“Không cần đâu! Ngài mau cùng Thường thúc ăn đi, cháu sẽ mang cơm ra ngoài cho cha.” Ta lo cha ngồi cùng bọn họ sẽ không kìm được nói năng thất thố, bèn từ chối.
Nhưng Trương Tam Phong vẻ mặt vẫn kiên trì, ta có chút khó hiểu đành ra gọi cha vào, mang thêm đồ ăn lên, lúc này mọi người đang ngồi quanh bàn nói chuyện. Trương Tam Phong bảo Thường Ngộ Xuân, cha, ta cùng Chu tiểu tử ăn trước, còn mình thì lại ngồi đút cho Trương Vô Kỵ ăn, Thường Ngộ Xuân thấy thế hỏi nguyên do, Trương Tam Phong nói hắn bị hàn độc xâm nhập tạng phủ, đã điểm huyệt đạo các nơi tạm thời chưa nguy đến tính mệnh. Trương Vô Kỵ tủi thân, nghẹn ngào không nuốt nổi miếng cơm xuống họng, Trương Tam Phong lại gặng đút nữa, hắn lắc đầu, không chịu ăn.
Ta cầm lấy bát cơm trong tay Trương Tam Phong, múc canh cá vào, nói với mọi người: “Đạo trưởng, cha cùng Thường thúc thúc mọi người ăn trước đi, để cháu bón cơm cho vị tiểu tướng công này,”
Khó có lúc ta phát thiện tâm, tiểu tử Trương Vô Kỵ này lại không một chút cảm động, lắc lắc đầu không chịu ăn, bi thương nói: “Ta no rồi, không muốn ăn nữa.”
“Tiểu tướng công, đây là canh cá đó, ăn vào rất tốt. Ngươi có biết nếu ngươi không ăn, lão đạo trưởng lớn tuổi như vậy rồi sẽ vì ngươi mà lo lắng, ăn cũng không nổi, chẳng phải làm ông ấy chịu đói sao? Uổng phí lão đạo trưởng yêu thương ngươi.” Ta nhỏ giọng nói thầm vào tai Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ nghe vậy nghĩ thầm, đúng là thái sư phụ đã hơn trăm tuổi, lại phải vì mình mà bôn ba như vậy, chịu sự sỉ nhục của lão hòa thượng, lúc nào cũng lo lắng cho mình, nếu mình như vậy, thái sư phụ không phải rất thương tâm sao? Nghĩ vậy, khi ta đưa đồ ăn lên miệng, hắn không từ chối nữa ngoan ngoãn ăn cơm. Ta lại đem xương cá gỡ sạch sẽ, gắp thêm thịt, Trương Vô Kỵ rốt cuộc ngon miệng ăn hết một bát lớn.
Trương Tam Phong võ công cao cường, dĩ nhiên thính lực cực tốt nghe hết rõ ràng những lời ta nói, thấy Trương Vô Kỵ lại ăn cơm ngon miệng, trong lòng thương xót, đứa nhỏ này cha mẹ đều mất, vận mệnh khổ sở, mới có mười hai tuổi đã chịu không ít kiếp nạn, hiện giờ Thiếu Lâm lại không chịu đem Cửu Dương thần công trao đổi, làm thế nào mới giữ được tính mạng cho nó đây? Hiện giờ nó bệnh nặng như vậy, có được một cô gái chu đáo như vậy chiếu cố quả thực rất tốt.
Thường Ngộ Xuân thấy Trương Vô Kỵ đã ăn cơm, Trương Tam Phong cũng đã động đũa, chính mình cũng bắt đầu ăn, có điều không đụng đến thịt cá, tuy là ăn rất khỏe, tuy đang trọng thương nhưng cũng ăn hết bốn bát cơm trắng. Trương Tam Phong dù là đạo gia tu hành nhưng không kiêng thịt, thấy hắn ăn uống hào sảng liền khuyên hắn ăn canh cá, điều dưỡng nguyên khí, Thường Ngộ Xuân lại nói: “Trương chân nhân, tiểu nhân thờ Bồ Tát nên không ăn mặn.”
Ta lúc này mới nhớ là người trong ma giáo qui củ rất nghiêm, không ăn mặn, từ đời Đường tới giờ đều thế cả. Cuối thời Bắc Tống, đại thủ lĩnh của Minh giáo là Phương Tịch khởi sự tại Chiết Đông, đương thời quan cũng như dân gọi họ là “đạo ăn chay thờ ma”. Ăn chay và phụng thờ ma vương là hai quy luật lớn của ma giáo, đã truyền từ mấy trăm năm nay. Đời nhà Tống, quan phủ chém giết ma giáo rất ngặt, người trong võ lâm cũng coi họ chẳng ra gì, vì thế giáo đồ hành sự cực kỳ ẩn bí, tuy ăn chay nhưng đối với người ngoài phải giả xưng là thờ Phật, bái Bồ Tát, không dám tiết lộ thân phận của mình.
Mọi người ăn xong cơm liền cùng ngồi quanh ngọn đèn nói chuyện. Trương Tam Phong lo lắng đêm tối thuyền khó đi, mùa hè nóng bức trên thuyền lại mát mẻ liền quyết định ở trên thuyền nghỉ tạm một đêm, buổi sáng lại đi. Ngồi trò chuyện với Thường Ngộ Xuân, không biết hai người đang nói về đề tài gì, hắn nói: “Trương chân nhân, ngài có ơn cứu mệnh đối với ta, lại đã biết rõ lai lịch rồi, nên không dám dấu diếm. Tiểu nhân là người trong Minh giáo, phụng sự Minh tôn. Triều đình quan phủ đối với chúng ta mười phần căm ghét, người hiệp nghĩa trong các danh môn chính phái cũng coi nhẹ chúng ta, thậm chí đến bọn đốt nhà cướp của, giết người không gớm tay trong hắc đạo cũng gọi chúng ta là yêu ma quỉ quái. Lão nhân gia đã biết rõ lai lịch của chúng ta mà vẫn ra tay tương cứu, ân đức này quả thực tiểu nhân không biết lấy gì báo đáp.”
Trương Tam Phong cũng đã từng nghe qua về lai lịch của ma giáo, biết ma giáo phụng thờ đại ma vương tên là Ma Ni, người trong tôn giáo gọi là Minh Tôn. Tôn giáo này đến trung thổ từ đời Nguyên Hòa, Hiến Tông nhà Đường, khi đó gọi là Ma Ni giáo, còn gọi là Đại Vân Quang Minh giáo, giáo đồ tự xưng Minh giáo nhưng người ngoài gọi họ là Ma giáo. Ông trầm ngâm giây lát, nói: “Thường anh hùng…”
Thường Ngộ Xuân vội nói: “Trương chân nhân ngài không cần gọi anh hùng hào kiệt dài dòng làm gì, chỉ cần bảo ta Ngộ Xuân là được.”
Trương Tam Phong mỉm cười: “Được rồi, Ngộ Xuân ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi?”
“Ta vừa vặn hai mươi tuổi.” Thường Ngộ Xuân đáp.
Trương Tam Phong thấy hắn tuy mặt đầy râu ria nhưng tuổi còn quá trẻ, gật đầu nói: “Ngươi như thế cũng chỉ mới lớn, tuy đầu nhập ma giáo nhưng sa chân chưa sâu, nếu biết sớm quay đầu lại thì cũng chưa muộn. Ta có một câu muốn khuyên ngươi, ngươi nghe cũng đừng giận.”
“Lão đạo gia dạy bảo, tiểu nhân làm sao dám giận.” Thường Ngộ Xuân nói.
Trương Tam Phong nói tiếp: “Tốt lắm, ta khuyên ngươi hôm nay thay lòng đổi dạ, bỏ tà giáo đi. Nếu ngươi không chê phái Võ Đang bản lĩnh kém cỏi, lão đạo sẽ bảo đại đồ nhi Tống Viễn Kiều thu ngươi làm đệ tử. Sau này ngươi hành tẩu giang hồ, hiên ngang oai phong, không ai dám coi thường ngươi cả.”
Tống Viễn Kiều đứng đầu bảy đệ tử, danh chấn thiên hạ, những người tầm thường trong võ lâm được gặp một lần cũng không phải dễ. Võ Đang chư hiệp đến những năm gần đây mới bắt đầu thu đồ đệ nhưng tuyển chọn thật nghiêm, nếu không phải người có căn cốt tư chất, phẩm hạnh tính tình đều tốt, thì không thể nào được nhận vào làm môn hạ phái Võ Đang. Thường Ngộ Xuân xuất thân ma giáo, người thường nghe tới đã nhíu mày, vậy mà được Trương Tam Phong biệt đãi, muốn hắn đầu nhập môn hạ Tống Viễn Kiều, như người trong võ học mà nói thì thật là một phúc duyên cực kỳ khó gặp trên đời.
Nào ngờ Thường Ngộ Xuân khẳng khái nói: “Tiểu nhân được Trương chân nhân coi trọng, thực là vô cùng cảm kích. Thế nhưng tiểu nhân thân đã ở trong Minh giáo, suốt đời không dám phản bội, đa tạ ý tốt của ngài.” Ta ở một bên nghe, trong lòng cười thầm rằng Thường Ngộ Xuân chính là công thần khai quốc Minh triều, gia nhập Võ Đang chẳng phải thiệt cho hắn sao.
Trương Tam Phong lại khuyên thêm mấy câu nữa, Thường Ngộ Xuân kiên quyết không nghe. Trương Tam Phong thấy hắn chấp mê không tỉnh ngộ, chỉ còn nước lắc đầu thở dài, nói: “Còn cậu con trai của Chu Tử Vượng…”
“Lão đạo trưởng yên tâm, tiểu nhân nếu đã đáp ứng chăm sóc tiểu chủ công dĩ nhiên phải làm tốt, tương lai sẽ giúp hắn kế thừa di chí của chủ công, khôi phục giang sơn người Hán chúng ta.” Thường Ngộ Xuân hào hứng nói khiến cho Trương Tam Phong thở dài, dù có bội phục hắn nhưng với việc hắn chấp mê ma giáo lại không thể chấp nhận.
Lúc này, Chu tiểu tử đang im lặng bỗng nhiên vùng ra khỏi cái ôm của Thường Ngộ Xuân, quỳ rạp xuống trước mặt Trương Tam Phong nói: “Thường thúc thúc, ta không muốn làm cái gì chủ công, không cần giống như phụ thân đi đánh nhau, như vậy sẽ chết rất nhiều người, ta muốn cùng lão gia gia học bổn sự, bảo hộ thân nhân bằng hữu, phò nguy cứu vây, làm một người giống như lão gia gia.”
Đứa trẻ còn nhỏ nhưng lời nói khiến cho hai người kinh hãi, Thường Ngộ Xuân không để ý thương thế vội ngồi dậy, trừng mắt nhìn nó. Cậu bé thấy ánh mắt uy nghiêm của Thường Ngộ Xuân chẳng những không lùi bước mà ngược lại càng thêm kiên quyết nhìn Trương Tam Phong. Trương Tam Phong thấy bộ dáng kiên quyết ấy, bỗng nhiên vuốt râu cười: “Ngộ Xuân, tiểu hài tử tuy nhỏ nhưng thông minh hơn ngươi, khó có được cách suy nghĩ như vậy, cậu bé cháu tên là gì?”
“Cháu tên là Chu Thừa Chí, nghĩa là kế thừa ý chí của cha, nhưng cháu không muốn, vì nguyện vọng của cha đã khiến nhiều người phải chết, vì cứu cháu mà Thường thúc thúc cũng phải chịu rất nhiều khổ sở, người nhà cháu cũng đều chết cả, cháu không muốn làm cái gì chủ công, chỉ muốn bảo hộ thân nhân cùng bằng hữu của mình, lão gia gia ngài thu nhận cháu đi!” Chu Thừa Chí ánh mắt rưng rưng quật cường nói.
Trương Tam Phong nhìn Thường Ngộ Xuân sắc mặt khó coi, gật gật đầu mỉm cười nói: “ Thừa Chí, cháu phải nhớ lời hôm nay của mình, nếu vào phái Võ Đang của ta thì không thể cùng ma giáo dây dưa nữa, nếu cháu hiểu rõ, ta liền bảo đại đồ nhi của ta thu cháu làm đồ đệ, vừa lúc hắn có một đứa con hơn cháu vài tuổi, ngày sau sư huỵnh đệ có thể cùng nhau học võ luyện kiếm, hành tẩu giang hồ, trừ bạo an dân.”
“Cháu đã nghĩ rất rõ ràng, đồ tôn xin khấu đầu trước thái sư phụ.” Cậu bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí rõ ràng, có chủ ý của chính mình, quả thực không tồi.
Trương Tam Phong mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, lão đạo sĩ ta đã thu được một đồ tôn tốt, không tồi, không tồi, cũng đáng giá một phen xuống núi.” Trương Tam Phong tiếng nói vừa dứt, mọi người đều hiểu cậu bé này về sau chính là môn hạ của phái Võ Đang, đệ tử thế hệ thứ ba. Thường Ngộ Xuân đối với Chu Thừa Chí không kế thừa ý cha có chút giận giữ, nhưng nếu có thể bái làm môn hạ của Trương Tam Phong so với phải trở lại Minh giáo thì có vẻ tốt hơn, nguyên bản hắn còn đang lo lắng làm thế nào trở về an toàn, nếu như nó đã lựa chọn như vậy thì cứ theo ý nó. Nghĩ thông suốt, lúc sau cũng cùng cha tiễn Trương Tam Phong đi nghỉ.
Thường Ngộ Xuân hôm sau nói: “Thật không hiểu chúng ta đã làm ra tội ác gì mà khiến người ta xem thường như độc xà mãnh thú vậy. Được, tiểu chủ công không muốn nhập Minh giáo, tự nguyện gia nhập làm môn hạ của đạo trưởng cũng là phúc khí của cậu ấy, hiện giờ tiểu nhân sứ mệnh đã hoàn thành, không tiện ở lại, xin được cáo từ.”
Trương Tam Phong ôm Trương Vô Kỵ, tay kia dắt Chu Thừa Chí nói: “Nếu như vậy chúng ta từ biệt tại đây.” Ông không muốn dây dưa với người trong ma giáo, nên bốn chữ “sau này gặp lại” không nói ra. Thường Ngộ Xuân lại bái tạ một lần nữa.
Ta nhìn Trương Vô Kỵ ánh mắt nhìn Trương Tam Phong, trong mắt bi thương không giảm, ảm đạm không ánh sáng, không khỏi tiến lên kéo tay hắn nói: “Tiểu tướng công, ngươi về sau mỗi ngày phải ăn cơm đừng để lão đạo gia phải đau lòng, cố gắng hiếu thuận với lão nhân gia, ta đây có hộ thân phù có chút diệu dụng, tặng cho ngươi, có lẽ nó sẽ giúp ngươi được bình an.” Nói xong ta đưa cho hắn cái túi có đựng viên trân châu bên trong, thứ này ta nghiên cứu hết ba năm cũng không biết công dụng thế nào. Xem kỳ ngộ của Trương Vô Kỵ có nhiều, có lẽ có thể tìm ra diệu dụng của nó.
Trương Vô Kỵ cầm cái túi đeo vào cổ, nước mắt tuôn tràn, nghẹn ngào nói: “Đa tạ ngươi có lòng tốt, thế nhưng … thế nhưng ta cũng chẳng còn bao nhiêu ngày để ăn cơm nữa.” Trương Tam Phong nghe xong lòng buồn bã, giơ tay áo lau nước mắt trên má cho hắn.
Ta biết Trương Vô Kỵ lúc này hàn độc phát tác, mệnh đã không còn giữ được bao lâu nữa. Nhưng lại phải giả bộ như không biết, sợ hãi hỏi: “Tại sao vậy? Ngươi.. Ngươi.. Bệnh của ngươi nặng như vậy sao?”
Trương Tam Phong trong lòng đang buồn bã, xem ta mắt rưng rưng, đồng tình nhìn Vô Kỵ, cảm động nói: “Tiểu cô nương, cô thật tốt bụng, đáng tiếc cha con hai người hôm nay đã muốn trở mặt cùng Thát tử, nơi này không thể ở lâu, ngàn vạn lần phải cẩn thận đừng để sa vào tay giặc, tốt nhất vẫn nên sớm đổi chỗ ở đi thôi.”
Cha nghe xong lời Trương Tam Phong nói, chấn động, mặt sầu khổ nói: “Hiện giờ thiên hạ đại loạn, Mông Cổ Thát tử khắp nơi, hai năm nay cha con tôi yên ổn đôi chút do Thát tử không quen thủy tính, hiện giờ có năng lực đi đâu được, thiên hạ rộng lớn tại sao không cho dân nghèo chúng ta một con đường sống? Ai!!”
Trương Tam Phong cũng bị ngữ khí buồn bã tuyệt vọng của cha cảm động, nhìn cha mặt đầy ưu sầu, còn có ta tuy chưa trưởng thành nhưng tương lai cũng ẩn hiện bộ dáng xinh đẹp tuyệt sắc, hiểu rằng nếu không có bản lĩnh tự bảo vệ, cô bé này tương lai sau này tất yếu mệnh khổ, trong lòng cũng kỳ quái, một người thuyền gia nghèo khổ bần cùng, khuôn mặt bình thường già nua sao lại sinh ra được một cô con gái như vậy? Cô bé này dung mạo khí chất so với thiên kim khuê các, giang hồ nữ tử cũng không kém.
Hơn nữa, khó hơn là cha con hai người này đều một thân nghĩa hiệp can đảm, cô bé này lại trời sinh lực đại, luyện võ thật tốt, đáng tiếc Võ Đang không thu nữ đệ tử, nếu không đứa nhỏ này có thể kế thừa Võ Đang tuyệt kỹ, nghĩ đến đây, trong đầu đã có ý niệm, nói: “Chu lão đệ không cần phiền muộn, dưới chân núi Võ Đang cũng có chút ruộng tốt, Thát tử vốn cũng kiêng kị chút danh tiếng Võ Đang chúng ta, không dám xâm phạm, ít dám vào gây loạn. Không bằng cha con ngươi theo lão đạo đến Võ Đang?”
Cha nghe xong hai mắt sáng ngời, nhìn ta hỏi ý. Ta nghĩ hiện giờ đại loạn, tương lai còn có chiến tranh xảy ra, chờ đến khi Minh triều ổn định, thiên hạ thái bình còn phải đợi mấy chục năm nữa, quả thực cần có cường lực bảo hộ. Võ Đang còn có thể truyền thừa đến hiện đại, không giống như Thiếu Lâm tự mấy lần bị quan phủ thiêu hủy tiêu diệt, quả thật thực lực bất phàm. Nghe nói thời Minh từng tiêu diệt không ít môn phái, tuy nhiên lại chưa từng dám xâm phạm tới một cành cây cọng cỏ của núi Võ Đang, có thể nói là e ngại uy danh của Trương Tam Phong cùng Trương Vô Kỵ đi!
Nghĩ đến đây ta hướng cha gật đầu, ý bảo cha đáp ứng. Võ Đang tuy là có Triệu Mẫn một hồi tranh đấu, ám toán Trương Tam Phong, nhưng dân chúng quanh núi lại không có gì tổn thương, có lẽ là một nơi an cư lạc nghiệp tốt. Cha thấy ta gật đầu vội cảm tạ Trương Tam Phong nói: “Thật sự đa tạ đạo trưởng, giúp cha con ta tìm được một nơi dung thân, tiểu nhân thật sự cảm kích vô cùng.” Nói xong kéo ta khấu đầu Trương Tam Phong một cái.
Ta tuy không thích quỳ lạy khấu đầu nhưng nghĩ đến Trương Tam Phong chính là một nhân vật cổ được kính nể, cũng liền thuận theo. Chợt nhìn thấy Trương Vô Kỵ sắc mặt xanh trắng ở trong lòng Trương Tam Phong nhìn ta có đôi chút vui mừng, bỗng nghĩ đến Thường Ngộ Xuân tại sao còn không đề cập đến việc dẫn hắn đến gặp Điệp Cốc Y Tiên xem bệnh đâu? Không phải là bị ta làm cho kịch tình rối loạn rồi chứ?
Ta vội tỏ vẻ nghi hoặc thương cảm nói: “Có thể cùng cha chuyển đến Võ Đang thật là tốt, chính là vị tiểu tướng công này, tại sao lại nói không còn vài ngày để ăn cơm? Có phải hay không bệnh rất nặng, sao không mời lang trung về xem?” Trương Tam Phong nghe hỏi vậy lại buồn bã không đáp.
Thường Ngộ Xuân lại phối hợp rất ăn ý, nhìn kỹ Trương Vô Kỵ nói: “Trương chân nhân, ngài công lực thâm hậu, thần công quảng đại, cậu bé này trúng độc nặng liệu có thể cứu chữa?”
Trương Tam Phong trong lòng đau đớn, miệng lại hàm hồ đáp: “Đúng vậy.” Chính là ở sau Trương Vô Kỵ tay trái nhẹ nhàng xua xua hai cái, ý nói hắn trúng độc rất nặng, chỉ là giấu không nói ra cho hắn biết mà thôi.
Thường Ngộ Xuân thấy Trương Tam Phong xua tay, lắp bắp kinh hãi nói: “Tiểu nhân lần này nội thương không nhẹ, đang muốn đi gặp một vị thần y chữa trị, chân nhân có đồng ý để ta mang cậu bé này cùng đi không?”
Trương Tam Phong lắc đầu nói: “Hắn hàn độc xâm nhập tạng phủ, dược vật tầm thường không thể chữa được, chỉ có thể… Chỉ có thể chậm rãi hóa giải.”
Thường Ngộ Xuân tiếp tục nói: “Chính là vị thần y kia thật sự có khả năng cải tử hoàn sinh.”
Trương Tam Phong ngẩn ra, chợt nhớ tới một người: “Ngươi nói chẳng lẽ là Điệp Cốc Y Tiên?”
Thường Ngộ Xuân vui sướng tự hào đáp: “Đúng là ông ấy. Thì ra lão đạo trưởng cũng biết đến Hồ sư bá của ta.”
Trương Tam Phong do dự: “Nghe danh Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu y thuật cực kỳ cao minh, nhưng là người trong ma giáo, xưa nay võ lâm nhân sĩ không ai muốn nói tới. Huống chi tính tình y lại hết sức quái dị, chỉ cần là người trong ma giáo y sẽ tận lực cứu chữa, không lấy một đồng, còn người ngoài cầu y, dù cả vạn lượng vào chồng trước mặt y cũng không đoái hoài đến, thành thử còn một cái ngoại hiệu “Kiến Tử Bất Cứu”. Nếu quả là người đó thì đành để Vô Kỵ hàn độc phát tác mà chết còn hơn để hắn rơi vào vòng ma giáo”.
Thường Ngộ Xuân thấy ông nhíu mày suy nghĩ, hiểu rõ tâm ý của Trương Tam Phong liền nói: “Trương chân nhân, Hồ sư bá tuy trước nay không chữa bệnh cho người ngoại đạo, nhưng tiểu nhân được lão đạo trưởng cứu, đại ân thâm trọng, Hồ sư bá không thể không phá lệ. Nếu ông ấy không chịu ra tay thì tiểu nhân nhất định không để yên.”
Trương Tam Phong thấy Thường Ngộ Xuân vẻ mặt thành tâm, biết hắn là vì báo đáp mình ơn cứu mạng, lại chiếu cố tiểu chủ công của hắn mới như vậy, không khỏi trầm ngâm: “Vị Hồ tiên sinh đó y thuật như thần, ta cũng đã từng nghe tiếng. Có điều hàn độc trong thân thể Vô Kỵ, không phải tầm thường …”
Thường Ngộ Xuân thấy Trương Tam Phong vẫn còn băn khoăn, lớn tiếng nói: “Vị tiểu gia này nếu như cùng lắm trị không xong thì đằng nào cũng chết, còn có gì mà phải lo?” Hắn tính tình sảng trực, bụng nghĩ sao liền nói ra không kiêng dè gì cả.
Trương Tam Phong nghe nói “đằng nào cũng chết”, trong lòng chấn động nghĩ thầm: “Tên này ăn nói lỗ mãng nhưng quả không sai, trước mắt Vô Kỵ chỉ còn sống được độ một tháng nữa, thôi thì đành đánh liều cầu may vậy”. Ông trước nay giao thiệp với ai luôn luôn hết lòng hết dạ, coi ai cũng như mình không nghi ngại, Thường Ngộ Xuân này quả là người trọng nghĩa, thế nhưng Vô Kỵ là giọt máu duy nhất của học trò yêu, nay bảo ông giao vào tay một đệ tử ma giáo tà ác nổi danh, làm sao có thể yên tâm, thành ra nhất thời không sao quyết định được.
Thường Ngộ Xuân thấy Trương Tam Phong mặt vẫn do dự, biết ông vì mâu thuẫn với Minh giáo mà khó xử, suy nghĩ một chút, nói: “Trương chân nhân không muốn đến gặp Hồ sư bá, điều đó tiểu nhân cũng hiểu rồi. Trước nay chính tà hai bên không đứng chung, Trương chân nhân là đại tông sư đương thời, lẽ nào đi cầu tà ma ngoại đạo? Hồ sư bá tính tính cổ quái, gặp Trương chân nhân ăn nói vô lễ, hai bên lại gây chuyện không chừng. Vị Trương huynh đệ này tốt hơn do tiểu nhân đưa tới, nhưng chắc Trương chân nhân không an lòng. Thôi thì thế này, tiểu nhân đưa Trương huynh đệ tới nhờ Hồ sư bá xin ông ấy từ từ cứu chữa, sau đó tiểu nhân sẽ lên núi Võ Đang làm con tin. Trương huynh đệ nếu như có chuyện gì, Trương chân nhân cứ một chưởng đánh tiểu nhân chết là xong.”
Trương Tam Phong không khỏi bật cười, nghĩ thầm nếu như Trương Vô Kỵ có gì sơ sẩy, ta đánh ngươi chết để làm chi? Nếu ngươi không lên núi Võ Đang thì ta biết đi đâu mà tìm? Thế nhưng trước mắt Vô Kỵ hàn độc đã đi vào gan phổi rồi, quả đúng là” đằng nào cũng chết”, ở lúc sinh tử này đành phải quyết định dứt khoát, bèn nói: “Vậy phải làm phiền ngươi rồi, thế nhưng phải nói trước, Hồ tiên sinh không được ép Vô Kỵ nhập giáo, phái Võ Đương chúng ta cũng không chịu ơn quí giáo đâu.” Ông biết ma giáo hành sự quỷ bí, nếu như dính dấp với họ, họ sẽ luẩn quẩn với mình hoài, âm hồn không tiêu tan, không biết hậu hoạn đến chừng nào, Trương Thúy Sơn thân bại danh liệt thật đã rành rành ra đấy.
Thường Ngộ Xuân ngang nhiên đáp: “Trương chân nhân coi Minh giáo chúng ta chẳng ra gì cả, nhưng thôi cứ theo đúng lời ngài phân phó là xong, tuyệt sẽ không làm khó Trương huynh đệ.”
Trương Tam Phong nói: “Ngươi thay ta chăm sóc cho Vô Kỵ, nếu như âm độc trong thân thể trừ được, thì ngươi dẫn nó lên núi Võ Đang. Còn việc việc ngươi lên núi làm con tin, cái đó không cần thiết.”
Thường Ngộ Xuân đáp: “Tiểu nhân xin hết sức cố gắng.”
Trương Tam Phong thấy hắn trịnh trọng đáp ứng, biết hắn là hán tử một lời nặng tựa ngàn cân, cũng yên tâm, ôm Vô Kỵ nói: “Như vậy lão đạo yên tâm, cha con Chu huynh đệ giờ sẽ theo ta đi Võ Đang, Vô Kỵ đành nhờ ngươi vậy.”
Cha nhìn Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân, lại nhìn ta nói: “Đạo trưởng không cần phải lo lắng quá cho chúng ta, tiểu nhân gần đây cũng có chút tích cóp, đủ để mua hai mẫu ruộng, chỉ có điều trước khi đi tiểu nhân còn muốn đến một nơi, lấy di vật mẫu thân nha đầu này để lại cho nó mang đi. Mẹ đứa nhỏ này là thiên kim thế gia ở Tương Dương, vì chiến loạn mới phải lâm vào cảnh gian nan, khó sinh mà qua đời, di vật nàng để lại nhất định phải mang theo.”
Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân lúc này mới hiểu được, khó trách tại sao một cô bé nghèo khổ lại xinh đẹp thoát tục như vậy, thì ra là nữ nhân Tương Dương thế gia. Trương Tam Phong nghe được hai chữ Tương Dương lại sửng sốt nhớ lại chuyện thời niên thiếu của mình, khi đó mình còn là một đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, có thể gặp được vị tiền bối tuyệt tích giang hồ kia thực may mắn, Quách Tương sau khi cha mẹ chết trận tại Tương Dương trở thành khai sơn tổ sư phái Nga Mi, sau đó cũng xuất gia, tang cũng sớm đã trăm năm.
Trương Tam Phong cảm thán một chút, nói: “Nếu là di vật tự nhiên không thể bỏ lại, sau khi trời sáng Chu huynh đệ liền đi tìm đi, lão đạo chờ một chút cũng không sao.”
“Không cần đợi đến sáng, vật ngay dưới đáy sông, không xa, không xa. Ai, nếu không phải giấu dưới đáy sông chỉ sợ đã sớm bị Thát tử cướp đi rồi.” Cha ra ngoài khoang thuyền, treo đèn lên, nói giọng oán hận, vừa nói vừa nhảy xuống nước bơi đi.
Trong thuyền, Trương Tam Phong và Thường Ngộ Xuân đều ảm đạm thở dài, tràn ngập bất đắc dĩ, Chu Thừa Chí nhu thuận không nói gì, Trương Tam Phong lại dặn dò Trương Vô Kỵ, lo lắng hắn rời mình ra không quen tự chăm sóc mình, Trương Vô Kỵ cũng không nói được lời nào. Ta không ở lại trong khoang vì biết cha phải đi lấy đồ, lo lắng canh chừng, một khi thời gian quá lâu sẽ xuống nước tìm ông.
Qua hai khắc, cha rốt cuộc cũng xuất hiện trên mặt nước, tay cầm túi da trâu trèo lên thuyền, trở vào phòng thay quần áo. Ta đã sớm biết bên trong túi là gì, nhưng vẫn giả vờ làm một tiểu cô nương tò mò nhìn ngắm cái túi. Trong khoang, đám người Trương Tam Phong thấy túi da không lớn, sẽ không đựng được bao nhiêu thứ nên cũng không chú ý.
Cha thay quần áo xong trở ra, thấy ta đang cầm cái túi xem xét không ngừng, không khỏi cười nói: “Đó là di vật mẹ con để lại, nếu muốn thì cứ lấy ra nhìn cho kỹ, không cần ngượng ngùng, bên trong đều là của con, tương lai cũng sẽ mang theo, mau lấy ra xem đi!” Cha khó có cơ hội buông được gánh nặng, về sau có thể an cư lạc nghiệp không cần lo lắng giặc Nguyên đuổi giết.
Ta dĩ nhiên biết bên trong có những gì, nhưng thấy Trương Vô Kỵ cùng Chu Thừa Chí đều hào hứng nhìn cái túi, bỗng nhiên nghĩ đến trong truyện có một đoạn Trương Vô Kỵ bởi vì trên người không có tiền, trên đường đưa Bất Hối đến đỉnh Quang Minh thiếu chút nữa bị ác nhân ăn thịt, không khỏi trong lòng thương cảm. Trương Vô Kỵ tuy là kẻ mềm lòng, lại đa tình nhưng không thể phủ nhận hắn là người tốt.
Ngẫm ra thì hắn cũng gặp phải không ít đau khổ, tình đầu lại không may yêu phải nữ nhân như Chu Cửu Chân. Không may nối tiếp không may, Trương Vô Kỵ lại một mình lớn lên trong sơn cốc hoang vắng, không có trưởng bối dạy dỗ, tâm tình vẫn khờ dại, có thể thấy tính cách hắn cũng quả là thiên tính nhân hậu. Nếu là người khác, trước bị Chu Cửu Chân* lừa gạt tình cảm, sau lại bị Chu Trường Linh đuổi giết, bị đối xử như vậy mà vẫn không nhẫn tâm giết hắn, Chu Trường Linh* bị nhốt ngoài vách đá mấy năm cũng là Trương Vô Kỵ cho hắn đồ ăn thức uống mà giữ được tính mạng.
*Chu Cửu Chân: nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, cô gái đầu tiên Trương Vô Kỵ thích, rất xinh đẹp nhưng lại lừa hắn để Vô Kỵ nói ra tung tích Tạ Tốn.
*Chu Trường Linh: cha của Chu Cửu Chân, chủ mưu vụ “lừa tình” Trương Vô Kỵ.
Chu Trường Linh tại vách đá dầm mưa dãi tuyết năm năm, lại không biết hối cải. Thiện ác có báo ứng, kết quả Vô Kỵ vừa rời khỏi sơn cốc, Chu Trường Linh tham lam võ công mù quáng chui vào sơn động, càng liều mạng lại càng chui sâu, rốt cuộc lùi không được tiến không xong, chết kẹt trong thông đạo, ngoài dự đoán của mọi người.
Nghĩ đến Trương Vô Kỵ tuổi còn nhỏ mà gặp nhiều gian nan, cha mẹ bị võ lâm bức tử, thân bị hàn độc tra tấn, đối mặt với bọn ác nhân ăn thịt người cũng không sợ hãi, tâm địa hiệp nghĩa, người như vậy quả thực rất khó mà chán ghét hắn được. Còn Chu Thừa Chí, Thường Ngộ Xuân là kẻ thô lỗ, có lẽ sẽ không cho hắn tiền tài phòng thân, có thể nghĩ rằng một đứa trẻ cũng không cần tiêu tiền đi.
Nghĩ vậy lòng ta đã có quyết định, đem những thứ trong này cho bọn hắn dùng cũng tốt, nhìn vào trong khoang thuyền, không thẹn thùng hào phóng nói: “Cha, ta mở ra xem đồ của mẹ là gì.” Nói xong vào bếp lấy dao đem túi mở ra, thấy bên trong vẫn là cái hộp cũ hai năm trước ta đã thấy.
Ta cười, khẽ liếc xem phản ứng của mọi người, thấy Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân vẫn là không để ý đến, cha nhìn ta cười cổ vũ, hai cậu bé lại nhìn cái hộp vẻ tò mò. Lòng ta cười thầm, nhất định sẽ làm bọn hắn chấn động, tay mở cái hộp ra.
Chỉ cảm thấy trong hộp phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, cái hộp cũ kỹ nhưng trên mặt tràn đầy một lớp châu báu trang sức cùng vàng lá. Ta làm bộ vui mừng, đem châu báu lấy ra xem, mọi người cũng không khỏi tò mò cũng tiến lên nhìn, chỉ thấy trên tay ta là trân châu lớn nhỏ, một khối dương chi bạch ngọc đã được điêu khắc thành hình bàn tay cùng một viên đông châu to bằng nắm tay đứa trẻ.
Thường Ngộ Xuân cười một tiếng nói: “Thực không nghĩ rằng một thuyền gia nghèo túng lại có từng ấy hi thế trân bảo. chừng này châu báu vàng bạc, thuyền gia còn cần phải chèo thuyền mưu sinh sao?”
“Những thứ này lão tiểu nhân cũng là lần đầu tiên nhìn đến, là tài sản gia nghiệp của mẫu thân nha đầu còn chưa bị Thát tử cướp mất, đáng tiếc Thát tử tham lam, vì gia nghiệp này hại cho nhà tan người chết. Những thứ này là mẫu thân để lại cho Chỉ Nhược, tiểu lão nhân không có bản lãnh gì, nữ nhân vẫn là nuôi lớn lên, sau đó tài sản này đem trả lại hết cho nó.” Cha nhìn đống châu báu, tâm không tham lam, chỉ là trong lúc xúc động suýt chút nữa làm lộ ra thân thế của ta.
Trương Tam Phong vuốt râu, bình thản nói: “Giang sơn này vốn là của người Hán chúng ta, Thát tử càn rỡ rồi cũng phải cút về thảo nguyên đại mạc của bọn chúng, Trung Nguyên rồi sẽ đến lúc thái bình. Tiểu cô nương mau dọn đồ đạc lại đi, hừng đông chúng ta sẽ đi.”
“Vâng, lão đạo trưởng, chừng này có đủ cho cha mua nhà cùng ruộng không ạ? Con không nghĩ mình cần dùng đến, chỉ muốn giúp cha ngày ngày được sống thật tốt không cần vất vả.” Ta trước đề cập một chút, cha trời sinh không có khiếu ăn nói, sau lời này khẳng định sẽ không nói gì, đợi sau này đến núi Võ Đang, ta còn có cớ dùng số của cải này tậu nhà tậu ruộng.
Quả nhiên cha chỉ nghiêm mặt lắc đầu, cũng không nói gì, ta cười ôm chiếc hộp trở về phòng nhỏ của mình. Nằm suy nghĩ một lát, ta lại trở dậy, lấy trong hòm quần áo hai cái túi vải, đem vàng lá chia thành ba phần, chính mình cất đi một phần, hai phần còn lại cho vào hai túi, lại để thêm mấy hạt trân châu, chuẩn bị ngày mai chia tay sẽ âm thầm đưa cho hai người bọn họ.
Trời vừa sáng, Trương Tam Phong, cha và ta chia tay Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ từ khi cha mẹ chết coi Trương Tam Phong như ông nội, thấy bỗng nhiên phải rời đi không khỏi lệ rơi như mưa.
Trương Tam Phong đem Trương Vô Kỵ đặt vào tay Thường Ngộ Xuân, lòng cố không lo lắng, nhẹ nhàng nói: “Vô Kỵ, sau này chữa khỏi bệnh Thường đại ca sẽ đưa cháu về Võ Đang. Cháu ngoan, chỉ mấy tháng thôi, không cần đau lòng.”
Trương Vô Kỵ ở trong lòng Thường Ngộ Xuân nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Thường Ngộ Xuân bình thường hào sảng nhưng ở giờ khắc chia ly này cũng không biết nói gì, đành ôm Trương Vô Kỵ thật chặt, hướng Trương Tam Phong cúi đầu từ biệt rồi bước đi.
Trương Tam Phong, cha, ta cùng Tiểu Thừa Chí nhìn bọn họ rời đi, Thừa Chí bỗng lớn tiếng gọi: “Trương ca ca, huynh phải dưỡng bệnh thật tốt, ta ở trên núi Võ Đang chờ huynh trở về, chúng ta sẽ cùng nhau học võ.”
Trương Vô Kỵ nghe xong lời Thừa Chí, trong lòng Thường Ngộ Xuân quay đầu lại nhìn chúng ta, trong mắt lại ứa lệ. Ta ước lượng đến một khoảng cách không xa lắm nhưng đủ để Trương Tam Phong không nghe được thanh âm, vội vã hướng bọn họ chạy đến. Trương Tam Phong cùng cha nghĩ rằng ta lưu luyến muốn đi cáo biệt cũng không ngăn cản ta chạy đi.
Thường Ngộ Xuân người đang trọng thương nên đi cũng không nhanh, rất nhanh liền bị ta đuổi kịp, ta giả bộ thở gấp nói: “Thường thúc thúc đợi cháu với!”
Thường Ngộ Xuân nghe thấy tiếng ta liền dừng bước, ta nhìn hắn cười, tiến đến cạnh Trương Vô Kỵ, một bên đem túi vải nhét vào ngực hắn, một bên nhỏ giọng nói: “Tiểu tướng công, cha thường nói ra khỏi cửa không có tiền nửa bước khó đi, cũng không biết thần y nơi đó như thế nào, túi này là ta tặng ngươi để phòng thân, ngươi về sau hãy sống thật tốt!” Nói xong không nhìn thái độ của bọn họ liền đã quay trở về.
Thường Ngộ Xuân ha ha cười to hai tiếng, nói với Trương Vô Kỵ: “Tiểu cô nương này đến là cẩn thận, đối với ngươi cũng thật tốt, ngay cả của cải trang sức của mình cũng đem tặng cho ngươi.” Thường Ngộ Xuân không câu nệ gì trêu chọc hắn thẳng thừng, không để ý đến việc hắn vẫn còn nhỏ cười đùa trêu cợt, khiến Trương Vô Kỵ sắc mặt đỏ bừng, không khỏi quay đầu lại nhìn thân ảnh nho nhỏ phía xa, chỉ thấy ta không ngừng quay đầu lại vẫy vẫy tay, mãi cho đến lúc mọi người đã đi khuất sau một rừng dương liễu, lúc này mới không nhìn thấy thân ảnh họ nữa.
Chia tay Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ, ta cùng cha đi theo Trương Tam Phong hướng núi Võ Đang đi tới, trên đường nhiều lần gặp phải Mông Cổ Thát tử gây tội ác, tàn sát Hán nhân, so với bên sông Hán Thủy còn loạn hơn, Thừa Chí, ta và cha đều bị dọa đủ. Kiếp trước ta sống ở thời bình, làm sao gặp phải cảnh máu chảy đầu rơi như vậy? Xem trong phim ảnh, mọi chết chóc tử vong đều là giả không chân thật như vậy, khắp nơi đều là gãy chân cụt tay, xác chết không đầu.. nói rằng xác chết ngổn ngang khắp chốn cũng không sai.
Nghe Trương Tam Phong kể lúc này triều chính hỗn loạn, dân chúng nổi dậy khắp nơi, đại thần Mông Cổ muốn giết người Hán, đương triều ban ra một cái lệnh vô cùng độc ác, khắp thiên hạ giết hết những người họ Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu. Hán nhân có bốn họ Trương, Vương, Lưu, Lý đông người nhất, mà họ Triệu là họ Tống hoàng tộc, năm họ này chết hết, Hán nhân nguyên khí tất đại thương.
Ta nhớ lại trước đây học lịch sử thầy giáo từng nói về thời kỳ lịch sử này, nhưng ta bởi vì không thích triều Nguyên nên không nghe cẩn thận, nhưng cũng biết rằng người trong năm họ này ra đầu hàng nhà Nguyên và làm quan cũng không ít, sau có người xin với hoàng đế mới trừ đi được cái lệnh độc ác tàn ngược này, thế nhưng người chết cũng đã nhiều không kể xiết.
Càng không nghĩ rằng mình lại đến thời Nguyên mạt này, người Mông Cổ vẫn đang không ngừng tàn sát người Hán, trong thiên hạ người năm họ đó rất nhiều, bọn chúng chẳng những đã chiếm hết giang sơn người Hán, ngay cả người Hán cũng giết không tha, lại còn đem người chia thành bốn đẳng cấp, người Hán xếp ở bậc thấp nhất, ngay cả nô lệ cũng không bằng, thật sự đáng chết, ta tới thời đại này lần đầu tiên trong lòng nảy sinh sát khí.
Chỉ ngắn ngủi trong hai mươi ngày, ta trải qua ác mộng chưa từng có trong đời, lần đầu tiên chứng kiến sinh mệnh con người lại yếu ớt rẻ rúng đến như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, nhớ thời hiện đại, ta từng oán hận Nhật Bản phát xít vì bọn chúng đã giết hại mấy chục vạn người Trung Quốc, nhưng ở thời đại này, Mông Cổ Thát tử bọn chúng đã sát hại không chỉ mấy chục vạn người.
Nghĩ lại truyện lúc sau Triệu Mẫn cùng Thành Côn còn bố trí thiết kế cho võ lâm Trung Nguyên sát hại lẫn nhau, sáu đại phái trừ cao thủ ra thì bị nàng giết sạch, ngay cả Trương Tam Phong còn bị nàng phái người ám toán trọng thương suýt chết. Quận chúa Mông Cổ Triệu Mẫn này lại có thể nhìn đến Hán nhân, hai tay dính đầy máu như nàng nếu không phải thích Trương Vô Kỵ Trương giáo chủ uy phong võ công tuyệt thế, nàng nhất định cũng giống như Thát tử khác, tàn ác sát hại năm họ người Hán Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu.
Rốt cuộc cho đến khi tới núi Võ Đang, lòng ta đối với Thát tử đã vô cùng căm ghét. Nơi này không phải ở hiện địa mà hô hào đại đoàn kết, nơi này là xa hội lạc hậu thời Nguyên, cho dù trước kia từng đọc truyện xem phim đến đoạn Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn diễn màn tình ái Romeo và Juliet, nhưng hiện tại, ta không thể tưởng tượng ra được cái dạng cảm tình gì có thể khiến cho Trương Vô Kỵ có thể bỏ qua dân tộc đại nghĩa cùng mối thù hai vị sư bá sư thúc bị hại mà một lòng yêu Triệu Mẫn.
Cùng nàng sống phiêu du tự tại? Thực không dám tưởng tượng a! Ta sau rốt cuộc không ưa nổi mối tình Trương Triệu này. Những người khác, ta cảm thấy Tiểu Chiêu cũng rất tốt, nàng so với Triệu Mẫn hẳn là còn yêu Trương Vô Kỵ hơn, Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác, Thù Nhi hai người yêu Trương Vô Kỵ khi hắn còn đang hoạn nạn, Tiểu Chiêu yêu hắn khi hai người đồng sinh cộng tử, chỉ có Triệu Mẫn là khi Trương Vô Kỵ võ công đại thành, lại là giáo chủ Minh giáo uy phong lẫm liệt mới động tâm.