giận ta đối với em không đủ thân thiết sao? Tốt lắm, đêm nay ta xuống sông tìm đồ của em lên, sau đó lập tức trở về núi Võ Đang thành thân, chúng ta phải mau chóng thân thiết thật tốt mới được!”

Ta bị hắn trêu chọc, xấu hổ đấm hắn mấy cái. Chân trời hoàng hôn ửng đỏ, chiếu rọi khắp chín châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK