- Em có sao không?
- Em không sao, chỉ hơi tức ngực một chút mà thôi, vết thương này thì có đáng là gì cơ chứ.
Nói xong Trương Hoàng lại ôm lấy ngực mà ho như chết đi sống lại vậy, mặc dù miệng nói là không sao, nhưng bởi vì không kịp phòng bị nên vết thương của Trương Hoàng lại càng nặng hơn, lực đạo của cái bẫy kia là vô cùng lớn, một bậc nhất đại tông sư như hắn cũng không chịu nổi một cú đánh mạnh như vậy. Trương Hoàng lúc này lại cố nói từng câu.
- Nhưng không hiểu kẻ nào lại đặt bẫy ở đây, là vô tình hay là cố ý chứ?
- Chuyện này không hiểu ra sao, đây không giống là bẫy thú, mà có vẻ như là đang nhằm vào ai đó.
- Anh, hay là có kẻ nhằm vào chúng ta, chúng ta làm gì đắc tội với ai ở đây cơ chứ, chỗ này là địa phận của Huyết Đao Môn chúng ta rồi, bây giờ có người đặt bẫy mai phục ở đây chắc hẳn là có vấn đề rồi.
- Đúng vậy, chắc chắn có người nhằm vào chúng ta, dường như bọn chúng biết chúng ta sẽ đến đây, nhưng không hiểu tại sao chúng lại biết chứ?
- Ha ha…ha ha…ha ha…
Khi mà hai anh em Trương Hồng đang nghĩ ai đang nhằm vào hai anh em bọn họ, thì Những tràng cười lại liên tục vang lên trong ánh chiều tà.
Sau đó là một đám người khoản hơn chục nam có, nữ có trên khuôn mặt của họ tỏ ra đầy vẻ kiêu ngạo, bọn họ đi đến trước mặt hai anh em Trương Hoàng, cầm đầu là một thanh niên trên dưới ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sâu hoẵm mũi ững và đặc biệt là đôi môi của hắn thâm tím, trông khuôn mặt của hắn khá xấu xí và hung ác.
- Không tệ, không tệ, anh em hai người có thể tránh thoát bẫy liên hoàn của chúng ta quả là không tệ ha, nhưng mà nhận ra có người nhằm vào anh em hai người quả thật là hơi có bất ngờ đấy, nơi đây có bao nhiêu người qua lại như vậy, nhưng có thể nhận ra được nó, quả thật có chút ngoài ý muốn.
- Đào Xuân Huy, anh em chúng tao đã làm gì có lỗi với mày chứ, tại sao lại hãm hại chúng ta, mà làm sao mày biết hôm nay anh em tao sẽ đến.<code>Thì ra Người Này là Đào Xuân Huy, hắn là cháu trai của môn chủ Đào Bá Duy, bởi vì ánh hào quang của môn chủ, vậy nên Đào Xuân Huy không coi ai ra gì, trong Huyết Đao Môn nếu như có ai dám đối đầu với hắn thì chỉ có một cái kết vô cùng thảm thiết. </code>Vả lại Môn chủ Đào Bá Duy không có con cái gì, vậy nên coi Đào Xuân Huy giống như con ruột mình vậy, giờ là thiếu môn chủ và tương lai sau này hắn sẽ trở thành môn chủ của Huyết Đao Môn.
- Ha ha… Anh em các người không cần phải ngạc nhiên như vậy, hai anh em các người đến đây thì có gì mà phải ngạc nhiên chứ, các người nghĩ tao là ai, chỉ một chút việc vặt này cũng không làm được, vậy thì cái danh thiếu môn chủ chẳng phải là hư danh rồi sao.
Lúc này Trương Hoàng nhanh nhảu hỏi lại,
- Bí mật gì?
- Bí mật gì tao không nói với mày đấy, làm sao nào?
Nói rồi Đào Xuân Huy nhếch miệng cười mỉa mai, nhìn vào Trương Hoàng đầy vẻ thương hại.
- Bí mật thì tao không nói, nhưng mà kết cục của hai anh em mày thì tao có thể nói cho chúng mày biết, đó là…
Vừa nói hăn vừa lấp lửng, làm cho Trương Hoàng tức hổn hển miệng lại phun ra một ngụm máu.
- Đừng kích động, không cần phải quan tâm tới hắn, chúng ta cứ đến gặp môn chủ đã.
- Nhưng mà vấn đề là chúng ta có thể gặp được môn chủ hay không, với lại anh đừng nghĩ gặp được môn chủ là dễ như thế, bởi vì hắn và môn chủ chẳng khác gì nhau.
nghe hai anh em họ Trương bàn luận nhau như vậy, Đào Xuân Huy bỗng dưng cất giọng.
- Không không… lần này các người sẽ được gặp môn chủ, mà đích thân tao sẽ đưa hai anh em bọn mày đi, yên tâm đi cái kết cho hai anh em chúng mày sẽ không quá thảm đâu.
nói xong Đào Xuân Huy nhìn vào mấy người bên cạnh hất hàm,
- Đưa anh em bọn hắn về trong môn đi.
Nói xong cả đám người áp giải hai anh em Trương Hồng, Trương Hoàng tiến về phía Huyết Đao Môn đi đến,
Khi vào đến trong đại điện thì trên chiếc ghế chủ tọa ở chính điện đã ngồi sẵn một người đàn ông tầm khoảng hơn sau mươi tuổi, dáng người to lớn khôi vĩ, ánh mắt hung tàn khuôn mặt ửng đỏ, có thể nói là khuôn mặt chứa nhiều sự không chính trực, có vẻ là một bậc tiểu nhân. Chưa đợi anh em Trương Hồng lên tiếng thì đã bị đám người Đào Xuân Huy ấn hai anh em quỳ xuống trên nền đại điện, sau đó là giọng rè rè từ miệng của Đào Bá Duy vang lên.
- Trương Hồng, Trương Hoàng nhiệm vụ ta giao cho hai anh em các người thế nào rồi, đã giải quyết ổn thỏa chưa vậy, thời gian của ta không nhiều, không cho phép trì hoãn thêm thời gian.
Mặc dù biết nhiệm vụ của hai anh em Trương Hồng chưa được hoàn thành nhưng mà Đào Bá Duy vẫn cố tình xoáy vào câu hỏi đó, bây giờ chỉ cần Trương Hồng nói chưa hoàn thành thì Đào Bá Duy sẽ có cớ để xử phạt hai anh em bọn họ, mà không cần phải để ý đến bất kỳ điều gì khác.
Nghe câu hỏi của Đào Bá duy như thế thì trong lòng Đào Xuân Huy cảm khai một câu.
- Chú thật là cao minh ah, đúng là gừng càng già càng cay, ta còn cần phải học tập rất lâu à?