• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đinh Mẫn Quân trở về tố cáo kể khổ với Diệt Tuyệt sư thái, nói rằng do quỷ nha đầu kia võ công lộ số quái dị, chiêu thức kỳ lạ mới bị thương, quả nhiên làm do Diệt Tuyệt vô cùng tức giận. Diệt Tuyệt rất bảo vệ đồ đệ, lại nghe vợ chồng Hà Thái Xung cũng bị thương, lập tức xếp Ân Ly lên hàng cao thủ ngang tầm sáu đại chưởng môn, không biết rằng tất cả đều nhờ Trương Vô Kỵ âm thầm hỗ trợ mới thắng được.

Diệt Tuyệt bất chấp mấy phái khác còn chưa đến, quyết định xuất phát đi trước. Mang theo tất cả đệ tử phái Nga Mi đi đến tận nơi điều tra, theo dấu vết hai vệt gỗ kéo từ căn nhà tranh ra ngoài bảy tám dặm, đến bờ vực thì mất dấu.

Mọi người đều nghĩ hai người kia đã ngã chết dưới vực, Diệt Tuyệt lại cười lạnh hai tiếng, nói: “Bọn chúng chắc chắn chưa chết, quả nhiên là giảo hoạt.” Lập tức tìm xung quanh dấu chân còn lại, tuy nhiên mấy hôm nay tuyết rơi lớn, nơi nơi đều trắng xóa, không thấy một chút dấu vết nào, Diệt Tuyệt sư thái tức giận, lại nói: “Hai kẻ kia thân mang tàn tật, đi lại không dễ, cho nên tuyệt đối chưa đi xa, các ngươi mau tìm kiếm xung quanh!”

Mọi người nhận lệnh, đi theo Diệt Tuyệt sư thái tìm khắp nơi xung quanh. Hai người thật không may, Ân Ly tính tình như vậy, rơi vào tay Diệt Tuyệt sư thái sợ là chịu nhiều đau khổ, Đinh Mẫn Quân lại là kẻ thù dai, bắt được bọn họ rồi trên đường đến Quang Minh đỉnh tuyệt đối sẽ không buông tha hai người.

Trương Vô Kỵ chịu khổ, cho hắn biết thêm lòng người hiểm ác, có nhận thức về ân oán thù hận cũng tốt, bất quá hắn có Cửu Dương thần công hộ thể cũng không sao, ta chỉ thương tiếc cho Ân Ly, tuổi nhỏ vì cha lấy vợ lẽ, mẹ ruột mất đi mà tự trách, muốn bảo vệ mẹ, cho dù có kích động một chút thì có gì là sai, cha nàng làm một người phụ thân, một trượng phu mà để cho vợ lẽ cưỡi lên đầu vợ cả, ngay cả con vợ lẽ cũng có thể tùy ý khi dễ mẹ con nàng, thân ở hoàn cảnh như vậy, Ân Ly tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, làm vậy là không đúng, mà Ân Dã Vương, đại ca Ân Tố Tố lại không sai sao? Ân Ly tuổi nhỏ đã mất mẹ, mà người mẹ lại vì nàng mà bị chính cha mình cùng hai người anh khác mẹ bức tự sát, nếu không phải Kim Hoa bà bà cần nàng thay thế Tiểu Chiêu mà cứu thoát, có lẽ cũng sẽ chết trong tay chính cha ruột cùng hai người anh đó của mình.

Nàng luyện Thiên Châu Vạn Độc Thủ, hủy dung diệt nhan, chung tình với Trương Vô Kỵ trong tưởng tượng, một cô gái đáng thương như vậy, chân tình như vậy, vận mệnh cũng thật thê thảm. Ta chỉ có thể cảm thán như vậy, quá mười ngày, mọi người cũng tìm ra dấu vế hai người.

Lập tức Diệt Tuyệt không nói không rằng, nghiêm mặt dẫn các đệ tử Nga Mi đi đến đó, mọi người không dám nhiều lời, lặng lẽ đi theo, Đinh Mẫn Quân đắc ý dương dương vênh mặt đứa ý cười nhìn Tô Mộng Thanh, xem đi, nàng ta vẫn là đồ đệ được sư phụ yêu thương nhất. Tô Mộng Thanh lạnh lùng khinh thường nhìn lại.

Ta chẳng lòng dạ nào xem bọn họ tranh đấu, trên đường đi đã xem không ít rồi, thật ra lo lắng cho Ân Ly hơn. Bọn họ ẩn thân chắc cũng không xa nơi đây, mọi người đi nhanh, phía xa xa đã nhìn thấy một túp lều tranh nhỏ sơ sài núp kín như một đống tuyết.

Diệt Tuyệt sư thái dẫn đầu, nhìn thấy túp lều mới bước chậm lại, thản nhiên đi đến. Cách tầm ba mươi trượng, liền mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện trong đó, Diệt Tuyệt không khỏi dừng bước, nhíu mày, mọi người cũng dừng lại theo. Không có tiếng bước châm làm ổn, có thể nghe thấy rõ ràng.

Chỉ nghe trong lều, một giọng nam run run nói: “Cô hãy quên cái gã bạc hạnh kia đi. Ta sẽ lấy cô làm vợ, sẽ tử tế với cô suốt đời.”

“Không, không đâu. Ta không quên hắn được đâu. Ngươi mà còn nói ta quên hắn đi, ta sẽ không thèm nhìn ngươi nữa.” Giọng nữ lớn tiếng đáp lại. Ta không khỏi đầu đầy hắc tuyến, không phải là Trương Vô Kỵ và Ân Ly sao? Cũng rất tình tứ nha, im lìm một lúc, Diệt Tuyệt đang định lên tiếng, bỗng nghe Ân Ly nói: “A Ngưu ca, ngươi giận sao?”

“Không giận. Chỉ là giận chính mình, giá đừng nói với cô câu đó thì hơn.” Trương Vô Kỵ não nề đáp.

Ân Ly kia tình tình cũng quái dị, chẳng ngượng ngùng như con gái nhà người ta, lại nói: “Không, không. Ngươi nói ngươi bằng lòng lấy ta làm vợ, một đời đối đãi tử tế với ta, ta nghe thật là vui lòng. Ngươi nói lại một lần nữa đi.” Hai người nói chuyện tình yêu khiến cho Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt biến hồng, chúng đệ tử cũng thần tình xấu hổ, thật không biết nên đánh động bọn họ hay tiếp tục nghe.

“Cô không quên được gã kia, ta còn nói làm gì?” Trương Vô Kỵ rốt cục nổi giận, trong giọng còn mang theo vẻ xấu hổ ghen tỵ, quả nhiên khi chưa ngồi lên ngôi vị giáo chủ thì vẫn phải xấu hổ, ngay cả Ân Ly xấu xí như vậy cũng không muốn gả cho hắn, nếu ngày sau Triệu Mẫn phải bỏ nhà bỏ nước, dùng hết tâm cơ mới đoạt được tên lang quân đã từng cầu hôn một cô nàng xấu như ma mà người ta còn không chịu mà biết được, không biết sắc mặt thế nào.

Ân Ly lại nhỏ nhẹ nói chậm rãi: “A Ngưu ca, ngươi đừng giận, ta xin lỗi, là ta không phải. Nếu ngươi thực sự lấy ta làm vợ, ta sẽ đâm mù mắt ngươi, rồi giết ngươi luôn.”

“Cái gì?” Trương Vô Kỵ kinh hãi, bên ngoài Diệt Tuyệt cùng đám đệ tử cũng kinh ngạc.

Ân Ly lẳng lặng nghiêm túc nói: “Mắt ngươi mù rồi, ngươi sẽ không còn nhìn thấy hình dáng xấu xí của ta nữa, cũng không đến được Nga Mi tìm Đinh Mẫn Quân xinh đẹp kia nữa. Nếu ngươi vẫn không quên được, ta sẽ đâm ngươi một ngón tay cho ngươi chết, đâm chết luôn cả Đinh cô nương kia của phái Nga Mi, rồi tự mình đâm mình chết luôn.”

Nghe bọn họ nói chuyện, ta đầu nổi hắc tuyến, tìm Đinh Mẫn Quân cô nương xinh đẹp sao? Làm mọi người cũng thấy ái ngại. Nói chuyện tình yêu gì chứ, nhìn Diệt Tuyệt sư thái và Đinh Mẫn Quân mặt đen sì, trong lòng cảm thán thật không may, gặp được hai người bọn họ sẽ không có chuyện tốt, bất quá Trương Vô Kỵ ba hoa thế kia làm sao lại hiểu được lời Ân Ly có ý nghĩa như thế nào. Ân Ly thích ai, trong lòng đều chỉ có người đó, không sợ hắn xấu, không sợ hắn không tốt, chỉ sợ hắn chê mình xấu xí, không lọt vào mắt hắn. Trương Vô Kỵ thì vừa nhìn thấy ai xinh đẹp đã xiêu lòng, làm sao có thể hiểu được tâm ý ấy, cho dù Ân Ly có nói độc ác như vậy, hắn cũng không vì thế mà thay đổi.

Thế giới tương lai cũng thế, liệu có người nào, không quan tâm đến xinh đẹp hay không, dịu dàng hay không, có tiền hay không, có quyền hay không, mà đơn giản chỉ là yêu thôi, có hay không? Ở thế giới hiện đại coi trọng vật chất, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu đương, cho dù trong trường đại học có nhiều người theo đuổi, cũng có người rất xuất sắc, nhưng ta lại không hề có cảm giác, bọn họ như thế nào, ta cũng không phải là ngốc, tại sao toàn chỉ là những người xem trọng đồng tiền hơn là chân tình thực sự?

Loại người như vậy, chỉ cần gặp chuyện liền bỏ rơi mình mà chạy. Ở cổ đại này, nhân tình thuần phác nhưng ta liệu có thể tìm được tình cảm của mình không? Sẽ không phải người giống như Trương Vô Kỵ, dù lấy Triệu Mẫn nhưng trong lòng lại tơ tưởng đến Ân Ly, Tiểu Chiêu, Chu Chỉ Nhược. Tình yêu như vậy, ta không cần.

“Cô nương của phái Nga Mi thì làm gì các ngươi?” Trong khi cả hai còn đang ngẩn ngơ, Diệt Tuyệt sư thái phi thân đến gần, cao giọng hỏi.

Trong túp lều tranh, hai người giật nảy mình, Ân Ly sợ hãi nói: “Là Diệt Tuyệt sư thái.”

“Đúng vậy, Diệt Tuyệt sư thái đây.” Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng, câu trước còn ở bên ngoài cách xa ba mươi trượng, câu sau đã đứng cách túp lều chỉ có hai trượng, khinh công tuyệt diệu hiếm thấy khiến cho chúng đệ tử mở rộng tầm mắt, mọi người vội vàng chạy theo.

Trong túp lều, Ân Ly và Trương Vô Kỵ không kịp bỏ chạy. chỉ có thể núp bên trong nín thở lặng thinh. Diệt Tuyệt sư thái tính tình không tốt, vừa rồi bọn họ nói đụng đến đệ tử của bà ta, hơn nữa tuổi trẻ bàn chuyện tình  yêu khiến bà ta từ sau khi Cô Hồng Tử chết đã trở thành nỗi đau trở nên vô cùng tức giận. Chúng đệ tử cũng đều đã nghe được hết, sớm đã đầy bụng giận dữ, bây giờ có cơ hội phát tác làm sao có thể buông tha, lập tức lạnh lùng quát: “Đi ra, còn muốn trốn sao?”

Qua một lát, cửa lều mở, Ân Ly nắm tay Trương Vô Kỵ bước ra ngoài, hai người lo lắng đề phòng đi đến trước Diệt Tuyệt sư thái, không dám nói gì. Ta đứng cùng mọi người hai bên phía sau, vừa lúc nhìn được toàn cảnh, lần trước không biết hai người chính là Ân Ly và Trương Vô Kỵ nên không nhìn kỹ, lần này rốt cục có thể thoải mái đánh giá.

Ân Ly vẫn là bộ dáng ấy, tuy rằng mặt càng đen đúa xấu xí hơn so với mười ngày trước, Trương Vô Kỵ đã được cạo sạch râu, tóc cũng được búi gọn dùng một cành cây đã được gọt nhẵn để cài, khuôn mặt quả nhiên rất tuấn tú, hai mắt anh khí, sắc mặt trắng trẻo, trông khá hơn nhiều so với lần trước nếu không phải quần áo rách rưới vừa ngắn vừa nhỏ không vừa người, có lẽ là năm năm liền hắn chưa từng đổi bộ đồ khác.

Trương Vô Kỵ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, một mình trong sơn cốc năm năm, cô độc đau khổ, chẳng lẽ còn không hiểu lòng người hiểm ác hay sao? Chỉ biết tình trường, mới ra khỏi cốc mấy ngày mà chỉ cần người đối với mình tốt một chút đã đồng ý lấy người ta, thật buồn cười, ta vừa nhìn vừa nghĩ.

Diệt Tuyệt sư thái cũng đánh giá bọn họ, hừ lạnh, bất kể sự tình xảy ra ai đúng ai sai, quay đầu hỏi Đinh Mẫn Quân bên cạnh: “Có phải con bé này không?”

Đinh Mẫn Quân đáp: “Chính nó.” Dứt lời, chỉ nghe lách lách hai tiếng, Ân Ly hự lên, thân hình đã văng ra xa hơn ba trượng, hai cổ tay bị gãy, nằm ngất lịm trên mặt tuyết. Ta thầm bất mãn, Diệt Tuyệt cũng thật đủ độc, một cô bé mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà cũng có thể ra tay độc ác như vậy, nếu ngày sau mà phát hiện ra bí mật của ta, lúc ấy không biết ra sao.

Vừa rồi ta tận mắt thấy bà ta sử dụng thân pháp nhanh như chớp bay tới bên cạnh Ân Ly, dùng thủ pháp nhanh nhẹn tuyệt luân đánh gãy hai cổ tay rồi ném cô ta ra xa, rồi lại dùng thân pháp mau lẹ vô cùng quay trở về chỗ cũ. Chưa bao giờ ta nhìn thấy bà ta ra tay trực tiếp như vậy, mới nghĩ ra công lực, chiêu thức dù không thể kém, nhưng khi chiến đấu trực tiếp, ra tay tuyệt đối sẽ khó mà được như đúng thực lực, bởi vì không có kinh nghiệm đối địch, chiêu thức sẽ cứng nhắc khó ứng phó kịp thời, mỗi chiêu thức muốn được tự nhiên thoải mái thu phóng cũng rất khó.

Trương Vô Kỵ hiện giờ nội công tuy bất phàm nhưng vừa rồi nhìn cảnh Diệt Tuyệt sư thái ra tay bị thủ pháp kinh người đó trấn nhiếp đứng trơ trơ, đâm ra mất hết khả năng phản ứng, không dám phản kháng. Diệt Tuyệt sư thái vừa rồi ra tay, cảm thấy con bé kia tuyệt đối không đủ sức đánh thương mấy người vợ chồng Hà Thái Xung, Đinh Mẫn Quân, Vệ Bích.. cho nên chỉ dùng chiêu thức chứ chưa phải ra tay thực sự.

“Đi ra!” Diệt Tuyệt sư thái trừng mắt quát Trương Vô Kỵ đang đứng ngập ngừng ở cửa.

Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ giúp mình báo thù, trong lòng đắc ý, tuy không dám huênh hoang trước mặt sư phụ nhưng nghe sư phụ quát thiếu niên kia, trong lòng kỳ quái, tiểu tử thối kia mấy ngày không thấy, chỉnh trang lại lại có vẻ khá là tuấn tú, thấy hắn vẫn ngồi yên, lập tức bước ra khỏi hàng khom người tâu: “Sư phụ, tiểu tử này gãy hai chân, không đi lại được.”

“Làm hai cái xe trượt, kéo chúng nó đi.” Diệt Tuyệt nhếch mép, lạnh lùng nói.

“Dạ!” Mọi người tuy không biết tại sao lại phải mang theo bọn họ, nhưng không dám hỏi nhiều, đồng thanh tuân lệnh. Hơn mười nam đệ tử chân tay nhanh nhẹn làm ngay hai cái xe trượt. Hai nữ đệ tử nâng Ân Ly, hai nam đệ tử nâng Trương Vô Kỵ đặt vào cáng tuyết, chia ra kéo theo sau Diệt Tuyệt sư thái đi về hướng tây.

Giờ phút này ta vô cùng vui mừng khi mình là ký danh đệ tử của Diệt Tuyệt mà không phải ngoại môn đệ tử, không cần giống như chó vùng cực nai lưng ra kéo xe trượt cho hai người kia, ta còn phải vận khinh công mà đi, vì có nội công hộ thể nên dù chỉ được mặc áo mỏng thế này cũng vẫn không bị lạnh, không hiểu Diệt Tuyệt nghĩ thế nào mà nhất định lại phải mang theo hai người lên Quang Minh đỉnh làm gì.

Chẳng lẽ chỉ là do diễn biến phải thế hay sao? Diệt Tuyệt lão ni cô cũng vì diễn biến phải như vậy, vì không để Minh giáo bị diệt nên mang theo hắn gây trở ngại cho chính mình, không có khả năng, ai! Thần kịch bản mạnh mẽ quá, tất cả vĩ đại hào quang ngài đều dồn hết vào cho Trương Vô Kỵ a!

Trương Vô Kỵ đúng là gặp vận, đến Quang Minh đỉnh còn có đệ tử Nga Mi kéo xe cho hắn, quả nhiên là hậu đãi diễn viên chính mà, người ta đến Quang Minh đỉnh đánh nhau sống chết, hắn thì kiếm được Càn Khôn Đại Na Di cùng cả cái Minh giáo trở về, qua lại còn có đưa rước tử tế.

Đi khoảng một dặm, mới nghe được trên xe kéo Ân Ly rên lên một tiếng nhỏ. Trương Vô Kỵ đang lo lắng nghe thấy, vội lớn tiếng hỏi: “Châu Nhi, bị thương ra sao? Có bị nội thương không?”

“Hai cổ tay ta bị gãy rồi, nhưng bụng ngực hình như không tổn thương.” Ân Ly tỉnh lại, chỉ cảm thấy hai cổ tay đau đớn, nghe tiếng Trương Vô Kỵ quan tâm, trong lòng cảm kích, nhịn đau vận nội lực nói.

Trương Vô Kỵ nghe xong mới yên lòng, biết Diệt Tuyệt còn xuống tay lưu tình, không giận bà ta nữa. Hắn học được hết y thuật của Hồ Thanh Ngưu, lập tức nói: “Nếu nội tạng không bị gì thì không sao cả. Cô lấy cùi chỏ tay trái thúc chỗ ba tấc năm phân bên dưới khuỷu tay phải, sau đó lại dùng cùi chỏ tay phải thúc vào chỗ ba tấc năm phân dưới khuỷu tay trái, sẽ bớt đau.”

“Tiểu tử này quả tinh thông y lý, tên ngươi là gì?” Ân Ly còn chưa kịp trả lời, Diệt Tuyệt sư thái nghe thấy tiếng hắn nói, quay đầu lại trừng mắt hỏi, thật ra cũng không phải vì hắn chỉ cho Ân Ly mà bất mãn.

Cứ như vậy, giống như trong nguyên tác Diệt Tuyệt sư thái hỏi tên tuổi, sư phụ của Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ đáp hắn họ Tăng, tên A Ngưu, không có danh sư. Diệt Tuyệt nghe xong, hừ một tiếng, không thèm hỏi nữa. Mọi người đi đến sáng mới dừng nghỉ lại, lấy lương khô ra ăn.

Ta từng làm tạp vụ ở nhà bếp, dừng chân lại giúp mọi người phân phát lương khô cũng là đương nhiên. Ngoại môn đệ tử đều có phòng bếp riêng của bọn họ lo liệu. Cũng nhóm lửa, đun nước, lấy trong bao ra bánh nguội, thịt khô, đồ ăn nhạt, biết Diệt Tuyệt và Đại sư tỷ ăn chay, ta lấy nước nóng, bánh, đồ ăn cho mọi người rồi sau đó mang cho Diệt Tuyệt và bốn tục gia đệ tử, Đinh Mẫn Quân còn tức giận việc hôm qua, chỉ nhận lấy đồ ăn, hừ lạnh không nói gì. Ta không để ý, chỉ thấy buồn cười, mặc kệ nàng ta.

Lại đem thêm đồ ăn đến cho mấy sư tỷ muội ký danh đệ tử không có gia thế giống như ta, xong rồi mới mang đến cho Trương Vô Kỵ và Ân Ly, bất quá đồ ăn cho hai người thì không có thịt, nước nóng mà chỉ có mấy cái bánh nguội, chợt thấy hắn nhẹ nhàng lấy trong ngực ra viên hắc châu, giọng kích động nói nhỏ: “Ơn đức đút cơm cho ăn trên sông Hán Thủy, vĩnh viễn không quên.”

Ta nghe xong, thân mình phát run, hảo tiểu tử, ta còn nghĩ nhìn chằm chằm ta để làm chi, hóa ra là đã nhận ra ta, lại còn muốn ôn chuyện cũ. Cái gì mà ơn đút cơm, vĩnh viễn không quên, khi trong hôn lễ* lúc Triệu Mẫn tìm đến thì sao? Quên sạch sẽ. Lúc đó sao không còn nhớ gì hết vậy? Hiện giờ đang nằm trong tay Diệt Tuyệt sư thái, cần đến ta giúp thì lại nói chuyện ân đức.

Mà Chu Chỉ Nhược thì sao? Dù chưa biết hắn là Trương Vô Kỵ vẫn luôn đối với Ân Ly lưu tình**, bởi vì trong lòng không nỡ mà liên tiếp mạo hiểm đắc tội Đinh Mẫn Quân, giúp bọn họ cầu tình, cuối cùng thì được hắn báo đáp như thế nào? Đẩy nàng vào vạn kiếp bất phục. Ta bất bình cho Chu Chỉ Nhược, sợ trên mặt lộ ra tức giận, chỉ có thể liếc qua mắt hắn một cái, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

 

*Hôn lễ: trong nguyên tác, sau khi trở về từ đảo Linh Xà, Tạ Tốn mất tích, Trương Vô Kỵ làm lễ cưới với Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn tìm đến, bí mật chìa ra một nắm tóc màu vàng, Trương Vô Kỵ ngờ rằng Tạ Tốn (Tạ Tốn có mái tóc màu vàng) đang nằm trong tay Triệu Mẫn nên đang trong hôn lễ bỏ chạy theo Triệu Mẫn. Đám cưới bị hủy bỏ, Chu Chỉ Nhược sau đó trở mặt, lấy Tống Thanh Thư, công khai đối địch với Trương Vô Kỵ

**: Trong nguyên tác, khi Đinh Mẫn Quân bị Ân Ly và Trương Vô Kỵ đánh trọng thương gãy cổ tay (như trên), cô ta kéo theo Chu Chỉ Nhược đến, muốn nàng đấu với Ân Ly (với danh nghĩa báo thù), Chu Chỉ Nhược đồng ý đánh, nhưng vờ thua và bị thương để Đinh Mẫn Quân bỏ qua cho Ân Ly và cũng không trách được mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK