Đứng tấn xong lại bắt đầu luyện quyền, buổi chiều còn phải đi theo Tiểu sư thúc mới mười mấy tuổi đã luyện ra tay chữ đẹp để học văn. Khi đó hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, cho rằng thái sư phụ cả ngày cười hì hì thực thích hắn, khi có chuyện nhất định sẽ bênh hắn, nên hắn ương ngạnh bướng bỉnh, không chịu nghe lời ai, không ngờ chiều hôm đó không có cơm ăn, thái sư phụ không thấy đâu, phụ thân không còn cười như bình thường, dị thường nghiêm túc nhìn hắn. Mẫu thân yêu thương hắn nhất thân hình mập mạp vừa động, bị phụ thân quắc mắt một cái liền không dám nói gì thêm, đành áy náy nhìn hắn. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể thỏa hiệp, nghiêm chỉnh nghe lời chạy đi đứng trung bình tấn.
Hắn cho rằng đến chỗ Tiểu sư thúc, Tiểu sư thúc yêu thương hắn nhất định sẽ thả lỏng cho hắn chơi đùa nghỉ ngơi một chút. Thật không ngờ Tiểu sư thúc so với phụ thân còn nghiêm khắc hơn, chữ chưa biết xong thì ăn thước, không biết thì lưng được nếm mùi, trong tay cầm bút còn phải đeo thêm một cái vòng tay bằng sắt rất nặng để rèn lực cổ tay, ngồi ghế không được, vậy đứng, đứng xong cũng đã qua hai canh giờ, lúc ấy hắn thật sự rất muốn nói, hắn mới ba tuổi a! Ba tuổi!
Muốn phản kháng lại cuộc sống vô nhân đạo này, một ngày gặp mặt Thái sư phụ hắn liền đem chuyện ác của phụ thân và Tiểu sư thúc nói cho Thái sư phụ, hắn cho rằng Thái sư phụ thương hắn như vậy nhất định sẽ trách phạt phụ thân và Tiểu sư thúc. Thật không ngờ Thái sư phụ chỉ cười hì hì rồi đặt hắn lại xuống đất, giao cho Nhị sư thúc đang cười trộm. Sau hôm đó hắn bị bắt học nhiều hơn, thêm ngồi luyện công, nghe nói là muốn tôi luyện tính tình hiếu động của hắn. Sau chuyện này hắn mới hiểu được, Thái sư phụ tuy yêu thương hắn, nhưng còn thương các đồ đệ của người hơn, cho nên ở Võ Đang vĩnh viễn đừng đắc tội với mấy vị đệ tử này.
Từ đây cuộc sống của hắn chìm trong nước sôi lửa bỏng, không thể nào phản kháng nổi khiến cho hắn nếm qua đủ loại cảm giác. Kỳ thực mỗi ngày như vậy đều mệt chết nhưng cũng rất vui vẻ, trên núi Võ Đang không khí không giống như một môn phái mà giống như một nhà có nhiều huynh đệ thì đúng hơn, người người đều hòa thuận ở chung.
Cứ như vậy cho đến một năm nọ tổ chức thọ yến cho Thái sư phụ, Tam sư thúc vẫn luôn thương hắn, thân hình cao to vẫn thường cõng hắn trên cổ sắc mặt thảm đạm, tứ chi xụi lơ được Ngũ sư thúc cõng trở về, khi ấy mọi sự liền thay đổi. Thái sư phụ, phụ thân, các sư thúc không ai cười đùa vui vẻ nữa, ai nấy đều mặt mày rầu rĩ, khi đó hắn sợ hãi lén núp sau bình phong nhìn Tam sư thúc. Khi Ngũ sư thúc đã xuống núi tìm hiểu, Tam sư thúc đã tỉnh lại, nhưng trừ cổ ra toàn thân không thể nhúc nhích. Có một ngày Tam sư thúc mặt trắng bệch quay đầu nhìn thấy hắn, khuôn mặt vốn lạnh như băng lại cố mỉm cười, cũng không hiểu tại sao, hắn trước đây dù bị đánh bị phạt cũng chưa từng khóc, nhìn Tam sư thúc tươi cười như thế, hắn chạy ra khỏi phòng sư thúc mà khóc nấc lên, không cách nào nhịn được.
Từ đó về sau, Ngũ sư thúc cũng không thấy trở về, nụ cười trên mặt mọi người càng ngày càng hiếm, Thái sư phụ bắt đầu hàng năm bế quan, trừ phụ thân ở lại trong phái xử lý việc của Võ Đang, Nhị sư thúc, Tứ sư thúc hằng năm đều vẫn hành tẩu giang hồ, tra tìm Ngũ sư thúc và tìm hiểu chuyện Long Môn tiêu cục, Lục sư thúc còn trẻ lúc nào cũng ở viện của mình luyện võ, nhàn hạ liền nhìn tín vật đính hôn mà ngẩn người, còn Thất sư thúc mới mười mấy tuổi lại trầm mặc, ngày qua ngày khắc khổ luyện võ, hoặc là chạy đến chiếu cố Tam sư thúc đang nằm liệt, cùng các đệ tử Tam sư thúc cõng thúc ấy đi bộ quanh núi giải sầu.
Hắn không thích Võ Đang nặng nề như vậy, cho nên càng ngày càng nghịch ngợm hơn so với trước đây, mỗi ngày đem núi Võ Đang nháo loạn thành gà bay chó sủa, dù phụ thân dạy bảo thế nào cũng không sửa, dù chịu bao nhiêu trừng phạt cũng thế, bị phạt nhiều lần cũng biết, không phải đứng tấn thì là chép sách, đốn củi, nấu nước, những công việc nặng nhọc lắm sao? Hắn bị phạt mãi thành quen, chỉ cần hắn bị phạt nặng Thái sư phụ sự cũng ra khỏi cái sân mà hằng năm người vẫn bế quan nhìn hắn cười ha ha, Tam sư thúc cũng bởi bộ dáng nghịch ngợm của hắn mà cười sảng khoái.
Kỳ thực chính hắn cũng không biết mình thật sự thích nghịch loạn hay vì muốn làm Thái sư phụ và Tam sư thúc cười vui vẻ mới đùa nghịch. Cho đến gần mười năm sau, Ngũ sư thúc mất tích trở về, còn mang theo một sư thẩm rất xinh đẹp. Ngũ sư thúc trở về, Thái sư phụ cũng không bế quan nữa, Tam sư thúc cũng không còn rầu rĩ, toàn bộ Võ Đang đều vui vẻ, trừ Ngũ sư thẩm, nghe nói vì con trai bọn họ bị người ta bắt đi.
Đối với đệ đệ ngoài dự kiến này hắn cũng không nói rõ được mình có cảm giác gì, dù sao không phải chán ghét là được, nhưng cũng không thể nói là thích, dù sao Ngũ sư thúc mất tích khi hắn còn nhỏ, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, chỉ lờ mờ trong trí nhớ bóng dáng Ngũ sư thúc luôn đọc sách cho hắn nghe, không còn ấn tượng nào khác. Còn với vị sư thẩm xinh đẹp kia, hắn không thích vì nàng cứ luôn trốn tránh Tam sư thúc, khi đó hắn không biết ân oán giữa hai người thế nào, chỉ nghĩ Ngũ sư thẩm cũng giống những kẻ tầm thường, ghét bỏ Tam sư thúc bị liệt cho nên mới không muốn gặp.
Nguyên vốn tưởng rằng Ngũ sư thúc trở lại, Võ Đang có thể khôi phục lại vui vẻ như trước đây, không ngờ lại thêm một hồi mưa to gió lớn, thậm chí cướp đi cả mạng của vợ chồng Ngũ sư thúc. Đó là ngày đại thọ của sư phụ, những kẻ đó lấy danh nghĩa chúc thọ Thái sư phụ mà đến Võ Đang, biểu lộ ra đủ các bộ mặt ghê tởm, từ đó về sau, hắn rốt cuộc khinh thường cái gọi là danh vọng lục phái võ lâm, giang hồ cùng Thiếu Lâm cũng chẳng khác gì.
Đối mặt với thế lực bên ngoài bức bách, Võ Đang không sợ, dù sao Thất Tiệt Trận của Võ Đang cũng không phải ăn hại, huống chi còn có Thái sư phụ võ công thông huyền ở đây. Võ Đang cầm cự được, nhưng ai cũng không ngờ được rằng biến hóa lại xảy ra ở Ngũ sư thẩm. Thì ra chính nàng là người ám toán Tam sư thúc, cướp đi Đồ Long đao, cũng vì ám khí của nàng khiến Tam sư thúc vô lực phản kháng để cho kẻ thần bí bẻ gãy xương cốt tứ chi, nằm liệt trên giường.
Ngũ sư thúc vì áy náy nên tự sát, Ngũ sư thẩm xinh đẹp, lợi hại thông minh như vậy nhưng cũng tự sát theo chồng, mặc kệ nàng đúng hay sai, tình cảm của nàng với Ngũ sư thúc cũng là thật. Thu hoạch duy nhất của ngày hôm ấy là cứu được Trương Vô Kỵ đang dở sống dở chết trở về, tuy rằng từ đó về sau Thái sư phụ, phụ thân, các vị sư thúc đều bận rộn sức lực lên Trương Vô Kỵ, khác với bình thường vẫn chú ý hắn.
Hắn cũng không đố kỵ hay tìm thằng bé đáng thương kia gây phiền toái, dù sao Trương Vô Kỵ mất đi cha mẹ, bản thân cũng ngày ngày bị hàn độc tra tấn. Hắn cũng không có thời gian đi, vì từ ngày Ngũ sư thúc áy náy mà tự sát trên đại sảnh, Tam sư thúc bỗng nhiên già ốm đi rất nhiều, người thanh niên trai tráng mạnh mẽ trước đây đã không còn bóng dáng, người trong mười năm nằm liệt cũng không mất đi tinh thần giờ lại tiều tụy chỉ còn da bọc xương, hắn biết Tam sư thúc trong lòng khổ sở, chưa bao giờ nghĩ rằng người Ngũ đệ mà thúc ấy rất mực yêu quý lại vì mình mà chết.
Người cũng đã chết, rất nhiều việc không cách nào nói rõ được, cũng không theo khuyên giải, hắn chỉ có thể vui cười làm bạn bên cạnh Tam sư thúc, không có ngày nào ngừng đưa hắn ra ngoài giải sầu, cho dù về sau Tam sư thúc có đối với Vô Kỵ tốt hơn, hắn cũng chưa từng đố kỵ, chỉ là không thích nó thôi, vì từ khi nó đến đây, Thái sư phụ, phụ thân và các sư thúc chưa có hôm nào được vui vẻ, không thể không nói đều là vì nó.
Chi dù khổ sở, nhưng ngày vẫn như cũ đều đặn trôi đi, thằng bé Trương Vô Kỵ kia cũng càng ngày càng đau đớn, Thái sư phụ buồn rầu bất đắc dĩ đành bỏ qua mặt mũi tự mình mang hắn xuống núi đến Thiếu Lâm cầu Cửu Dương chân kinh. Ta không muốn gặp thằng nhóc xui xẻo đó nên không đi đón Thái sư phụ, không ngờ Thái sư phụ sau khi trở về, chẳng những không có thằng bé kia mà ngược lại đưa hai cha con cùng về, lúc ấy tất cả mọi người đều không ngờ, người cha và cô con gái kia mang đến cho bọn họ bao nhiêu việc kinh hỉ, càng không ngờ về sau còn ràng buộc với họ càng thêm sâu, nhất là Tiểu sư thúc.
Ngay tại ngày đó, tiểu cô nương tên Chu Chỉ Nhược kia tuyên bố thương thế của Tam sư thúc có thể chữa khỏi, võ công cũng không tổn hại. Từ hôm đó, mọi người đều tâng bốc khen ngợi nàng lên mấy lần, ta không phục, trên đời làm gì có người nào hoàn mĩ như vậy? Ta liền nhận đưa cơm giúp mẫu thân, đến nhìn thử xem, nghe nói nàng là con gái nhà thuyền, ai biết đến trên khuôn mặt kia nhìn một điểm cũng không ra.
Trên mặt không có chút dấu vết mưa gió dãi dầu, làn da so với muội muội con nhà sư thúc còn xinh đẹp hơn, mi thanh mục tú, hai mắt sáng long lanh rất có thần, khí chất như lan, thảo nào có một cái tên như vậy. Nàng khi nói chuyện ánh mắt bình thản lộ ra vẻ thân thiết, vẻ mặt dường như lớn hơn nhiều lắm so với tuổi của mình, cử chỉ đều tĩnh nhã thủ lễ, không nửa điểm sai lầm, không có một chút tự ti xấu hổ nào của người xuất thân con nhà nghèo.
Cô bé như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy, phái Võ Đang ngoại trừ con gái nhà Nhị thúc là nữ thì đều là con trai, nha đầu Tử Oánh kia cùng hắn lớn lên nhìn mãi cũng quen, thình lình nhìn thấy một cô bé khác, bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn thẳng áp đảo, chính hắn cũng không biết mình vì sao lại hoảng lên, vội vàng chạy đi, mất hết cả mặt mũi.
Hắn vốn không nghĩ gặp lại nha đầu kia nữa, liền tính chờ đến khi nàng chữa khỏi cho Tam sư thúc cũng không cần phải gặp, ai ngờ được nàng từ đâu bế về một con khỉ nhỏ, toàn thân tuyết trắng đáng yêu vô cùng, toàn bộ Võ Đang đều truyền khắp, nơi nơi đều nói tiểu gia hỏa kia nay thế nào, mai thế nào, khiến cho hắn cũng hiếu kỳ khó nhịn, trải qua mâu thuẫn đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn là nhịn không được chạy qua.
Vốn tính toán mỗi lần chờ nàng nghỉ trưa thì lén đến, không biết thế nào mà mấy lần đều khiến nàng bị đánh thức, nàng lên tiếng oán trách, cuối cùng rốt cuộc cáu kỉnh bạo phát, ngày đó nàng không như trước bình thản nhẹ nhàng, giận dữ trong lúc bùng nổ giống như một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, nhưng nhìn nàng như vậy, hắn lại cảm giác càng thêm chân thật, cũng không thấy nàng khó ở chung nữa. Từ đó thường xuyên qua lại cũng dần quen thuộc, kể cả việc đặt tên cho khỉ con cũng có phần hắn tham dự.
Ngày qua rất nhanh, không bao lâu Tam sư thúc quả nhiên có thể tự mình đứng dậy, tuy rằng về sau còn phải luyện tập vất vả mới có thể hoàn toàn khôi phục, bất quá cũng đủ khiến cho người ta kinh hỉ. Không bao lâu sau, lại có một người tên Thường Ngộ Xuân đến truyền tin cho Thái sư phụ, nói Điệp Cốc Y Tiên đồng ý chữa trị cho xú tiểu tử Trương Vô Kỵ kia, chỉ trong phút chốc, ở Võ Đang liền không còn có ưu phiền nữa, lại vui vẻ như trước.
Càng đáng ngạc nhiên hơn, chính là Tiểu sư thúc không để ý đến cổ ngữ đã dạy cái gì mà không tài mới là đức, lại chịu mở một lớp học nhỏ riêng cho nàng, dạy nàng học chữ học văn. Hắn cho rằng Tiểu sư thúc chỉ vì báo đáp nàng, cũng không chú ý đến tiểu sư thúc mỗi lần nhìn Chu Chỉ Nhược ánh mắt lại rạng rỡ hơn, sự chú ý đều dành đến cho nàng, thế nên hắn mất đi rất nhiều cơ hội có thể trêu ghẹo hai người bọn họ. Sau ngược lại bởi vì hắn cưới không nổi vợ, lại bị đám nữ đệ tử Nga Mi lằng nhằng mà bị mọi người giễu cợt.
Nhưng chuyện sau này ai có thể nghĩ đến được? Chính hắn cũng không ngờ về sau lại lắm chuyện bề bộn xảy ra như vậy, thường nghĩ lại, nếu giống như hiện giờ vô lo vô sầu cũng rất tốt, đương nhiêu điều kiện tiên quyết vẫn là có thể gặp được nàng, Li Nhi của hắn. Mọi chuyện bắt đầu từ khi Chỉ Nhược đến Nga Mi năm năm, rồi hắn theo người trong phái đến Côn Lôn Tây Vực viễn chinh một chuyến.
Hắn không ngờ, một lần gặp nhau, vốn không chút để ý đến một cô gái xấu xí bị Nga Mi bắt giữ, nhưng sau này lại khiến hắn vĩnh viễn vướng bận trong lòng. Nàng giờ dù xấu hay đẹp cũng không thể khiến lòng hắn quên đi được, mà trước khi nàng chấp nhận hắn, trong lòng còn có một người, kẻ đó trong hôn lễ đã chọc giận nàng, bỏ rơi nàng mà đi, khiến nàng thương tâm, khiến nàng ám ảnh mà sợ hãi không dám thành thân. Xú tiểu tử kia càng khiến hắn vĩnh viễn không thể tha thứ…. Hắn muốn cưới vợ a, mà vợ yêu của hắn lại không chịu gả, bên người lại lúc nào cũng có một đám đệ tử xinh đẹp của Nga Mi muốn khảo nghiệm định lực của hắn nữa! =))