• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn ba tháng sau, trời đã vào thu. Tại một trấn nhỏ cách quan nội chừng trăm dặm có khách điếm tên gọi là Gia Thuận, là nơi các thương nhân lui tới, giang hồ hào kiệt qua lại, quy mô không lớn nhưng kẻ đến người đi thật là náo nhiệt. Một buổi trưa, lúc này khách điếm giống như thường lệ, ngồi gần như chật kín. Bên ngoài có hai người tiến vào, đi trước là một nam tử thân cao bảy thước, người hơi gầy, khuôn mặt tuấn mỹ, tuổi tầm khoảng hai sáu hai bảy, mặc áo màu nguyệt bạch giống như một thư sinh, trên lưng mang một cuộn dài được bao kín lại bằng vải đen.

Bên cạnh hắn là một thiếu nữ yểu điệu, làn da trắng nhẵn nhụi như bạch ngọc, dung mạo đẹp như lan, khí chất thanh nhã, một thân y phục màu lục nhạt, đai lưng gắn một viên đông châu long nhãn, váy dài phiêu phiêu, tuổi chừng mười bảy mười tám, trên lưng cũng mang một cuộn dài được bọc kín. Hai người khí chất thanh cao, văn nhã lịch thiệp, không giống như những thương nhân quanh năm qua lại buôn bán, cũng không giống hào khách giang hồ thô lỗ. Nhưng nếu có thể vào khách điếm này, đối mặt nhìn mọi người kẻ đến người đi, đấu rượu huyên náo mà mặt không đổi sắc, hẳn cũng không phải người thường.

Một nam một nữ này, đối với ánh mắt kỳ quái của mọi người vẫn thần sắc thản nhiên tìm một bàn sạch sẽ chưa có ai ngồi, cởi bọc dài trên lưng ra đặt lên bàn, tự nhiên ngồi xuống. Tiếng kim khí vang lên khi hai bọc dài được đặt xuống, hai vật trông nhỏ nhưng nặng đến nỗi khiến cái bàn chấn động không ít, ai nấy đều biết hai người này không đơn giản, lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống rượu huyên náo, không tự giác mà né tránh. Hai người cũng không để ý, gọi mấy món ăn đồng thời sai tiểu nhị lấy thêm lương khô và thịt khô gói lại.

“Nghe nói lần này Minh giáo đại thắng ở Hào Châu nhưng cũng tổn thất nặng nề, đã qua hơn hai tháng rồi mà chưa nơi nào tiếp tục khai chiến, không biết khi nào thì Thát tử hoàn toàn bị đuổi khỏi Trung Nguyên nữa.”

Bàn trên, một hán tử nói oang oang xong, nhấc bát rượu lên một hơi uống cạn rồi cạch một tiếng đặt bát trên bàn.

Một thanh niên ngồi cùng bàn khinh thường nói:

“Minh giáo muốn đuổi Thát tử nhưng giáo chủ của bọn hắn đã kết thân với quận chúa Thát tử rồi, làm quận mã gia chẳng phải sướng hơn sao, làm chi phải tạo với phản gì nữa. Ta nghe nói, giáo chủ Minh giáo trong hôn lễ với biểu muội hắn bỏ chạy cùng quận chúa Thát tử, khiến biểu muội hắn tức gần chết, nghe nói cậu hắn cũng tức đến mặt mày tái mét luôn.”

Lời vừa nói ra, nam tử mặc áo thư sinh màu nguyệt bạch sắc mặt đại biến, tay bất giác vận sức khiến đôi đũa gãy nát, sắc mặt nghiêm trọng, đang định đứng dậy thì cô gái ngồi bên giữ tay hắn lại, lắc lắc đầu tỏ ý không đồng ý. Nam tử kia bất đắc dĩ gật đầu nghe theo, nhưng không ăn nổi thêm gì nữa.

“Minh giáo trên dưới có ngàn vạn người, không phải ai nấy đều nhất nhất nghe theo một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hắc hắc! Minh giáo có ai không phải lấy tạo phản làm nghiệp? Trên dưới có Quang Minh Tả Hữu sứ, Tứ đại pháp vương, Ngũ Tán nhân, Ngũ Hành kỳ.. rất nhiều người, cũng không chỉ mình tiểu tử kia là có quyền định đoạt. Giáo chủ kia muốn quy hàng Thát tử thì làm sao làm được giáo chủ Minh giáo nữa. Ngươi xem tình thế hiện giờ, mũi nhọn lớn nhất của nghĩa quân chính là Minh giáo, bằng không triều đình Thát tử sao có thể phái ra cả quận chúa để chiêu an, ngay cả mỹ nhân kế cũng đã sử ra rồi.” Hán tử cười hèn mọn hai tiếng.

Thanh niên kia cười hì hì nói:

“Đúng vậy a, tiểu quận chúa thân ngà da ngọc, nếu là ta thì ta cũng chẳng bỏ qua được, chính là quận chúa đó! Ai, vinh hoa phú quý mà! Nghe nói Hào Châu ngày đó náo nhiệt lắm a! Sáu đại phái trừ Nga Mi đều phái người tham dự hôn lễ, kết quả được chứng kiến một trận náo nhiệt hai nữ tranh một chồng. Cả hai đều xinh đẹp như hoa, nghe nói tân nương tử nổi trận lôi đình, là tiểu thư của Thiên Ưng giáo, võ công cũng thật lợi hại, ngay cả Trương giáo chủ kia cũng ra tay đánh lại mà thiếu chút nữa tân nương tử đã hủy được dung quận chúa Thát tử, ai! Lấy vợ lợi hại quá cũng không nên a!”

Hán tử kia còn định nói tiếp, lại cảm giác trong khách điếm tỏa ra một cỗ hàn khí lạnh như băng, trong khách điếm ai nấy bất giác đều thấp giọng xuống, không dám huyên náo. Hắn cũng không ngoại lệ, nuốt nước miếng không dám nhiều lời nữa, đánh ra một ánh mắt với người thanh niên. Hai người ăn vội ăn vàng nốt rồi nhanh chóng rời đi.

Một lúc lâu sau, không khí trong khách điếm mới bình thường trở lại. Giữa phòng, đôi nam nữ đẹp như thần tiên kia từ từ chậm rãi ăn, nhưng nam tử vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt mang theo tức giận, hiển nhiên là tâm trạng không tốt, thiếu nữ một bên vỗ về cho nam tử bớt giận, một bên tiếp tục vểnh tai nghe ngóng, tại một góc sáng sủa, có mấy người ăn mặc như đệ tử phái Không Động nhỏ giọng đàm luận.

Dù bọn họ đã nói nhỏ giọng nhưng cũng thanh âm cũng không thoát khỏi tai hai người. Hai người nhíu mày nghe một hồi tiêu cục nhà ai không hoàn thành nhiệm vụ, ai đó báo thù.. một loạt các tin tức vô dụng, một lúc sau, một hán tử trung niên nghiêm túc thấp giọng nói:

“Các vị sư đệ, lần này sư phụ nhận được thiếp mời của Thiếu Lâm, nói tổ chức đại hội Đồ Sư, hình như có liên quan gì đó đến Tạ Tốn. Tạ Tốn ác tặc với Không Động chúng ta có mối thù không đội trời chung, có thể hiểu chuyện này cũng là chuyện tốt. Tạ Tốn cũng chính là nghĩa phụ của giáo chủ Minh giáo, vừa rồi mọi người cũng nghe thấy, giáo chủ Minh giáo và quận chúa Thát tử kia dan díu với nhau, hai người này liên kết với nhau liệu sư phụ bọn họ có gặp nạn giống như lần trước không, chúng ta có phải nên đi tiếp ứng một chút?”

“Hẳn là không thể. Lần này cử hành đại hội là Thiếu Lâm chủ trì, hơn nữa sáu đại phái cũng đều được mời, từ Nga Mi cũng truyền ra một tin, nói là phái Nga Mi tuy lấy được Đồ Long đao nhưng đao trong tay Tạ Tốn hơn hai mươi năm, bí mật để trở thành võ lâm chí tôn sớm đã bị Tạ Tốn lấy được, bằng không làm sao hắn dễ dàng trao đổi Đồ Long đao đi như thế. Hiện giờ các đại phái vì muốn đoạt được bí mật đó đều đã chạy đến Thiếu Lâm, có cả sáu đại phái, tặc nhân hẳn không dám giở trò.” Một người khác nhíu mày đoán.

Người trung niên đối diện chép miệng, chậm rãi nói:

“Năm trước viễn chinh đỉnh Quang Minh chẳng phải cũng đủ cả sáu phái mà vẫn rơi cả vào tay cẩu Thát tử đó hay sao? Quận chúa Thát tử kia quỷ kế đa đoan, ngay cả giáo chủ ma giáo cũng không thoát khỏi tay nàng mà ruồng bỏ cả biểu muội. Các ngươi ngày đó không tham gia hôn lễ nên không biết, còn ta thì được nhìn tận mắt, biểu muội của hắn a, xinh đẹp như minh châu, yểu điệu dịu dàng, đối với Trương Vô Kỵ ngoan ngoãn nhu thuận, mềm mại như nước, sau quận chúa Thát tử kia đi vào hỉ đường, không biết nói nhỏ gì vào tai giáo chủ ma giáo, mà lúc đó lễ bái đường cũng đã sắp kết thúc, chỉ còn phu thê giao bái nữa là xong, vậy mà cuối cùng giáo chủ kia lại hối hôn, tân nương tử tức giận liền biến sắc, muốn giết chết quận chúa Thát tử, không ngờ giáo chủ ma giáo đó lại che chở quận chúa Thát tử, động thủ với tân nương, còn làm nàng bị thương, khiến nàng giận dữ muốn phát điên, ông nội là giáo chủ Thiên Ưng giáo và cha nàng là Ân Dã Vương cũng tức giận bỏ đi, hiện giờ không biết tung tích. Sau ta nghe mấy người hầu trong Thiên Ưng giáo bàn luận mới biết được vị tôn tiểu thư này rất đáng thương, từ nhỏ bị mẹ kế ngược đãi, oán hận nhất chính là nam tử hai lòng, quận chúa Thát tử kia có thể đem giáo chủ ma giáo phản nghịch triều đình mê hoặc đến nỗi ngay cả thân biểu muội cũng không để ý, xảo trá như vậy, muốn giăng bẫy sáu đại phái thì có gì khó, càng đừng nói hiện tại nàng có Trương Vô Kỵ giúp, có ma giáo trợ giúp muốn giăng bẫy càng thêm dễ dàng.”

“Sư đệ thân là trưởng lão, sự kiện ở Hào Châu tự mình chứng kiến chắc chắn nói có lý, hơn nữa ta bỗng nghĩ ra, giáo chủ Minh giáo kia ắt hẳn không cam lòng để nghĩa phụ hắn bị người ta giết, đoạt lấy bí mật Đồ Long đao, không chừng thực sự liên thủ với Thát tử, không thể không phòng.” Ngồi bên trái, một đệ tử gầy gò tiếp giọng.

Người trung niên gật đầu:

“Nếu tất cả mọi người đã lo lắng, không bằng chúng ta để hai đệ tử của trưởng lão lại tạm thời chủ trì trong phái, mọi người đến núi Thiếu Thất* tiếp ứng, phòng ngừa có biến.”

*Thiếu Thất: chùa Thiếu Lâm ở trên ngọn núi này.

……………………….

Bên ngoài trấn, ta và Mạc Thanh Cốc dắt hai con ngựa, trên lưng ngựa có hành lý và lương khô mới mua. Ta nhìn Mạc Thanh Cốc sắc mặt không tốt, nhớ lại khoảng thời gian ba tháng qua dưới đáy vực. Từ sau khi ở trong hang động, hắn đã đáp ứng trước lễ cưới nhất định không làm chuyện trái lễ, tuy ngày ngày cùng chung một nhà nhưng hắn trừ mỗi ngày thân cận bên cạnh ta, cũng không có hành vi thất lễ nào. Tháng đầu tiên, ta bị thương nặng không thể cử động nhiều, đều là hắn cẩn thận chăm sóc, cho dù trước đây mỗi ngày đều chứng kiến người trong võ lâm tranh đoạt võ công bí tịch, nhưng hắn việc gì cũng lấy ta làm chính, sự tình gì cũng đặt sau việc chăm sóc tốt cho ta, những nam tử khác cho dù yêu thương thê tử, nhưng võ công vẫn đặt ở vị trí cao nhất a. Ba tháng này, trừ việc hai chúng ta võ công đột ngột tăng nhanh thì cảm tình cũng sâu đậm hơn nhiều, ta cũng không giống như trước kia, cảm giác mọi chuyện đều không thực mà có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn.

Căn thạch thất vì sao có võ công bên trong, chúng ta cũng không tìm ra được nguyên nhân. Trong thạch thất tuy có Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự nhưng không có Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn gia, ta chỉ có thể đoán Hư Trúc gặp phải biến cố gì đó nên thu thập lại võ công phái Tiêu Dao lại nơi này. Nhưng biến cố mà khiến hắn không thể tin tưởng người kế thừa của phái mà chỉ có thể đem tín vật chưởng môn đặt tại đây, giữ lại một tia hy vọng, mà quyết định này Đoàn Dự cũng đồng ý, còn hiến cả võ công mình ra, thực không đơn giản.

Qua hơn ba tháng, thương thế của ta đã gần như hồi phục hoàn toàn, ta và Mạc Thanh Cốc cũng từng chút một ghi nhớ hết võ công của Thiên Sơn Đồng Lão. Ta thầm đắc ý nhất chính là Mạc Thanh Cốc kiên trì không học võ công phái Tiêu Dao, nhưng đã ghi nhớ nhiều võ học như vậy, không phải hắn muốn không học là không học được. Võ công của hắn đột nhiên tăng mạnh, hắn lại thông hiểu nhiều điển tịch võ học khiến cảnh giới võ học càng thêm cao cường, ta từ điển cố của Chu Bá Thông mà suy ra được, không sớm thì muộn nhất định hắn sẽ vô thức mà đem số võ công đó dung nhập vào bản thân mình, xem ra về sau nên thỉnh giáo hắn về những vấn đề võ công nhiều hơn.

Sau khi ta đem toàn bộ bí tịch nhớ kỹ, chúng ta bắt đầu tìm kiếm đường ra. Bình nguyên dưới đáy vực rộng phải đến trăm dặm, bốn phía đều là vách núi dựng đứng, sau chúng ta tốn mất hơn mười ngày mới tìm được một thông lộ hiểm trở có thể ra ngoài được. Bất quá chờ đến khi thoát ra thì đã cách xa quan ải đến hơn trăm dặm, chúng ta liền tìm một quán bán y phục, thay đổi quần áo cũ trong ba tháng đã sớm rách nát, mua ngựa, không ngờ chỉ dừng chân một chút trong khách điếm thôi mà đã nghe được liên tiếp mấy tin như vậy.

Khi ta nghe được Ân Ly thay thế vị trí cho vận mệnh của mình, trong lòng áy náy tràn ngập, càng đừng nói đến Mạc Thanh Cốc lại có bao nhiêu tức giận. Ta không ngờ Trương Vô Kỵ và Ân Ly cảm tình thâm hậu như vậy mà Triệu Mẫn vẫn có thể chia rẽ bọn họ. Còn Thành Côn, cho dù thân phận hắn ở Thiếu Lâm đã bị lộ ra, Tạ Tốn vẫn rơi vào tay Thiếu Lâm, ta nghĩ đến Thành Côn có thuật dịch dung, có lẽ hắn giả dạng thành một nhân vật nào khác của Thiếu Lâm chăng? Triệu Mẫn, Triệu Mẫn, ngươi lấy Tạ Tốn làm mồi dụ Trương Vô Kỵ đi, nhưng việc của Tạ Tốn Thiếu Lâm đã phát thiếp cho các đại phái trong giang hồ, không có ngươi nói thì Trương Vô Kỵ chậm nhất cũng hai ngày sau là biết, tất nhiên vẫn có thể cứu được Tạ Tốn. Có lẽ hiện giờ ngươi đã chạm mặt với phụ thân và anh trai mình rồi, trước mặt Trương Vô Kỵ diễn khổ nhục kế, khiến Trương Vô Kỵ phải hoàn toàn thu nhận ngươi đi! Nhưng hai người các ngươi đem Ân Ly đặt ở đâu? Trương Vô Kỵ ngươi nếu biết anh trai Triệu Mẫn suýt chút nữa giết chết Thất thúc của ngươi, ngươi còn có thể nhận cô ta nữa hay không?

Mạc Thanh Cốc dắt ngựa yên lặng đi phía trước, một lúc lâu sau bỗng quay đầu lại nói với ta:

“Chỉ Nhược, ta muốn đi Thiếu Lâm tự. Ta sợ Vô Kỵ bị yêu nữ kia dụ dỗ làm ra chuyện ngược với chính đạo hiệp nghĩa, càng sợ nó quên mất dân tộc đại nghĩa, quên tổ tông, như vậy ta làm sao có thể ăn nói với Trương Ngũ ca.”

“Ta không cho chàng đi! Hiện giờ giặc Nguyên thế mạnh, chàng gặp nạn lần này cũng vì anh trai yêu nữ kia tính kế. Chàng tuy võ công cao nhưng cũng không thể ứng phó hết tất cả thuộc hạ của bọn chúng. Nếu chàng lại gặp nạn, ta không tin tưởng chúng ta gặp may lần nữa.”

Ta giữ chặt tay hắn, không đồng ý nói. Đại hội Đồ Sư sẽ có Trương Vô Kỵ đi cứu nghĩa phụ của hắn, hiện giờ Trương Vô Kỵ tuy không sao nhưng người bên cạnh hắn lại chẳng tốt đẹp gì, ta không muốn Mạc Thanh Cốc đi gặp bọn họ.

Mạc Thanh Cốc kéo tay ta, đỡ ta lên ngựa, cầm cương ngựa dắt đi phía trước, quay lưng về phía ta, nói:

“Chỉ Nhược, Vô Kỵ là giọt máu duy nhất còn lại của Ngũ ca, ta không thể nhìn thấy hắn phạm sai lầm mà mặc kệ. Châu Nhi cô nương đối với hắn tốt như vậy, hắn cũng biết cô nương ấy hận nhất kẻ hai lòng, còn cầu hôn với Châu Nhi cô nương, kết quả là vì một yêu nữ khiến cô ấy tức giận mà không biết.”

Ta nghĩ đến cảnh khi A Ly hôn mê vẫn đối hắn nhớ mãi không quên, nói mê sảng nhiều như vậy, mỗi câu đều nhắc đến hắn, mà Trương Vô Kỵ thì sao? Chân trước thân thiết với Triệu Mẫn, sau lưng nhìn ta ta đã không để ý, lại lời ngon tiếng ngọt với Tiểu Chiêu, nam nhân như vậy làm sao có thể một lòng một dạ mang đến cho Ân Ly hạnh phúc?

“Được, chàng đi vậy ta cũng đi. Bất quá chúng ta hãy che giấu thân phận, ta nghĩ Trương Vô Kỵ có thể không để ý đến cảm xúc của Ân Ly mà ruồng bỏ nàng, vậy khi hắn biết Thất thúc hắn bị ca ca yêu nữ kia ám sát phải nhảy xuống vực thì sẽ làm ra được chuyện gì, còn muốn dây dưa gì với yêu nữ kia nữa hay không. Tạ tiền bối là bị Thành Côn bắt đi, hiện giờ ở tại Thiếu Lâm, có lẽ Thành Côn cũng đang ở Thiếu Lâm, chúng ta giấu mặt cũng tiện tính sổ với hắn.”

Ta biết như vậy có phần khích bác cảm tình hiềm nghi giữa thúc chất bọn họ, nhưng ta tức giận cho A Ly, Triệu Mẫn ngươi đã làm cho A Ly thành ra như thế, nếu đã muốn cùng Trương đại giáo chủ kết thành phu thê, vậy cũng nên trả giá một chút.

Mạc Thanh Cốc vẫn quay lưng về phía ta, trầm mặc không nói, ta xem càng thêm tức giận, vì sao khi liên lụy đến cháu của ngươi mà ngươi lại đem sai đổ lên đầu người khác? Nếu không phải Trương Vô Kỵ nguyện ý, Triệu Mẫn có thể có năng lực làm như vậy không? Trong lòng không hiểu, tại sao Mạc Thanh Cốc một người chính trực như vậy lại bảo hộ Trương Vô Kỵ đến thế, không khỏi vừa buồn vừa giận. Mạc Thanh Cốc cảm nhận được tức giận của ta, quay đầu lại, ánh mắt tịch mịch nhìn ta, thản nhiên nói:

“Ta được sư phụ thu lưu từ nhỏ, sư phụ rất yêu thương ta, nhưng người bế quan nhiều năm, Đại sư huynh quản lý việc lớn nhỏ trong phái, Nhị sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh hàng năm đều hành tẩu trên giang hồ, ta và Lục sư huynh là một tay Ngũ sư huynh chăm sóc. Ngũ sư huynh dạy chúng ta đọc sách viết chữ, luyện võ công, đối với ta không chỉ đơn giản là một sư huynh đệ.”

“Thực xin lỗi, ta bởi vì chuyện của A Ly mà nóng nảy, Trương Vô Kỵ tính cách vốn yếu đuối nhu nhược, nếu mặc hắn như vậy, chỉ sợ hắn càng làm ra nhiều việc sai hơn. Quận chúa Thát tử kia quỷ kế đa đoan, chúng ta cũng không biết nàng đối với Trương Vô Kỵ là thật hay giả, nếu là thực thì còn có thể cứu vãn, nhưng nếu giả, Trương Vô Kỵ hắn…”

Ta nghe Mạc Thanh Cốc nói như thế, không khỏi mủi lòng, tuy rằng Mạc Thanh Cốc chưa từng nói ra thân thế của mình, nhưng từ nhỏ được Trương Tam Phong đưa đến Võ Đang như vậy, thân ở trong thời binh đao chiến loạn, không có cha mẹ, tuổi thơ của hắn so với Trương Vô Kỵ hẳn càng thê thảm.

Mạc Thanh Cốc quay trở lại cầm tay ta, cười khổ nói:

“Nếu em muốn thử địa vị yêu nữ kia trong lòng Vô Kỵ, vậy cứ theo ý em, chỉ đừng quá phận là được, càng đừng khiến các sư huynh có ở đó phải khó xử. Vô Kỵ bản tính trung hậu, nếu không có yêu nữ kia dẫn dụ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quá đáng như vậy.” Mạc Thanh Cốc nói đến câu sau, trong mắt lại hiện lên giận dữ.

“Được, chàng yên tâm! Ta cũng không muốn khiến Tống Đại bá.. a, Tống đại hiệp bọn họ khó xử..” Ta đột nhiên nghĩ sửa miệng, sắc mặt đã biến đỏ bừng, sao lại không chú ý như vậy chứ, cách gọi này không dễ sửa a, ta đã gọi như vậy bao nhiêu năm rồi.

Mạc Thanh Cốc cũng đã phi thân lên ngựa phi nhanh, nghe được câu ta nói, tựa tiếu phi tiếu nhìn mặt ta đang đỏ ửng, vẻ mặt đạm mạc mang theo chút ý cười:

“Chỉ Nhược, chờ sau khi lên Thiếu Lâm trở về, ta liền đến phụ thân em cầu hôn, hiện tại không cần vội sửa miệng.”

Ta nhìn bộ dáng giễu cợt của hắn, nhịn không được bật lại:

“Đến cha ta cầu hôn? Chàng là muốn lấy cha ta sao?”

Mạc Thanh Cốc cười to, đánh ngựa chậm lại, quay đầu cười với ta:

“Vậy Chỉ Nhược là muốn ta phải đến em cầu hôn, ta đây liền cầu hôn với em ngay bây giờ được không?”

“Mạc Thanh Cốc!!” Ta giận dữ hét lên một tiếng, nhưng nhìn hắn đã không còn vẻ mặt phẫn nộ ưu phiền như trước, trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Ngày đó bàn bạc xong, ta và Mạc Thanh Cốc cải trang giấu mặt, một đường giục ngựa đến Thiếu Lâm tự. Khi chúng ta đến nơi cũng đã là chậm mấy ngày, sáu đại phái hầu như đã đến đông đủ, đại hội Đồ Sư cũng đã mở được hơn một ngày, cũng may hôm trước chỉ là mấy người thân thủ kém cỏi, cao thủ chân chính vẫn chưa ra tay

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK