• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ân Lục gia, thực xin lỗi, tuy là chàng bắt buộc Hiểu Phù trước nhưng Hiểu Phù không hận chàng, cũng không hối hận, ngàn sai vạn sai đều do Hiểu Phù, Ân Lục gia muốn đánh muốn giết Hiểu Phù tuyệt không một lời oán hận.” Kỷ Hiểu Phù bộ dáng không quản sống chết, nói ra lời khiến Diệt Tuyệt sư thái cười lạnh không thôi, cũng không nói gì chờ Ân Lục hiệp xử trí, theo lễ mà nói, vị hôn thê không giữ đức hạnh, gian díu với người khác, xử phạt thế nào hắn có quyền quyết định, nếu có giết thì Kỷ gia và Nga Mi cũng không có quyền ngăn cản.

Ân Lục hiệp thấy Kỷ Hiểu Phù biểu tình quyết liệt, lời nói chắc chắn như đao chém xuống, đau lòng đến chết lặng. Hắn tuy tính tình mềm yếu nhưng không phải đồ ngốc, lời Kỷ Hiểu Phù hắn hiểu, là nói cho mình biết nàng yêu người kia, nghĩ đến Diệt Tuyệt nói đứa nhỏ đã tám chín tuổi, Ân Lê Đình phát điên: “Hắn ép buộc, cũng không hận hắn, có con với hắn đã lớn đến tám chín tuổi, tại sao? Tại sao không nói ra? Hoặc là từ hôn rõ ràng? Tại sao? Tại sao làm cho ta đợi nhiều năm như vậy, tình thâm như vậy, nếu như  hôm nay ta không đến đây, có phải vĩnh viễn sẽ không biết sự thật?”

“Ân Lục hiệp có biết đó là người nào không? Chính là Quang Minh đỉnh Tả sứ Ma giáo Dương Tiêu, còn biết đặt tên gì cho con gái không? Dương Bất Hối. Từ hôn? Còn có mặt mũi nào mà từ hôn? Dám vì ma giáo mà đối địch với Võ Đang sao? Vốn nghĩ hôm nay giết nghịch đồ giữ mặt mũi với Võ Đang và Kỷ gia, đáng tiếc! Hôm nay Ân Lục hiệp nếu đã biết, sinh tử của nghịch đồ dĩ nhiên có thể tùy ý quyết định, dù đánh hay giết bần ni quyết không tức giận không ngăn trở.” Diệt Tuyệt sư thái nhìn mặt Kỷ Hiểu Phù lại không khỏi giận dữ.

Ân Lê Đình vẫn không nói gì, chỉ chờ Kỷ Hiểu Phù nói cho hắn một lời giải thích, muốn nghe nàng chính miệng nói cho mình tại sao. Kỷ Hiểu Phù nghe Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nói mỉa, trong lời nói lại mơ hồ không rõ mình định làm gì, không khỏi sắc mặt trắng bệch, thương thế trong người mới được Trương Vô Kỵ chữa khỏi lại có chút lung lay, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, không có vẻ gì là phủ nhận, chỉ có đau lòng và hổ thẹn.

Nhìn thấy Kỷ Hiểu Phù bộ dáng cam chịu, Ân Lê Đình trong lòng điên cuồng muốn cười lớn, muốn thuyết phục mình đây không phải là sự thật, từ khi đính hôn đến nay, chính mình khi hành tẩu giang hồ lời nói hành động đều thủ lễ, có nhiều nữ hiệp tuyệt sắc âm thầm khuynh tâm, cũng có nhiều tiểu gia bích ngọc hay thiên kim khuê tú chịu hắn ân huệ muốn lấy thân báo đáp, chính mình đều cố tình vờ như không biết hoặc uyển chuyển cự tuyệt, đơn giản vì mình đã có thê tử sắp cưới.

Ngày thường nhàn hạ, chính mình cũng âm thầm tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc sau này, lời nói đến cũng toàn là hạnh phúc tốt đẹp, bất tri bất giác cũng đã mơ mộng tơ tưởng ngày nhớ đêm mong hết hơn mười năm, giờ phút này trong lòng khổ sở muốn phát cuồng, nhìn dáng vẻ run rẩy kia lại không thể nói ra lời ác độc, nhưng trong lòng đau đớn quá. “Được! Không có gì giải thích sao? Kỷ nữ hiệp thỉnh đi đi! Hôn ước này xóa bỏ, cùng Ân Lê Đình từ nay không còn quan hệ.” Móc ra trong lòng một miếng ngọc bội, là Kỷ gia đưa đến Võ Đang làm tín vật đính hôn đặt vào tay Kỷ Hiểu Phù, mạnh mẽ xoay người, cũng không nhanh rời đi, trong lòng không phải không còn chờ đợi, hy vọng nàng có thể gọi lại mình, hy vọng nàng có thể phản đối giải trừ hôn ước.

Kỷ Hiểu Phù nhìn tín vật đính hôn trong tay, từ khi sinh ra Bất Hối đến nay, hôn ước giống như một quả núi lớn đè nặng trên đầu, hiện giờ rốt cuộc đã được nhẹ nhõm, cho dù chết cũng không còn bị coi như người của Ân gia nữa. Thì ra giải trừ hôn ước với Ân Lục hiệp không hề khó khăn, thì ra tâm địa hắn rất thiện lương, cho dù có lỗi với hắn rất nhiều nhưng hắn cũng không có lãnh ngôn ác ngữ gì, ngược lại thống khoái để mình rời đi, nàng thực sự nợ hắn nhiều lắm, mười năm hôn ước, mười năm chờ đợi, còn có ân cứu mạng vừa rồi, đều là hắn làm cho nàng, chính nàng lại không thể báo đáp hắn, là nàng nợ hắn. Kiếp sau báo đáp.

Trong lòng nghĩ như vậy, tín vật trong tay lại như thanh thép nung nóng đỏ đốt cháy lòng bàn tay đau đớn, cảm giác thật mâu thuẫn, có vui sướng, nhưng sao lại có chút cảm giác mất mát? Kỷ Hiểu Phù quỳ xuống dập đầu mấy cái trước Diệt Tuyệt sư thái và Ân Lê Đình, vừa nghĩ vừa đứng dậy mờ mịt xoay người định rời đi.

“Nghịch đồ, Ân Lục hiệp dù tha tội dâm tà phóng đãng, nhưng vi sư ta thì không chấp nhận bất cứ ai cấu kết ma giáo, phản bội sư môn, còn muốn sống mà đi sao?” Diệt Tuyệt sư thái nổi giận, khuôn mặt đứng tuổi vặn vẹo cực kỳ quỷ dị, hai hàng lông mày xếch ngược giống như quỷ dữ.

Kỷ Hiểu Phù nhìn sư phụ, buồn bã cười quay trở lại hai bước, quỳ rạp xuống trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, lòng âm thầm chua xót, mình làm sao có thể nghĩ đến việc sư phụ buông tha cho được, tuy trước đây cực kỳ bảo vệ nhưng nếu đã không còn là người một nhà, thủ đoạn tuyệt đối sẽ lãnh khốc vô tình. Sư phụ đối với Dương Tiêu thù oán sâu nặng, tuyệt đối sẽ không buông ta hai mẹ con nàng, chỉ hy vọng ông trời phù hộ cho Hối Nhi tránh được một kiếp: “Sư phụ, đệ tử cam tâm lĩnh phạt.”

“Tiện lắm.” Diệt Tuyệt sư thái thấy Kỷ Hiểu Phù thuận theo cũng không chút động dung, bàn tay không chút lưu tình hướng đầu Kỳ Hiểu Phù đánh xuống. Ân Lê Đình vốn đã không còn hy vọng, thống khổ chậm rãi dời đi, thấy Diệt Tuyệt sư thái căn bản không chịu buông tha Kỷ Hiểu Phù, còn chưa kịp suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào, bàn tay đã giơ ra đỡ lấy sát chưởng, lại vì bất ngờ nên thương càng thêm nặng, lui về phía sau mấy bước, mới dùng Võ Đang tâm pháp điều hòa sức ép chưởng lực dữ dằn của Diệt Tuyệt sư thái.

Diệt Tuyệt sư thái thấy Ân Lê Đình ra tay ngăn cản không khỏi giận dữ, nguyên mình vì giao tình với Võ Đang mà tha cho hành vi ban nãy của hắn, không nghĩ rằng hắn lại tiếp tục ngăn cản: “Ân Lục hiệp, bần ni kính ngươi là người của Võ Đang nên không kể vừa rồi thất lễ, bần ni trừng phạt phản đồ bổn phái, Lục hiệp đừng quản nhiều thì tốt hơn, bằng không bần ni tuyệt sẽ không lưu tình.” Nói xong lại đánh ra một chưởng.

“Sư thái xin hãy lưu tình, Kỷ cô nương tuy có sai nhưng tội không đáng chết, xin hãy nhẹ tay.” Thân mình tuy trọng thương nhưng vẫn cố chống đỡ, Ân Lê Đình cũng biết trong giang hồ, sư phụ với đồ đệ có quyền sinh sát, huống chi vẫn là Kỷ Hiểu Phù phạm sai trước, không thể trách được Diệt Tuyệt cái gì. Nhưng chính mình có thể trơ mắt nhìn nàng chết hay sao? Ân Le Đình vừa cố gắng chống đỡ vừa tự hỏi, đáp án đã có sẵn trong lòng: không thể.

“Nga Mi không có loại phản đồ khi sư diệt tổ, vô liêm sỉ như vậy. Loại người này sống chỉ phá hoại thanh danh của Nga My, tuyệt không thể dung tha, không giết không được. Ân Lục hiệp xen vào việc của người khác đừng trách bần ni không nể mặt mũi Võ Đang.” Diệt Tuyệt sư thái cũng đáp trả, ra chiêu sát khí đánh về phía Kỷ Hiểu Phù, lại bị Ân Lê Đình ra tay ngăn trở.

Ân Lê Đình biết Diệt Tuyệt sư thái mỗi chiêu đều rất mạnh, Võ Đang và Nga My võ học cùng một gốc, càng chiêu sau lại càng mạnh, mà Diệt Tuyệt sư thái không xuất Ỷ Thiên kiếm đã là lưu tình, nhưng xem tình thế tuyệt đối sẽ không tha cho Kỷ Hiểu Phù, hiện giờ chính mình đã bị trọng thương cũng không chống đỡ thêm được mấy chiêu, chỉ sợ lát sau ngay cả khí lực chống đỡ cũng hết.

Không được, không thể để Diệt Tuyệt sư thái giết người. Ân Lê Đình hôm nay chịu đả kích lớn, người mang trọng thương, hơn nữa vì việc của Kỷ Hiểu Phù mà sớm khiến hắn điên cuồng, lúc này hắn đã hoàn toàn không còn suy tính gì nữa, thân mang trọng thương thần trí mơ hồ, Ân Lê Đình chỉ còn duy trì tất cả bằng ý nghĩ không thể để Diệt Tuyệt sư thái giết Kỷ Hiểu Phù mà cố gắng chống trả không ngã xuống.

Ngay khi cảm giác toàn thân khí lực đã không còn, Ân Lê Đình chỉ còn cách dùng khinh công độc môn của Võ Đang Thê Vân Túng mang theo Kỷ Hiểu Phù bay vọt ra ngoài, Diệt Tuyệt sư thái giận dữ đuổi theo, biết rằng hắn sẽ nhanh chóng tiêu hao hết nội lực, đến lúc đó là có thể giết chết phản đồ kia, bỗng nhiên lại nhớ ra nghiệt chủng của Dương Tiêu, vội dừng lại nửa chừng bảo Nhị đệ tử Đinh Mẫn Quân và Tứ đệ tử Bối Cẩm Nghi đang đứng phía cửa ngôi nhà: “Đi giết chết nghiệt chủng kia, đừng lưu lại mầm họa!” rồi tiếp tục đuổi theo hướng Ân Lê Đình chạy.

Ân Lê Đình thân mang trọng thương vận khinh công, cho dù khinh công Võ Đang nổi tiếng trong giang hồ nhưng cũng rất nhanh bị Diệt Tuyệt sư thái võ công cao cường tiếp cận, cảm giác phía sau tiếng Diệt Tuyệt sư thái đuổi theo, hắn nhớ ngoài cửa cốc có buộc ngựa của mình ở đó, chỉ cần lên ngựa, Diệt Tuyệt sư thái nhất định đuổi không kịp.

Nghĩ vậy Ân Lê Đình tinh thần vững lại, khinh công vì thế nhanh hơn vài phần hướng cửa Hồ Điệp cốc vọt tới, đem theo Kỷ Hiểu Phù đang ngạc nhiên tột độ mà đi, Diệt Tuyệt sư thái dung nhan vẫn lạnh như băng cũng theo sát không buông tha. Ân Lê Đình mắt vừa nhìn thấy con ngựa buộc ngoài cốc khẩu liền vung tay, từ xa dùng chỉ lực đánh đứt cương ngựa, miệng hô lên, con ngựa theo tiếng liền chạy lại.

Ngay khi Diệt Tuyệt sư thái phát ra chưởng lực giận dữ đánh tới sát Kỷ Hiểu Phù, Ân Lê Đình nghe chưởng phong không suy tính gì liền đỡ lấy. Chưởng lực kia vô cùng mạnh mẽ liền khiến Ân Lê Đình vốn đang trọng thương ngã bay về phía sau, miệng phun máu tươi, không phải là ứ huyết vừa nãy mà đỏ tươi, là do ngũ tạng lục phủ bị chấn thương chảy máu.

Ân Lê Đình không để ý an nguy của mình, nương theo chưởng lực lui về phía sau, vài lần xoay người tránh được mấy chưởng lực khác nữa, cuối cùng cũng nhảy lên được ngựa chạy đi. Diệt Tuyệt sư thái thấy Ân Lê Đình tránh được hết chưởng của mình mà chạy thoát vô cùng tức giận, nghĩ không thể để nghiệt đồ phá hoại thanh danh Nga Mi phái, vội theo sát sau ngựa cố đuổi giết.

Ân Lê Đình lên ngựa dần chìm vào mê mang, sắc mặt biến vàng, Kỷ Hiểu Phù nhìn Ân Lục hiệp trọng thương sắp mất mạng, quay đầu lại thấy sư phụ đang theo sát, nghĩ đến Hối Nhi đang đợi trong cốc, trong mắt hiện lên kiên quyết, lòng thầm nghĩ xin lỗi Ân Lục hiệp! Nợ kiếp này Hiểu Phù vĩnh viễn không thể trả, vì có thể cho Hối Nhi một con đường sống, Hiểu Phù chỉ có thể dẫn sư phụ rời đi, càng xa càng tốt.

“Giá!” Kỷ Hiểu Phù chạy hơn mười dặm mà Diệt Tuyệt sư thái vẫn theo sát phía sau, biết ngựa vì mang hai người chạy sẽ không được nhanh, nên làm sao bây giờ? Ngẩng đầu nhìn phía trước, có một bụi cây ven đường, vội phóng ngựa đến đem Ân Lê Đình cùng hành lý của hắn giấu trong đó rồi lại phi thân lên ngựa chạy tiếp. Sức nặng giảm ngựa chạy càng lúc càng nhanh hơn, rất nhanh liền thoát khỏi Diệt Tuyệt sư thái.

Không biết Kỷ Hiểu Phù có hiểu hay không, giờ phút này Ân Lê Đình nếu không được ai cứu chữa thương thì chắc chắn sẽ chết, hơn nữa nơi này cách nơi Ân Lê Đình diệt Thát tử lúc trước hơn mười dặm, lúc này, Ân Lê Đình rơi vào nguy hiểm mà không ai biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK