• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ Nhược, chúng ta còn chưa biết địch nhân có thể đến hay không, con cần gì phải.. phải vì cô gái này mà hao tổn chân khí, vạn nhất kẻ địch đến thì làm sao mà chống đỡ được.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệt Tuyệt nói phản đối trước nhất, bất quá những lời Ân Ly nói trong mê sảng khiến bà ta nhớ lại tình cũ của mình, cũng cảm thấy vận mệnh Ân Ly thật đáng thương, nhìn nàng bệnh tật khổ sở không đành lòng nói ra lời lẽ độc địa.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn đến Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng lại có vẻ không đành lòng như vậy, trong lòng thở dài, cho dù là người thượng diệt hạ tuyệt như bà ta khi nghĩ đến tình cảm cũng không đành lòng phải không?

Trương Vô Kỵ ngồi bên giọng khàn khàn nói:

“Chỉ Nhược muội tử, muội cứ làm đi, nếu những kẻ đó đuổi theo hãy giao cho ta ứng phó, ta sẽ bảo hộ cho an nguy của muội.”

Trương Vô Kỵ trong mắt hiện lên hổ thẹn, không biết là hổ thẹn vì đã nghi ngờ ta hay hổ thẹn vì chính mình vô năng.

“Vô Kỵ, cháu không cần lo lắng. Chỉ Nhược, cháu cứ làm đi, ta xem mưa gió sương mù dày đặc như vậy, thuyền bọn chúng lại quá lớn, cũng không phải là quen thuộc với biển Trung Nguyên. Chờ đến khi lên bờ, cháu đi cùng ta về Võ Đang tu dưỡng, vừa lúc cha cháu cũng rất nhớ cháu, sư thái, ý ngài thế nào?”

Mạc Thanh Cốc thản nhiên nói, câu cuối còn nghiêm túc hỏi ý Diệt Tuyệt.

Diệt Tuyệt sư thái nhìn Mạc Thanh Cốc bộ dáng nghiêm túc, nghe hắn nói khẩu khí chắc chắn cương quyết, còn đem cha Chỉ Nhược nói ra, dù là sư phụ thì có thể lớn hơn thân tình cốt nhục sao? Đành bất đắc dĩ hạ đầu một chút nói: “Theo ý của Thất hiệp.”, nhưng ánh mắt nhìn sang ta có chút quái dị, giống như có âm mưu gì đó.

Ta thấy tất cả mọi người đều đã đồng ý, cũng không bận tâm thêm nữa, lập tức khoanh chân ngồi xuống, đem Ân Ly ngồi đúng tư thế, vận khởi nội lực, lấy nội khí ôn hòa tư dưỡng những nơi yếu hại bị thương, đem độc khí trong cơ thể nàng đưa về kinh mạch nơi tay, điều hòa khí lực toàn thân cho nàng. Mọi người nhìn ta trị liệu, lại phát hiện, Châu Nhi dung mạo vốn xấu xí tựa hồ đang thay da đổi thịt, trở nên xinh đẹp hơn.

Hơn một canh giờ, trừ Mạc Thanh Cốc, Trương Vô Kỵ còn đang hộ pháp cho ta, Triệu Mẫn ở đằng kia giống như trong nguyên tác, ngồi một bên nói quanh co lòng vòng lấy lòng Tạ Tốn, coi Kim Hoa bà bà đang giận dữ như không thấy, hỏi Tạ Tốn rất nhiều chuyện hồi xưa trên Quang Minh đỉnh, chính là liên quan đến lai lịch của Kim Hoa bà bà có quan hệ sâu xa với Minh giáo Ba Tư, ý tứ còn ám chỉ Tiểu Chiêu có nhiều điều kỳ quái.

Kim Hoa bà bà biết, trong thuyền cao thủ không ít, nếu như là bà ta ngày xưa, với tính tình vừa dữ dằn vừa ương ngạnh, dù cá chết lưới rách cũng muốn giết Triệu Mẫn cho hả cơn tức, nhưng hiện giờ trên thuyền còn có một người là người duy nhất mà bà ta yêu quý và coi trọng nên không thể không nhẫn nại. Trương Vô Kỵ giống như trong nguyên tác, Triệu Mẫn nói ám chỉ rất nhiều chỗ, tuy nghi hoặc rất nhiều nhưng không nghĩ ra được trọng điểm.

Ta vận công đến khi trăng lên, Ân Ly mới hạ sốt, thương thế cũng khá hơn nhiều, hô hấp đã vững vàng trở lại, lại nhân họa đắc phúc, có nội lực hồn hậu của ta trợ giúp đem hầu hết độc trong cơ thể dồn xuống tay, nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa, khi da trên khuôn mặt nàng tróc thêm một lớp, dung mạo Ân Ly mười phần có thể khôi phục lại tám chín.

Ta mệt mỏi đến không muốn đi lại, nhưng Tiểu Chiêu thật là một cô nương tốt, thấy ta mệt mỏi nằm nghỉ ngơi liền mang đồ ăn đến cho ta, khiến ta cảm kích vô cùng. Ta ăn xong mọi người đều đã nghỉ ngơi, ta cũng muốn nằm xuống, sảng khoái ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt mãi vẫn không ngủ được.

Trương Vô Kỵ ngồi trước trông giữ Ân Ly, Mạc Thanh Cốc ở cách xa chỗ mấy cô gái, ngồi nghỉ ngơi cạnh Tạ Tốn. Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái ngồi cạnh nhau, đám võ sĩ Mông Cổ cũng tụ lại một góc nằm ngủ. Chỉ còn mình ta còn thức, nghĩ ngợi trong yên tĩnh. Ta cười khổ, nhẹ nhàng đi ra ngoài mạn thuyền.

Bên ngoài mưa đã ngớt, cuồng phong cũng yếu đi nhiều, tuy sương mù chưa tan nhưng trăng sáng trên bầu trời lại nhìn thấy thật rõ. Ta tựa vào mạn thuyền, nghĩ đến Mạc Thanh Cốc tuy yêu thương ta thật, nhưng lại trốn tránh ta, không biết mình nên yên lặng chờ đợi, chờ hắn chủ động, hoặc cứ làm như chưa có gì xảy ra, hay là nên chủ động theo đuổi hắn, nói rõ ra tình cảm của mình? Nhưng hắn có thích ta không? Ta chủ động, liệu hắn từ nay về sau có coi trọng tâm ý của ta không? Vạn nhất về sau hắn gặp một người khiến hắn chủ động theo đuổi thì phải làm sao? Cổ đại không phải không có chuyện ba thê bốn thiếp, dù trên giang hồ, người thê thiếp thành đàn cũng là chuyện thường tình. Nghĩ đến chỗ khó xử, ta không khỏi khẽ hít sâu một hơi.

“Chỉ Nhược sao không nghỉ ngơi? Vừa hao tổn nội lực, con không mệt sao?” Lúc này, tiếng Diệt Tuyệt từ phía sau truyền đến, ngữ khí tuy lạnh những vẫn mang theo chút quan tâm.

Ta cảm kích chút quan tâm ấy, khẽ trả lời:

“Thưa sư phụ, đệ tử lần đầu tiên nhìn thấy biển, về sau không biết có thể nhìn thấy cảnh đẹp này nữa hay không, cho nên không muốn ngủ.”

“Đứa nhỏ ngốc, hiện giờ con mới chỉ mười tám tuổi, còn chưa xuất sư, chờ ngày sau cùng mấy sư tỷ có thể xuống núi, tùy ý hành tẩu giang hồ, cảnh biển như thế này cũng vẫn có thể nhìn thấy nhiều lần nữa.”

Diệt Tuyệt sư thái hiếm khi mở miệng ra mà không nói lời giáo huấn, ngữ khí ôn hòa này, thật không giống bà ta chút nào.

Ta có chút thụ sủng nhược kinh, bất an nói: “Sư phụ..” rồi không nói thêm gì được nữa.

Diệt Tuyệt sư thái yên lặng một lúc, thấy ta không lên tiếng, không khỏi thở dài, hỏi:

“Chỉ Nhược, con biết lai lịch của Nga Mi ta chứ?”

“Thưa sư phụ, đệ tử đã từng nghe Trương chân nhân nói qua, Nga Mi từ khi danh chấn giang hồ là do Quách Tương nữ hiệp gây dựng.”

Ta không biết Diệt Tuyệt muốn nói gì, có dự cảm không tốt lắm. Diệt Tuyệt sư thái tình tình vốn lạnh lùng, làm sao có thể nói năng nhẹ nhàng với một đệ tử như ta chứ? Chỉ sợ bà ta có điều gì muốn ta làm thôi.

Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, quay người lại, không nhìn ta, chỉ ngước lên nhìn ánh trăng trên cao nói:

“Con nói không sai, bất quá con không biết rằng, tổ sư phái ta là Quách nữ hiệp, vốn là con gái út của đại hiệp Quách Tĩnh. Năm xưa Quách đại hiệp danh chấn thiên hạ, trong đời có hai môn tuyệt nghệ, một là binh pháp hành quân chiến đấu, hai là võ công. Quách phu nhân Hoàng Dung nữ hiệp cực kỳ thông minh cơ trí, so với quận chúa Thát tử tự nhận mình là thông minh kia, còn giỏi hơn gấp trăm lần.”

“Sư tổ xuất thân bất phàm, không ngờ bà ấy còn có gia thế như vậy, có lẽ đã dùng gia học sâu xa để tạo lập Nga Mi phái.” Ta nghe Diệt Tuyệt sư thái nhắc đến Quách Tĩnh, Hoàng Dung, cảm giác lại càng không an, chỉ sợ bà ta nói đến chuyện Ỷ Thiên kiếm, vội chuyển để tài.

Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu, thở dài:

“Quách nữ hiệp sư tổ có truyền thừa khác, có cùng nguồn gốc với Trương chân nhân, đáng tiếc là không bằng một phần bản lĩnh của vợ chồng Quách đại hiệp, bằng không Nga Mi ta đã có thể ngạo nghễ đứng cao hơn sáu phái, dù là Võ Đang hay Thiếu Lâm cũng nào có thể so sánh.”

“Mỗi người đều có duyên pháp của mình, có lẽ đó không phải phúc phần của tổ sư.” Ta không muốn nghe Diệt Tuyệt nói tiếp, chỉ cảm thấy những cảm động ban nãy tựa như một trận cười, lập tức ngữ khí thản nhiên nói.

Diệt Tuyệt sư thái dường như không nghe ra lãnh đạm trong giọng ta, chỉ gật đầu, rồi lại nghiêm túc nhìn ta nói:

“Con nói không sai, bất quá vận mệnh luôn khó có thể đoán trước, Hoàng Dung nữ hiệp có lưu lại ở Nga Mi ta một đường sinh cơ. Con có biết tại sao chưởng môn của môn phái ta lại phải giữ nhẫn Huyền Thiết và kiếm Ỷ Thiên không?”

“Chỉ Nhược không biết.” Ta lắc đầu, cho dù còn biết rõ hơn cả bà ta những vẫn phải giả hồ đồ.

“Bởi vì hai thứ này, đều là Quách đại hiệp, Hoàng Dung nữ hiệp truyền lại, Đồ Long đao cũng vậy.” Diệt Tuyệt sư thái không đếm xỉa đến thái độ lãnh đạm của ta, nhỏ giọng gằn từng tiếng.

Ta giả bộ lắp bắp kinh hãi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bà ta. Diệt Tuyệt sư thái nhìn ta, vừa lòng đắc ý gật đầu, nói tiếp:

“Quách đại hiệp và Hoàng nữ hiệp lấy tất cả tinh lực trấn thủ thành Tương Dương, đáng tiếc mệnh trời không thể trái, cho dù có năng lực mạnh, nhưng kẻ địch còn mạnh hơn, rốt cuộc đến khi biết không thể làm gì được nữa, Hoàng nữ hiệp cực kỳ thông minh cơ trí, bà thấy thế của quân Nguyên quá lớn, thành Tương Dương rồi cũng sẽ không giữ được, hai vợ chồng quyết tâm lấy cái chết để đền nợ nước, ấy là biết không làm được đành giữ tấm lòng son tận trung, nhưng nếu vì thế mà tuyệt nghệ của Quách đại hiệp bị thất truyền, không đáng tiếc lắm hay sao? Huống chi bà nghĩ người Mông Cổ dù nhất thời có chiếm được Trung Quốc, người Hán cũng không cam chịu làm nô lệ mãi mãi. Sau này huyết chiến đất trung nguyên, hai môn binh pháp và võ công kia thể nào chẳng có chỗ đại dụng.”

“Rất tiếc điều này vẫn chưa làm được, hiện tại sáu đại phái trừ Võ Đang ra, ai nấy đều vì danh tiếng của mình trong giang hồ mà ngươi tranh ta đấu, chém giết lẫn nhau, ai có thể có tâm hiệp nghĩa vì dân vì nước như Quách đại hiệp và Hoàng nữ hiệp? Cho dù có lấy được hai pho tuyệt học kia e rằng cũng chỉ biết làm hại võ lâm mà không thể vì nước vì dân, đệ tử chưa từng thấy ai có đủ tư cách kế thừa di chí của Quách đại hiệp.”

Ta trào phúng nói, nghĩ đến mấy đệ tử của Diệt Tuyệt, tranh chức chưởng môn, tranh địa vị, kiểu gì cũng có, mặc kệ đúng sai, ai có thể có ý chí như Quách Tĩnh năm xưa?

Trong mắt Diệt Tuyệt lóe qua một tia xấu hổ, rồi lộ ra giận dữ, lạnh lùng:

“Không được nói bậy, Thiếu Lâm cao tăng, chưởng môn trưởng lão các phái ai lại không phải là bậc anh hùng? Trong mắt ngươi chỉ có phái Võ Đang phải không? Ngươi đem phái Nga Mi đặt ở đâu? Đừng quên ngươi là đệ tử phái Nga Mi.”

“Đệ tử không dám.” Ta thấp giọng đáp.

Diệt Tuyệt sư thái lúc này mới gật đầu vừa ý, nói tiếp:

“Vì thế bà gọi các thợ đúc lành nghề, lấy thanh huyền thiết trọng kiếm của Dương Quá Dương đại hiệp tặng cho Quách tổ sư của bản phái nấu chảy ra, lại thêm thép ròng của người Tây phương đúc thành một thanh đao Đồ Long, dùng hai thanh kiếm có từ tính mạnh, sắc bén vô cùng là Quân Tử kiếm và Thục Nữ kiếm rèn thành Ỷ Thiên kiếm. Trước khi đúc đao rèn kiếm, Hoàng nữ hiệp cùng Quách đại hiệp hai người để ra một tháng, chép hết võ công và binh pháp tinh yếu, chia ra dấu trong hai thanh đao và kiếm. Trong đao Đồ Long cất giữ binh pháp, cái tên Đồ Long ý muốn người sau học được binh thư trong đao có thể đuổi được Thát tử, giết được hoàng đế Mông Cổ. Còn trong kiếm Ỷ Thiên thì cất giữ võ học bí kíp, trong đó hai môn quí giá nhất gồm có một bộ Cửu Âm Chân Kinh và một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng chưởng pháp tinh nghĩa, hi vọng hậu nhân tập được võ công trong thanh kiếm, thế thiên hành đạo, vì dân trừ hại. Làm thế nào để tìm ra được bí tịch, chỉ có chưởng môn Nga Mi chúng ta và hậu nhân Dương Quá mới biết. Ngày ấy cô gái hiện thân trên Quang Minh đỉnh chính là hậu nhân của Dương đại hiệp.”

“Kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long đều là di vật của Quách sư tổ, vậy tại sao Ỷ Thiên kiếm ở trong phái chúng ta còn Đồ Long đao lại thất lạc trong giang hồ, còn truyền tụng cái gì gọi là võ lâm chí tôn nữa. Tuyệt học này nếu là gia truyền của Quách sư tổ, tại sao Quách sư tổ không đem võ công truyền cho Nga Mi ta?”

Trong lòng ta cười lạnh, không phải là muốn ta giúp bà đoạt Đồ Long đao sao? Nga cả sự thật đều không nói, chưởng môn Nga Mi khi nào thì thích lừa người? Bí mật bà tưởng chỉ mình biết, ta đã sớm biết từ đầu đến cuối, thật buồn cười.

Diệt Tuyệt sư thái cảm thán:

“Vợ chồng Quách đại hiệp đúc đao kiếm xong, đem bảo đao giao cho con trai là Quách công Phá Lỗ, bảo kiếm giao cho Quách tổ sư bản phái. Lẽ dĩ nhiên Quách tổ sư đã từng được cha mẹ dạy võ công rồi, còn Quách công Phá Lỗ thì được truyền thụ binh pháp. Thế nhưng khi thành Tương Dương thất thủ, cả vợ chồng Quách đại hiệp lẫn Quách công Phá Lỗ đều tuẫn nạn. Quách tổ sư tính tình không hợp với võ công của cha, thành thử võ học bản phái không cùng đường với võ công của Quách đại hiệp khi trước, từ đó Đồ Long đao thất lực trong giang hồ. Một trăm năm sau, trong võ lâm biết bao nhiêu sóng gió, đôi đao kiếm đó qua tay đổi chủ nhiều lần.”

“Quách đại hiệp thực khiến người ta bội phục, có thể dùng cả đời mình để bảo vệ đất nước, dùng tính mạng để bảo vệ dân chúng Trung Nguyên, hiện giờ người trong giang hồ nào ai có thể so sánh?”

Ta vẫn thấy kỳ lạ, năm đó Quách Phá Lỗ tử chiến cùng cha mẹ, Quách Tương phiêu bạt giang hồ tìm tung tích Dương Quá, tránh được một kiếp thì có thể hiểu, nhưng vì sao không thấy nói đến Quách Phù? Một đao một kiếm truyền cho hai đứa con nhỏ, nhưng lại không thấy nói đến hai vợ chồng Quách Phù, cho dù Quách Phù nhỏ mọn không làm nên chuyện, nhưng Gia Luật Tề nếu đã có thể lên làm bang chủ Cái Bang, hẳn là có thể làm được việc. Nhưng sau này lại không thấy nói gì đến Quách Phù, cùng với việc nàng có thể có con cháu gì hay không, đại khái là một bí ẩn trong Kim Dung toàn thư. Bất quá, theo suy đoán của ta, xét cá tính của Quách Phù tuyệt đối sẽ không theo cha mẹ cùng nhau tuẫn quốc.

Diệt Tuyệt sư thái không biết giờ này ta căn bản không chú ý bà đang nói cái gì, chỉ miên man suy nghĩ chuyện tình một trăm năm trước, kích động nói tiếp:

“Hơn một trăm năm qua, đôi đao kiếm này không được đoàn tụ, binh pháp, bí tịch cũng không thể lấy được. Hiện giờ triều Nguyên quốc vận càng lúc càng suy, xung quanh nơi nơi phản loạn, đúng là thời cơ tốt để đuổi Thát Lỗ. Trời xanh có mắt, vợ chồng Quách đại hiệp trên trời linh thiêng, khiến Đồ Long đao hiện thân, đúng là giúp chúng ta quang đại Nga Mi, vượt qua Thiếu Lâm thống lĩnh quần hào, chớp thời cơ đuổi đi Thát Lỗ. Chỉ Nhược, vi sư muốn con làm một việc, chỉ cần con làm được, khi trở về Nga Mi chức chưởng môn chính là của con.”

“Sư phụ, thầy có gì xin cứ nói.” Ta càng nghe càng lạnh lùng, càng thêm chán ghét bà ta. Cái gì mà đuổi đi Thát Lỗ, ta thừa nhận bà quả thật có tâm như vậy, bất quá chỉ sợ sau khi giết xong Dương Tiêu, đứng đầu sáu đại phái mới nghĩ đến đi! Bà tính tình kiêu ngạo, không nghe ai khuyên bảo, chuyên quyền độc đoán, chỉ sợ lúc đó chỉ biết giết hại nghĩa sĩ phản Nguyên của Minh giáo thôi, chẳng những không giúp được gì mà còn thành phiền toái lớn.

Diệt Tuyệt sư thái kéo ta lại bên cạnh, ghé sát vào tai ta nhỏ giọng:

“Vi sư xem tiểu tử ma giáo kia, đối với con không như bình thường. Tạ Tốn vô cùng yêu thương Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ muốn cầu ông ta cái gì ông ta cũng sẽ không từ chối, nếu hắn say mê sắc đẹp của con, con có thể lợi dụng sắc đẹp đoạt lấy Đồ Long đao dễ dàng. Chỉ cần con lấy được Đồ Long đao, vi sư lập tức sẽ tuyên bố con chính là chưởng môn đời thứ tư của Nga Mi, hơn nữa bí tịch cũng truyền thụ con con, con thấy thế nào?”

“Sư phụ, Nga Mi chúng ta là một trong sáu đại phái, làm sao có thể dùng thủ đoạn tiểu nhân như vậy được? Nếu Chỉ Nhược đáp ứng, vậy thì có khác gì so với yêu nữ tà ma kia, về sau còn có mặt mũi nào mà đi gặp hai vị tổ sư phái Nga Mi? Nếu muốn Đồ Long đao, sư phụ thần công cái thế, quang minh chính đại cướp lấy là được, trong giang hồ ngươi tranh ta đoạt là chuyện bình thường, vì sao sư phụ phải dùng cách tổn hại đến trong sạch của Chỉ Nhược như vậy?”

Ta kinh hãi đẩy bà ta ra, không ngờ lão ni cô này vẫn có thể nghĩ ra chủ ý vô sỉ như vậy. Làm gì có cô gái đàng hoàng nào lại muốn dùng cách này chứ. Ta nghĩ đến trong nguyên tác, bà ta cũng lấy chức vị chưởng môn dụ dỗ Kỷ Hiểu Phù giết Dương Tiêu, chẳng lẽ bà ta muốn báo thù đến phát điên rồi?

Diệt Tuyệt sư thái thấy ta từ chối, không khỏi vội vàng kéo ta lại, thấp giọng:

“Chỉ Nhược, không phải vi sư muốn tổ hại đến uy danh của Nga Mi, ta muốn con dùng sắc đẹp mà đoạt bảo đao, tuy không phải hành vi của người hiệp nghĩa, nhưng để thành được đại sự không thể nề tiểu tiết. Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn Đồ Long đao trong tay ác tặc Tạ Tốn, người này giết người vô tình, ác quán mãn doanh, vi sư cùng hắn tuy không phân cao thấp nhưng một khi giao thủ sẽ phải xuất ra toàn lực, vạn nhất trong khi đao kiếm va chạm…”

“Đao kiếm va chạm thì sao? Đánh nhau làm sao mà không va chạm được?” Lòng ta cười lạnh, nếu không muốn nói cho ta bí mật, xem bà có thể lấy cớ nào mà ép ta được.

Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt đỏ lên, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, nói tiếp:

“Đao kiếm va chạm có thể khiến thư tịch bí mật bị lộ ra, vạn nhất ác tặc kia lấy được binh pháp võ công của Quách đại hiệp, cùng quận chúa Thát tử kia hợp sức lại, dùng đó tàn hại dân lành, thiên hạ biết bao nhiêu kẻ vô tội bị bỏ mạng, vợ chồng chia lìa, cha con ly tán, việc đuổi quân Thát tử đã khó lại càng khó hơn. Chỉ Nhược, ta biết việc này khó tày trời, thực không nỡ để con phải gánh vác, thế nhưng chúng ta một đời học võ cốt để làm gì? Chỉ Nhược, ta vì trăm họ mà cầu khẩn con.”

Diệt Tuyệt nói tới đây, đột nhiên quì hai gối, hướng về phía ta phục xuống lạy. Trong lòng ta dù đang vô cùng giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quỳ theo, nói:

“Sư phụ, vì sao phải làm khó ta? Đẩy ta vào con đường bất nhân bất nghĩa? Lợi dụng nữ sắc không phải là hành vi của nữ tử đàng hoàng, huống chi Tạ tiền bối chỉ một lòng muốn giết Thành Côn báo thù. Minh giáo mỗi người đều lấy sự nghiệp phản Nguyên đuổi Thát Lỗ làm trọng, cho dù có lấy được bí tịch của Quách đại hiệp cũng sẽ chỉ kế thừa di chí của Quách đại hiệp mà thôi, làm sao lại hợp lại với quận chúa Thát tử, gây họa cho dân chúng được?”

“Câm miệng, nghiệt đồ, lệnh của ta mà ngươi cũng không nghe sao? Trương tiểu tặc kia cho ngươi cái gì để ngươi nói giúp cho hắn? Tạ Tốn làm điều ác cả thiên hạ đều biết, còn gọi hắn cái gì mà Tạ tiền bối? Ta hỏi ngươi, mệnh lệnh của ta ngươi có nghe hay không?” Diệt Tuyệt nghe xong ta nói, tức giận vô cùng, lập tức tát ta một cái khiến ta ngã xuống đất, đứng lên lạnh lùng nhìn xuống.

Ta vừa chữa thương cho Ân Ly xong, nội lực chưa hồi phục, không thể tránh thoát khỏi cái tát kia. Nhưng ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, bị đối xử như vậy, một cái tát kia lập tức khiến tức giận vẫn cất giữ trong lòng đều nổ tung, ta lửa giận dâng tận trời đứng dậy, lớn tiếng giận dữ chất vấn:

“Bà là ai của ta? Dựa vào đâu mà đánh ta? Ta học chính là võ công của nhà ta, ăn uống là tiền nhà ta quyên tặng, cha ta nuôi ta lớn là để cho bà lợi dụng nữ sắc sao? Bà có dám nói bà không phải vì báo thù, vì ân oán của riêng mình mới quyết ý đoạt Đồ Long đao không?”

“To gan, ngươi dám nói chuyện cùng sư phụ như vậy sao? Ta làm sư phụ chẳng lẽ không có tư cách đánh ngươi sao?” Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, trên mặt càng giận, giận dữ hỏi.

Ta khinh thường nhìn bà ta, lạnh lùng nói từng tiếng:

“Diệt Tuyệt sư thái cần ta phải nhắc nhở sao? Ta chỉ là một ký danh đệ tử thôi, ta chính là phụng mệnh Trương chân nhân đến Nga Mi học lễ nghi đạo đức của bà, hiện giờ xem ra không học cũng thế! Nói cho cùng thì học ở Võ Đang so với bà còn tốt hơn.”

“Ngươi…ngươi.. Ngươi mở miệng khép miệng đều là Võ Đang, Võ Đang, ngươi tưởng người khác không biết ngươi nghĩ gì sao? Ngươi thì có cái gì mà thể diện với đạo đức? Ngươi hiểu đạo đức? Đạo đức của ngươi chính là ép người ta phải lấy con nhà nông dân như ngươi sao? Cũng không tự nhìn xem mình là thân phận gì, xem người ta có thân phận gì. Việc kia ngươi làm hay không thì tùy, nếu ngươi không làm, ta không dám cam đoan danh dự của ngươi còn trong sạch mà xuống được núi Nga Mi.”

Lúc này khoang thuyền truyền đến tiếng người đi ra, có thể là bị tiếng ta nói lớn mà đánh thức, Diệt Tuyệt hiển nhiên là nghe thấy, tùy tay phất một cái điểm trúng huyệt đạo của ta, thấp giọng nói với ta xong liền lạnh lùng quay trở vào trong khoang thuyền.

Ta giống như bị sét đánh, nhất thời sắc mặt trắng bệch, không biết phải làm sao. Việc sáng nay đã bị bà ta biết hết, ta nên làm sao bây giờ, chẳng lẽ làm theo ý bà ta? Ta không sợ bà ta đe dọa, cũng chẳng sợ danh dự bị tổn hại, nhưng nếu cha biết được, nhất định sẽ thấy khó chịu, có thể sẽ không nhìn mặt ta nữa. Hơn nữa, ta sợ liên lụy đến thanh danh của Thất thúc, hắn giữ mình trong sạch như thế, làm sao có thể để người giang hồ chê cười châm chọc? Ta phải làm sao đây? Nhất thời, ta đứng trơ trọi ngây ngốc trong đêm.

Ban đêm, không ai biết ta bị Diệt Tuyệt điểm huyệt đứng ở đầu thuyền hứng gió. Hai người kia nói sẽ bảo vệ ta cũng không thấy bóng dáng, ta bỗng thấy mình thực ủy khuất, mọi chuyện đang tốt đẹp như vậy, không biết tại sao ta lại rơi vào tình cảnh thế này, chẳng lẽ con người thật sự không có lòng tốt sao? Ta cứu mạng Diệt Tuyệt, bà ta lại bức ta, hại ta như thế, cái đó gọi là báo đáp sao?

Không biết đã bao lâu, chỉ biết là trăng tròn trên đỉnh đầu đã dần dần hạ thấp xuống. Một luồng nội lực mạnh mẽ bỗng nhiên phất qua huyệt đạo của ta, toàn thân ta được thả lỏng, suýt nữa thì ngã khỏi thuyền, ta vội bám vào thành gỗ, quay lại, chỉ thấy Tạ Tốn thân hình to lớn, quần áo rách nát, râu tóc màu hoàng kim ôm bảo đao trong tay đứng trước mắt.

“Chu cô nương, Tạ Tốn đều đã nghe thấy hết.” Tạ Tốn thấp giọng nói.

Lòng ta cả kinh, bối rối:

“Tạ tiền bối, ngài nghe thấy những gì?”

“Chu cô nương, lão phu có một chứng bệnh, ban đêm sẽ phát tác, đau đớn khó mà ngủ được. Tuy lão phu hai mắt đã mù nhưng lỗ tai lại càng thêm linh mẫn, đừng nói trên thuyền này, cho dù cách xa mấy dặm chỉ cần ngưng tụ nội lực ta đều có thể nghe thấy.”

Ta bị lời này khiến cho kinh ngạc, nhĩ lực như vậy chẳng phải không khác gì với ta sao? Vậy chẳng lẽ những lời buổi sáng ta và Thất thúc nói chuyện ông ta cũng đều nghe được sao? Những điều ta nói cùng Diệt Tuyệt nhất định ông ta cũng đã nghe thấy. Ta thấy thật ngượng ngùng, lại ủy khuất, nước mắt không khỏi rơi xuống, nghẹn ngào nói:

“Tạ tiền bối, ta không phải kẻ hư hỏng, ta chỉ không muốn làm theo lời sư phụ, làm chuyện vô sỉ như vậy.”

“Aa!! Tiểu cô nương, cái đó thì gọi gì là hư hỏng chứ! Năm đó đệ muội ta chẳng phải cũng chủ động theo đuổi đoạt Trương lão đệ về tay sao? Có gì mà đạo đức hay không chứ, cô không phải khó xử. Nhưng chuyện cô cùng sư phụ cãi nhau như thế, nếu trở về Nga Mi, chỉ sợ phải chịu khổ rồi.” Tạ Tốn thấp giọng cười nói.

Ta được ông an ủi, trong lòng thả lỏng, ngẫm lại thật cũng đâu có gì, đều là chính mình quan trọng hóa vấn đề, lập tức mỉm cười trả lời:

“Nếu tiền bối cảm thấy điều đó không có gì, Chỉ Nhược sẽ không sợ. Chờ đến khi trở về Nga Mi, võ công của ta cũng sẽ khôi phục lại, đến lúc đó sẽ không sợ bà ấy nữa, nếu không cũng chỉ bị phạt quỳ gối là cùng. Dù sao chờ Thất thúc trở về núi nhất định sẽ nghĩ ra cách đón cháu trở về Võ Đang, sư phụ vô lý như vậy, Thất thúc cũng rất không vừa ý. Tạ tiền bối, ngài có cảm thấy ta làm vậy là ngỗ nghịch bất hiếu không?” Nói đến đây ta cẩn thận hỏi.

“Còn gọi Thất thúc nữa, cô không đổi cách gọi, người ta làm sao có thể tiếp nhận, nhìn cô thông minh như vậy mà cái này sao ngốc thế. Việc này sao có thể nói là bất hiếu chứ, là bà ta làm sư phụ mà vô đức, bất quá dù sao bà ta cũng là người duy nhất biết bí mật của Đồ Long đao, nếu không đoạt được Đồ Long đao ắt sẽ không cam tâm. Đến lúc đó không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó hại Vô Kỵ con ta, vẫn là phải sớm dứt khoát. Chu cô nương, lão phu muốn thương lượng với cô một việc, cô đồng ý không?”

Tạ Tốn giễu cợt ta mấy câu, rồi lại trầm ngâm nói. Ta gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ ra Tạ Tốn không nhìn thấy gì, lập tức trả lời:

“Tạ tiền bối xin cứ nói, nếu Chỉ Nhược có thể làm được, tuyệt sẽ không từ chối.”

“Lão phu muốn dùng Đồ Long đao này đổi lấy sáu thanh Thánh Hỏa Lệnh kia, cô thấy sao?” Tạ Tốn giơ Đồ Long đao trong tay lên, nói.

Ta cả kinh, khó hiểu hỏi:

“Thánh Hỏa Lệnh này ta lấy chủ yếu là muốn đem chế tạo binh khí cho mình, nếu Tạ tiền bối cần thì cứ việc lấy, nói gì mà đổi hay không đổi ạ. Nhưng dù có là mười Thánh Hỏa Lệnh cũng làm sao sánh được với bảo đao Đồ Long chứ?”

“Ha ha, lão phu vì nó mà lưu lạc hoang đảo, nó làm bạn với ta hai mươi mấy năm, ta vẫn chưa tìm ra bí mật của nó, cho đến hôm nay mới biết nó là tâm huyết vì dân vì nước của Quách đại hiệp. Chu cô nương, cô nói không sai, kẻ vì tư dục của mình không xứng có được nó, lão phu đoạt nó cũng vì muốn báo thù huyết hận, hiện giờ hiểu được nó là vì muôn dân bách tính mà tồn tại, sao xứng để có được nó chứ?” Tạ Tốn cảm khái nói.

Ta nhìn ông lão cao lớn này, trong lòng bội phục, mặc kệ từ trước ông là người thế nào, dù hận cũng là quang minh chính đại, oanh oanh liệt liệt mà hận, cảm động nói:

“Tạ tiền bối nghĩa lớn, Chỉ Nhược tự thẹn không bằng, nhưng sư phụ ta tính tình như vậy, ta sợ khi Đồ Long đao vào tay bà ấy, chẳng những không phát huy được tác dụng mà còn lãng phí tâm huyết của Quách đại hiệp.”

“Tiểu cô nương này sao dài dòng như vậy chứ. Bà ấy dùng thế nào thì dùng, nhưng ta tin rằng bà ấy sẽ không để yên cho bọn cẩu Thát tử. Ta đem đao cho bà ta cũng là có tư tâm của mình, một là Thánh Hỏa Lệnh ở Minh giáo là tối cao, không thể để lưu lạc bên ngoài, Thánh Hỏa Lệnh có thể giúp Vô Kỵ củng cố địa vị trong Minh giáo, Vô Kỵ có được Thánh Hỏa Lệnh sẽ khiến mọi người tâm phục khẩu phục. Một điều nữa, hiện giờ lão phu mới hiểu, điều quan trọng nhất với ta, không phải bảo đao này, mà là Vô Kỵ con trai ta, giúp hắn được sống bình an vui vẻ là tâm nguyện cả đời của ta, Trương lão đệ, đệ muội. Lão phu nếu về Trung Nguyên mà mang theo đao này chính là phiền toái vào hậu họa vô cùng.” Tạ Tốn trực tiếp nói.

Lời ông ta khiến ta chấn động, đây là tình yêu cha mẹ dành cho con cái phải không? Ngay cả kẻ từng giết người vô số như Tạ Tốn cũng có ngày vì đứa con không phải ruột thịt của mình mà hy sinh nhiều như vậy. Trong nguyên tác có phải ông vì bảo vệ Trương Vô Kỵ mới cam nguyện tự phế võ công, ở lại Thiếu Lâm, cũng là để Trương Vô Kỵ khỏi thêm phiền toái, tránh cho kẻ thù của ông tìm Trương Vô Kỵ báo thù?

Mặc kệ ông ta trước kia vì sao mà giết nhiều người như vậy, hiện giờ nếu đã có thể vì đứa con mình mà sinh lòng nhân từ, như vậy xem như không còn là người xấu nữa, ta lẳng lặng nhìn ông nói:

“Nếu Tạ tiền bối đã tính toán như vậy, Chỉ Nhược cũng sẽ không từ chối, bất quá ngài hãy đợi đến ngày mai trao đổi trước mặt mọi người đi. Tạ tiền bối đối với Chỉ Nhược ưu ái như thế, Chỉ Nhược cũng phải báo đáp ngài một chút chứ, về sau có ai muốn tìm Đồ Long đao, vậy thì tìm phái Nga Mi là được.”

“Chu cô nương quả thật cẩn thận có thể so với đệ muội của ta, bất quá nếu nói đến sự hiểu biết nhận thức, đệ muội có lẽ không thể bằng cô được. Nếu cô muốn báo phần đại lễ này cho lão ni cô, ta sao có thể từ chối, vừa lúc ta cũng muốn nhìn xem, danh môn chính phái xử lý việc này như thế nào.” Tạ Tốn dứt khoát nói, lại càng không lo lắng mảy may đến Diệt Tuyệt.

Ta nhìn Tạ Tốn không chút phân vân, thấp giọng hỏi:

“Tạ tiến bối, ngài chẳng lẽ không muốn biết võ công của Quách đại hiệp làm thế nào để lấy được sao? Năm đó tổ thượng ta cũng là thế gia thành Tương Dương, Quách đại hiệp triệu tập thợ giỏi chế tạo binh khí, cũng không che giấu các thế gia trong thành, tiền bối có muốn biết không?”

“Chu cô nương không cần dụ dỗ ta, vừa rồi nghe sư phụ cô nói vậy ta cũng đã hiểu, võ công binh pháp kia giấu trong đao kiếm, Diệt Tuyệt khi đã e ngại đao kiếm chạm nhau như vậy, khi giao thủ bà ta cũng sẽ không dám đánh bằng kiếm đâu. Nói vậy là đao kiếm chém nhau rồi, bí tịch sẽ xuất hiện?” Tạ Tốn nghe một chút là hiểu rõ ràng.

Ta càng thêm bội phục, lập tức cảm thán nói:

“Quả nhiên không hổ là Tạ Sư vương, không tồi. Giấu trong Đồ Long đao là Võ Mục Di Thư, là binh pháp năm đó đại tướng quân Nhạc Phi chinh chiến ghi chép lại, trong Ỷ Thiên kiếm là Cửu Âm Chân kinh năm đó vô số người tranh đoạt, còn có võ học tinh nghĩa của Hồng Thất công, Bang chủ Cái Bang hơn một trăm năm trước, tiền bối có thấy động lòng không?”

“Thì ra nói võ lâm chí tôn là ý này, thì ra là vậy. Đáng tiếc lão phu không cần đến, hiện giờ lấy võ công của ta cũng đủ để báo thù, lão phu cũng không điều binh khiển tướng, chinh chiến sa trường, binh pháp của Nhạc gia quý giá như vậy nhưng không có ích gì với ta cả, ai! Để lại cho sư phụ cô cũng thật đáng tiếc.” Tạ Tốn lắc đầu nói.

Ta nhìn vị lão nhân gia này, trong lòng xúc động nói:

“Nhưng Chỉ Nhược đời này không muốn thiếu nợ ai, Chỉ Nhược cũng không muốn thiếu ân tình của Tạ tiền bối. Vậy thế này đi, Chỉ Nhược biết tiền bối một lòng muốn báo thù, hơn nữa còn có chứng điên cuồng đôi lúc bộc phát, vãn bối có một môn tâm pháp, có thể minh tâm tĩnh khí, tăng cường nội lực, không kém so với Cửu Âm Chân kinh, không bằng tặng cho tiền bối, ngài thấy sao?”

“Không cần, bệnh của lão phu là tâm bệnh, những khúc mắc của lão phu, khi nào giải được thì mọi sự đều hết, không cần đến võ công gì cả.” Tạ Tốn một lời cự tuyệt.

Ta kinh ngạc, từ khi đến với thế giới Ỷ Thiên này, đây là người đầu tiên từ chối võ công bí tịch, rất ngoài ý muốn, thật không ngờ có ngày võ công bí tịch tặng mà người ta không nhận, ta bất đắc dĩ nói:

“Một khi đã như vậy, Chỉ Nhược cũng không miễn cưỡng tiền bối, nhưng nếu tiền bối muốn giúp Trương Vô Kỵ, Trương đại ca ngồi yên ổn trên vị trí giáo chủ, vẫn nên tránh xa quận chúa kia một chút thì tốt hơn. Trương đại ca quá mức nhân từ nhu nhược, nếu hắn coi quận chúa kia thành bằng hữu, quận chúa kia lại là kẻ thông minh cơ trí trăm người có một, Trương đại ca khó mà dẫn dắt mọi người đuổi Thát tử đi được.”

“Ha ha, Chu cô nương hãy yên tâm, con trai ta tuy có dễ mềm lòng nhưng việc lớn quyết sẽ không hồ đồ. Aiz! Nếu không phải cô đã có người trong lòng, lão phu nhất định phải nhận cô làm con dâu, chỉ có cô mới xứng đôi nhất với con trai ta.” Tạ Tốn giễu cợt ta mấy câu rồi mới nghênh ngang bỏ đi, khiến cho ta dở khóc dở cười.

Sáng hôm sau, thuyền vẫn chưa đến bờ, mọi người ăn sáng xong đều ngồi trong khoang nhàn tọa. Bên ngoài sương mù đã có chút mỏng đi, Ân Ly tuy chưa tỉnh lại nhưng mạch tượng đều đã ổn định, sớm muộn cũng bình phục. Cả đêm ta vận công tiêu thũng, dấu bàn tay bầm tím trên má đã mờ đi nhiều, chỉ còn hơi ửng đỏ.

Ta ngồi trong khoang thuyền, đem Thánh Hỏa Lệnh ra xem, ta biết Thánh Hỏa Lệnh bên trên có khắc chiêu thức, khẩu quyết thân pháp của Càn Khôn Đại Na Di, lập tức xem kỹ lại một lần, yên lặng nhớ kỹ, chờ sau này có thời gian tìm người tinh thông chữ Ba Tư phiên dịch lại, ta không muốn phiền Tiểu Chiêu giúp đỡ. Lúc này, Tạ Tốn cũng hiểu ý phối hợp hỏi Trương Vô Kỵ:

“Vô Kỵ, con biết Minh giáo ta trừ giáo chủ ra, cái gì là quan trọng nhất không?”

“Đương nhiên là các huynh đệ a! Nghĩa phụ sao lại hỏi vậy?” Trương Vô Kỵ nghi hoặc nói.

Tạ Tốn lắc lắc đầu:

“Chu cô nương, cô có thể đưa mấy thanh Thánh Hỏa Lệnh cho lão phu mượn xem một chút không?”

“Lão gia tử cần thì cứ xem, không cần khách khí.” Ta đem Thánh Hỏa Lệnh ném cho Tạ Tốn, giọng tỏ ra hào phóng.

Tạ Tốn phối hợp, sảng khoái nói:

“Lão phu há có thể chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương? Hay thế này, bảo đao này dù sao cũng được xưng là võ lâm chí tôn, lão phu cầm cũng không có tác dụng gì, hôm nay tặng cho cô chơi, về sau Thánh Hỏa Lệnh cũng sẽ không còn của Chu cô nương nữa, Chu cô nương thấy sao?”

“Chỉ Nhược cầu còn không được, có thể đổi lấy cả một bảo đao, Chỉ Nhược thực có phúc!” Ta không nghĩ Tạ tốn diễn trò lại rõ ràng như vậy, nhìn Trương Vô Kỵ nhíu mày không đồng ý, Kim Hoa bà bà não hận, Diệt Tuyệt kinh nghi, những người còn lại đều thần sắc kinh ngạc, ta cũng không thể cự tuyệt, trong lòng đều hiểu họ nghĩ gì, cười khổ, mặt cũng không biểu lộ ra điều gì.

Tạ Tốn giơ tay ngăn Trương Vô Kỵ đang muốn nói điều gì, trực tiếp nói:

“Vô Kỵ, con lấy được Thánh Hỏa Lệnh về tay chính là giáo chủ danh chính ngôn thuận của Minh giáo, bất luận kẻ nào cũng không thể lay động địa vị của con. Đồ Long đao kia nghĩa phụ đã giữ hơn hai mươi năm, không thể ăn cũng chẳng thể uống, có ích gì nghĩa phụ cũng không tìm ra được, giữ lại cũng vô dụng, có thể dùng nó đổi lấy Thánh Hỏa Lệnh của Minh giáo ta cũng tốt.”

Tạ Tốn nói điều này, Trương Vô Kỵ gật đầu, tiếp nhận lại Thánh Hỏa Lệnh, cẩn thận buộc lại trên người. Tiểu Chiêu nhìn mấy qua nhìn lại mấy lần, kỳ quái nói:

“Lão gia tử, trên Thánh Hỏa Lệnh này sao lại có mấy câu rất giống với khẩu quyết đêm đó Chu cô nương phá giải võ công của Tam sứ Ba Tư vậy này.”

“A, phải không? Cô đọc ra cho ta nghe xem.” Tạ Tốn nghe xong cũng sửng sốt, ông cũng chưa từng được cầm đến Thánh Hỏa lệnh, đương nhiên là không rõ. Bất quá ông nghe tiếng hít thở của Tiểu Chiêu cũng đoán ra thân phận nàng, nhưng Kim Hoa bà bà không nói ra chắc hẳn cũng có băn khoăn của mình, ông đối với Tứ muội này là thật lòng yêu quý, cho nên cũng không nhiều lời, nhưng do đó cũng càng yêu quý Tiểu Chiêu hơn so với Triệu Mẫn.

Tiểu Chiêu cũng không phải nói bậy, lập tức cầm lấy Thánh Hỏa Lệnh Trương Vô Kỵ đưa, xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, vừa xem vừa nói:

“Mặt trên đều là chữ Ba Tư, cháu đem câu chữ đọc qua cho thông thuận, lão gia tử chờ một chút.”

“ Trương công tử ngay cả tiểu nha hoàn bên người cũng thật không đơn giản, ngày ấy ở Lục Liễu sơn trang ta mời ông ngoại huynh, Dương tả sứ và mấy vị đến làm khách, là vị Tiểu Chiêu cô nương này bày ra Ngũ Hành trận ngăn cản, hiện giờ lại tinh thông cả tiếng Ba Tư, thật là một người mạnh thủ hạ dưới tay cũng không thể yếu, một nha hoàn nho nhỏ dưới tay giáo chủ Minh giáo cũng cư nhiên lợi hại như vậy, thật là kỳ diệu.” Triệu Mẫn qua một đêm nghỉ ngơi thương thế đã tốt hơn nhiều, lại tẩy rửa một chút sạch hết dịch dung, khôi phục lại khuôn mặt vốn có, giờ phút này mĩ nhân cất giọng thanh thúy, tựa tiếu phi tiếu, nhất thời khiến cho Trương Vô Kỵ nhìn đến ngây người, không biết nên trả lời sao cho phải.

Tiểu Chiêu ngồi bên sắc mặt trắng nhợt, không khỏi ngẩng đầu hướng Kim Hoa bà bà, Trương Vô Kỵ, Tạ Tốn nhìn. Kim Hoa bà bà ánh mắt âm ngoan, trầm mặc không nói, nhưng Tạ Tốn vẫn giữ vẻ mặt khoan dung, yêu thương không chút hoài nghi. Ta biết tiếp theo sẽ là lúc Tiểu Chiêu phiên dịch Càn Khôn Đại Na Di, không có hứng thú với loại võ công dễ khiến cho người ta tẩu hỏa nhập ma này, cũng không muốn nghe, lập tức đứng dậy đem theo Đồ Long đao ra ngoài chờ Diệt Tuyệt. Từ khi trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên ta chịu ấm ức nhiều như vậy, ta sẽ không để bà ta chiếm tiện nghi, thịnh tình của bà ta cũng muốn hồi báo một phần.

Quả nhiên một lát sau, Diệt Tuyệt cũng đi ra, nhìn không thấy ánh mắt tàn nhẫn giận dữ đêm qua đâu, chỉ bình tĩnh nói:

“Quả nhiên không tồi, người khác trăm cầu mà không được, ngươi lại lấy đến tay thật dễ dàng.”

“Cái đó phải cảm ơn sư phụ dạy dỗ tốt, bất quá đồ của Chu Chỉ Nhược ta cũng không phải dễ lấy, sư phụ có muốn giúp ta làm mấy việc không? Nếu không muốn cũng không sao, chỉ có điều đêm qua ta nghỉ ngơi không tốt, không cẩn thận một chút là sẽ đánh rơi xuống biển, lúc đó phiền chính sư phụ tự đi mò vậy.” Ta một tay cầm Đồ Long đao, quơ quơ trên thành mạn thuyền, tựa tiếu phi tiếu nói.

Diệt Tuyệt sư thái mặt vẫn vô cảm, lạnh nhạt nhìn ta, không tỏ ra chút lo lắng nào, chậm rãi hỏi:

“Ngươi muốn gì?”

“Yên tâm, ta sẽ không tham lam. Thứ nhất ta muốn thủ dụ sư phụ tự tay viết trục xuất ta ra khỏi Nga Mi, về phần ta sai cái gì, ngài cứ tùy ý, ta không quan trọng.” Ta cười nói.

“Được, còn gì nữa?” Diệt Tuyệt chậm rãi gật đầu, hỏi tiếp.

“Thứ hai, ta biết bí tịch ở ngay trong đao kiếm, chờ ngài lấy được bí tịch rồi, Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao cũng đã bị gãy, ta muốn lấy chúng, ngài nghĩ sao?”

Diệt Tuyệt sư thái suy nghĩ một chút, nói:

“Hiện giờ thợ khéo đều bị tập trung ở chỗ quan phủ, dân gian không được phép tự chế tạo binh khí, càng không thể nối lại hai thanh đao kiếm này được.”

“Việc đó sư phụ không cần lo, ta muốn có chúng là việc của ta, thế nào?” Ta tỏ ý không sao cả, cười khẽ.

Diệt Tuyệt gật đầu nói:

“Được.”

Lời nói ra, bà ta cũng giơ tay bẻ một khối gỗ dẹt trên lan can thuyền xuống, ngón tay vận công viết như bay, khắc nhanh lên mặt gỗ, một lát sau ném khối gỗ lại cho ta, ta nhận lấy đọc thử, đúng là thứ ta mong đã lâu, lập tức ném Đồ Long đao cho bà ta. Bà ta cầm lấy, lạnh lùng nói:

“Đao kiếm gãy khi lên bờ sẽ giao cho ngươi.”

“Được, ta biết.” Ta gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng chém nhẹ, đưa phần gỗ không có chữ gọt trơn, chỉ để lại phần thủ dụ Diệt Tuyệt viết, cẩn thận đặt vào túi da, chỉ cảm thấy hiện giờ toàn thân đều thoải mái, không cần ngày đêm đề phòng lo lắng, cũng không lo bị phạt hay gì khác nữa, trong lòng cười thầm Diệt Tuyệt, nghĩ mình có thể học Cửu Âm Chân kinh là có thể muốn làm gì cũng được sao? Sau này phần tiếp đón của hậu nhân Dương Quá sẽ do bà nhận, về sau nhìn thấy bà cũng không phải lo này lo nọ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK